15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Lạc Ngôn tựa ở bên cạnh chiếc Ferrari , mắt nhìn chằm chằm cửa chính sân bay, chờ Tô Nhiễm . Nửa ngày, Tô Nhiễm và Tiểu Nhã đi ra, Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn, viền mắt bắt đầu ửng hồng, rồi lại mạnh mẽ nuốt trở lại, bị Tiểu Nhã kéo đi.

"Yêu Tinh, tìm Tiểu Nhiễm làm gì? Chúng ta về nhà đi" Tiểu Nhã kéo Tô Nhiễm đi đến trước mặt Lạc Ngôn , kiềm đủ lực, quay về hướng Lạc Ngôn nói ra câu nói có chút khí thế.

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm một chút, chuyển mắt, lông mày nhíu lại, nâng khóe miệng, quay về Tiểu Nhã cười nói: "Tôi gọi bảo bối nhà tôi, cô xen vào làm gì ? Lẽ nào cô cũng muốn sao? Hả?"

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Ai. . . . . . Ai muốn? ! Tôi không cần!" Tiểu Nhã hừ hừ nghiêng đầu bước đi.

Lạc Ngôn không nhìn Tiểu Nhã, kéo tay Tô Nhiễm , mở cửa xe, đặt Tô Nhiễm vào chỗ ghế phụ bản thân ngồi vào ghế tài xế , Tiểu Nhã chưa kịp phục hồi tinh thần , xe đã nhanh chóng chạy đi.

"Vèo" một tiếng, đuôi xe hơi kia phát ra tiếng vang như khinh bỉ, để đến lúc Tiểu Nhã hoảng hồn, ơ, Tô Nhiễm ? Yêu Tinh ? Chết tiệt, chính mình lại bị đùa bỡn, Tiểu Nhã tức giận giậm chân, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại Tô Nhiễm ."Zzz zzz. . . . . . zzz zzz. . . . . ." Trong túi của mình có điện thoại đang rung, móc ra nhìn, OMG điện thoại của Tô Nhiễm ở trong túi của mình. Tiểu Nhã vỗ trán nhìn trời, tuyệt vọng nhìn trời, làm sao như vậy nhỉ? Đều do bản thân, vì không để Tiểu Nhiễm bị Yêu Tinh quấy rầy, đem điện thoại của nàng bỏ vào túi mình , kết quả, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, a! Chết tiệt Chu Yêu Tinh! Tiểu Nhã bức tóc đứng bên lề đường phát điên . Cũng còn may người xung quanh không nhiều, không lại chắc bị lên bản tin tức.

Lạc Ngôn chạy đến bãi đậu xe cách sân bay không xa, ngừng chân ga, tay vịn vô lăng, quay đầu, mắt không hề động đậy mà nhìn Tô Nhiễm. Trong ánh mắt lộ ra một ý định khó mà diễn tả bằng lời .

Tô Nhiễm sợ hãi không dám nhìn thẳng, rồi lại không cách nào không để ý ánh mắt không tha thứ của Lạc Ngôn , thân bất do kỷ không thể tự kiềm chế, như một món đồ chơi, kẽo kẹt kẽo kẹt quay đầu, đối đầu ánh mắt Lạc Ngôn .

Không khí lạnh lẽo mà trầm mặc chuyển động trong xe, bầu không khí có chút thấu xương lại nhưng làm cho Tô Nhiễm cả người như ở trong lò hỏa , đứng ngồi không yên.

"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Không nên nhìn tôi như vậy. . . . . . " Tô Nhiễm khó có thể khắc chế căng thẳng của mình, đứt quãng nói .

Lạc Ngôn nhìn màu đỏ quen thuộc trên mặt Tô Nhiễm, cười nhẹ. Tới gần khuôn mặt ửng hồng của Tô Nhiễm , phả ra khí nóng "Không nên nhìn em như vậy , vậy muốn như thế nào đây?"

Lạc Ngôn nâng khóe miệng, "Như vầy?" Dùng cây bút khéo léo sượt qua vành tai Tô Nhiễm, đưa lưỡi ngậm lấy, khẽ liếm lấy, lại từ từ ngậm trong miệng, mút vào, còn nghe tiếng rên " Ưm " , thể hiện rõ sự thỏa mãn của mình.

Tô Nhiễm hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân căng thẳng, từ lỗ tai truyền tới cảm giác tê dại bao phủ toàn thân, kích thích thần kinh của mình, đầu óc nhất thời trống rỗng, hai tay không biết làm thế nào, chỉ có thể nắm chặt lấy nệm ghế.

Lạc Ngôn cười nhả ra vành tai nhỏ ướt nhẹp , dời trận địa, ngậm khuôn mặt nhỏ bé trong trắng lộ ra sắc hồng của Tô Nhiễm, "Băng" một chút, hôn lên đôi môi hồng "Vậy như này ?"

Tô Nhiễm vẫn sững sờ không biết làm sao, tâm kinh hoàng không thôi.

Lạc Ngôn cười đến xinh đẹp, vẻ mặt sững sờ của Tô Nhiễm đối với nàng mà nói như một loại đáng yêu, đôi môi yêu diễm từ từ dời về phía hai mảng trắng mịn của Tô Nhiễm, tính thăm dò hôn lấy khóe miệng nàng, không có được bất kỳ sự đáp trả nào, liền bắt đầu không e dè về phía khu vực giữa tiến công.

Lạc Ngôn choàng qua thân thể Tô Nhiễm, ôm nàng vào trong lồng ngực, tay ôm eo thon nhỏ của Tô Nhiễm, mạnh mẽ hôn mảng mềm mại, cạy hàm răng Tô Nhiễm ra , quy mô lớn tiến công, ngậm, gặm cắn, tìm tòi, như là một người khách khó nhịn khát , điên cuồng mút vào dòng suối như cam lộ. Lạc Ngôn ôm lấy Tô Nhiễm hơi run run như hoa đinh hương , đưa miệng mình mút vào, thưởng thức, liếm nhẹ phát họa bờ môi . Môi và lưỡi cừu nhỏ đều làm miệng cô yêu thích không thôi, Lạc Ngôn vuốt ve lưng cừu nhỏ , từ từ đưa bàn tay đến bên trong quần áo của Tô Nhiễm, dán vào da thịt có chút nóng lên của Tô Nhiễm, chậm rãi trèo lên người, bàn tay tỉ mỉ xoa da thịt Tô Nhiễm, vuốt ve qua lại .

Tô Nhiễm chỉ cảm thấy tóc gáy muốn dựng lên, toàn thân run rẩy, một dòng điện từ từ chạy về phía mỗi đầu dây thần kinh, nắm chặt tay, ngực phập phồng, nội tâm nhộn nhạo xao động. Mặt đỏ như bị bỏng, bỏng như muốn ngất.

Lạc Ngôn dán vào thân thể của Tô Nhiễm , đưa ngón trỏ ra, nâng cằm Tô Nhiễm lên, dùng ngón tay cái ở bờ môi mềm mại ma sát , đôi mắt chứa đầy tình mị, nhìn chằm chằm cừu nhỏ đang thờ gấp trong lòng mình.

"Bảo bối, như vậy thích không? Hả?" Lạc Ngôn hôn nhẹ một cái, ám muội hỏi. Thanh âm mê hoặc này từng chút từng chút câu dẫn Tô Nhiễm thần trí đã muốn bên lề dục vọng.

Tô Nhiễm đẩy vai Lạc Ngôn , miệng thở dốc, lắc đầu, còn sót lại một tia lý trí cuối cùng ,giãy dụa, càng dễ dàng trầm luân, cũng càng khó khăn quên đau thương, ngọt và đắng như sợi dây hai đầu, mỗi bên một nửa, đan xen, dây dưa, giằng co , chỉ có một đao cắt đứt mới không lo họa về sau, chỉ là cừu nhỏ đáng thương của chúng không dứt được, càng đoạn không được tình yêu.

Tô Nhiễm cúi đầu, mắt đỏ, nức nở nói: "Cô. . . . . . Cô bỏ tôi ra"

Lạc Ngôn híp mắt lại, ơ ơ, cừu nhỏ này lúc nào học được cách từ chối tôi? Hừ, nhất định là con bé kia làm khó dễ!"Bảo bối, làm sao vậy? Có phải là tôi làm đau em?"

"Không. . . . . . Không phải, cô đưa tôi về, đưa tôi về" Tô Nhiễm lắc đầu, trong lòng khó chịu không thể tả, một khi tới gần cô ấy, vừa nghe tới hơi thở của cô ta,vết thương này như xé toạt ra.

"Làm sao vậy bảo bối? Em không muốn tôi sao" Lạc Ngôn trong lòng cắn răng, nhưng vẫn là ôn nhu không thua lúc trước, Chu Lạc Ngôn cô nhưng là chưa từng kiên trì như thế , em còn dám chống cự tôi! Đem cừu nhỏ ôm càng chặt.

Tô Nhiễm lưu luyến cái ôm của Lạc Ngôn , nhưng là nàng không chơi nổi, nàng không chơi nổi trò chơi này, dùng sức đẩy Lạc Ngôn ra , từ trong hốc mắt ửng hồng , từ nơi khóe mắt lưu lại một giọt lệ "Cầu xin. . . . . . Cô. . . . . . Đưa tôi về. . . . . ."

Lạc Ngôn trong lòng như bị đánh một cái, nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Tô Nhiễm, tâm tình đùa giỡn cũng giảm đi một nữa, tuy nói trong lòng có chút khó chịu, nhưng mà nước mắt của Tô Nhiễm như làm dịu đi khó chịu một chút. Nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướt át của Tô Nhiễm , để ý chỉnh lại quần áo của nàng, đạp chân ga, quay đầu trở về.

Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn môi mím chặt, mặt không lộ vẻ gì , trong lòng đập bịch bịch, như âm thanh của tháp Big Ben, một tiếng một tiếng đánh ở trái tim của mình, cô ấy là không phải chỉ tức giận, cô ấy là thật sự tức giận, Tô Nhiễm lặng lẽ nhìn Lạc Ngôn sắc mặt hoảng loạn, thoáng chốc lại gõ đầu gỗ của chính mình , Tô Nhiễm lo lắng cô ấy làm gì! Là cô ấy có lỗi , cô ấy là Yêu Tinh, không muốn u mê không tỉnh, không nên hoa mắt, không nên nhìn không nên nhìn, đây không phải thế giới của mình! Tô Nhiễm một bên khuyên nhủ chính mình, một bên ở trong lòng rơi lệ.

Có lúc ái tình và thời gian không liên quan với nhau, sẽ ở đó ngăn ngắn mấy phút hoặc mấy tiếng hoặc trong vài ngày, hai người dây dưa không rõ, ám muội không rõ, như kẹo mạch nha, ăn một lần liền dính , chỉ có không ngừng liếm láp mới có thể đem nó hòa tan, mùi vị của nó trong miệng, ngọt ngọt, khiến người ta nhớ nhung mùi vị ban đầu.

Lạc Ngôn đưa Tô Nhiễm trở lại sân bay, giúp Tô Nhiễm mở cửa, trầm mặc không nói nhìn Tô Nhiễm xuống xe. Lạc Ngôn lạnh làm Tô Nhiễm nghĩ có chút sợ, chân như đạp trong hầm băng, run rẩy đi vào sân bay.

Lạc Ngôn cầm tay lái, ngón trỏ gõ , quay đầu nhìn cửa lớn sân bay vài giây, lại xoay vô lăng trở về, đột nhiên khóe miệng nâng lên, lông mày giương lên, ý đồ xấu lại mang ra. Ha ha, cừu nhỏ. . . . . . Em chạy không được, tôi chắc chắc ăn em.

Tuy biết yêu tinh này không có lương tâm, một giọt nước mắt là có thể làm thức tỉnh lòng thương hại của cô, suy nghĩ một chút, như cũ không buông tha em, muốn chạy, không có cửa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz