16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngôn ở thành phố A mấy ngày, vẫn hàng đêm sênh ca, bỏ qua chuyện cừu nhỏ bị thương rơi lệ như nước chảy bèo trôi , một đường hướng phía bắc, hòa vào biển rộng, xương cốt không còn, không tin tức. Chu Yêu Tinh chính là như vậy, tôi muốn nắm lấy em, chính là chuyện tất nhiên, không cần lý do, không hỏi nguyên nhân, em không nói, OK, tôi không để ý tới, nhưng em đừng nghĩ chạy ra lòng bàn tay của tôi.

Lạc Ngôn mấy ngày nay không gọi cho Tô Nhiễm một cú điện thoại, cũng không một tin nhắn. Nhưng Tô Nhiễm thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, như có một chút mơ hồ lôi kéo vào lòng của nàng, nàng không khống chế được cúi đầu nhìn màn hình di động lạnh lẽo kia , cô ấy nhìn thấy chính mình rơi lệ nhưng thậm chí xem như không biết, lại không có tin tức, cô ấy đối với mình thật không có một chút yêu thương sao? Mặc dù biết sự thật, sự thật rõ ràng như vậy, nhưng vẫn mang trong lòng chút hy vọng, nàng Tô Nhiễm cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, một nữ nhân ngây ngốc , nghĩ rằng có thể chính mình sẽ khác , có thể cô ta đối với mình là thật , có thể cô ta đã thay đổi rồi. Nhưng là một chút hi vọng tại đây, lại bị phá mất đi.

Tô Nhiễm nhìn điện thoại di động đôi mắt bỗng nhiên mơ hồ, nước mắt giẫy giụa tuôn ra khỏi viền mắt, không nhịn được nghẹn ngào, lệ nhưng không cầm được chảy xuống .

Có lúc, trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện thoáng qua liền trôi qua, như lần đầu gặp gỡ ở cabin , đảo mắt cô ấy đã rời khỏi tầm mắt, như nụ hôn đầu ngọt ngào ở trong xe , đảo mắt liền trở nên cay đắng. Vừa rồi còn đang ôm ấp, đảo mắt người đã cùng một người khác không phải nàng, người không nhận ra, nàng không hiểu, cứ như vậy, nói qua nói lại liền thay đổi, nghe lại mệt mỏi, nhìn một chút lại chán ghét, sau đó lại rời đi, yêu lại phai nhạt, nghĩ đi nghĩ lại thì thôi.

Lạc Ngôn có thể không đáng kể lắc đầu, cười rời đi, mà Tô Nhiễm cũng đang trong bi thương giãy dụa không thôi, nhưng không có đúng sai, đã yêu nhất định phải gánh chịu hết thảy khả năng phát sinh hậu quả, yêu Yêu Tinh, không có thuốc nào cứu được.

Hai ngày sau, Lạc Ngôn lần thứ hai ngồi chuyến bay của Tô Nhiễm trở lại thành phố X , hai người gặp không nói gì, Lạc Ngôn xem Tô Nhiễm giống như người xa lạ gặp thoáng qua , không có bất kỳ sự dừng lại hoặc nhận biết, ngồi ở vị trí của mình, nhàn nhã xem tạp chí.

Tô Nhiễm hít mạnh một hơi, như muốn đem hết thảy oan ức đều cuốn vào trọng bụng , nhưng là đem nước mắt ép ra ngoài, Tô Nhiễm lặng lẽ đưa tay lau đi khóe mắt ướt át, trở lại công việc của mình.

Máy bay lặng lẽ bay theo đường bay , tựa hồ như thời gian dừng lại, cảm giác bay không tới tựa như một sự dày vò dai dẳng.

Lạc Ngôn bước xuống máy bay, không bắt chuyện, không quay đầu lại, chỉ là mỉm cười nổi lên một tia thâm ý , điều khiển chiếc Ferrari của mình biến mất ở trong bể người.

Màn đêm thăm thẳm, vắng người, đèn hồng, rượu xanh.

Lạc Ngôn ngồi ở quán bar Elgant , cầm chai Chivas, cười gõ nhẹ chén rượu, nhấp một ngụm, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại Tô Nhiễm, đặt ở bên tai cười đến xinh đẹp, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Yêu Tinh , chờ cừu nhỏ mắc câu.

Tô Nhiễm tắm xong, ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc, điện thoại di động ở trên bàn rung đến nghe tiếng, Tô Nhiễm liếc mắt nhìn, "Chu Lạc Ngôn" ba chữ ở trên màn ảnh lấp loé liên tục, nhất thời tay cầm máy sấy tóc dừng lại, tiếng máy sấy ào ào vang, lộ ra một chút tịch mịch , thổi tung sợi tóc, ở trước mắt tung lên, chặn lại rồi này dần dần muốn tràn ra nước mắt, siết chặt, cầm lại lỏng, lỏng ra lại nắm, bàn kia điện thoại di động trên tựa hồ biết nỗi niềm do dự của Tô Nhiễm , rung thật mạnh. Tô Nhiễm hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại di động lên, nghe máy.

"Vâng. . . . . ."

"Bảo bối!"âm thanh khiêu gợi của Lạc Ngôn , từ đầu bên kia điện thoại truyền đến xưng hô thân mật .

Một tiếng bảo bối này suýt chút nữa đem Tô Nhiễm đánh tan, đem những khoảng khắc thân mật và thẹn thùng lần đầu từ chút từng chút quay trở lại, Tô Nhiễm che miệng, cố gắng đem nước mắt hướng nuốt về trong cổ họng .

Lạc Ngôn hai chân bắt chéo, uống rượu, cười, từ từ thả ra mê hoặc : "Bảo bối, tôi nhớ em , em gần đây tại sao không để ý tới tôi?"

Tô Nhiễm vẫn nghẹn ngào, Lạc Ngôn tận dụng mọi thời cơ: "Tôi làm sai, em nói cho tôi biết được chứ, tôi hiện tại ở quán bar Elgant , tôi thật sự rất nhớ em, em tới gặp tôi, được chứ?"

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Tô Nhiễm tâm dần dần mất đi phòng bị cảnh giác, từ từ nhũn dần.

"Bảo bối! Đến tiếp tôi được chứ? Tôi chờ em, a ~" Lạc Ngôn hướng điện thoại hôn một cái, buông máy xuống, cười đến đắc ý, bởi vì cô biết, cừu nhỏ của cô sẽ ngoan ngoãn tiến vào cái ôm của cô . Ha ha!

Tô Nhiễm nhìn điện thoại một lúc lâu, có đi hay là không? Tô Nhiễm ngươi không thể đi, ngươi phải giải quyết nhanh chóng, muốn dứt khoát không thể dây dưa dài dòng, ngươi không chơi nổi ! Tô Nhiễm đi thôi, cô ấy rất nhớ ngươi, ngươi cũng rất nhớ cô ấy, chỉ là gặp một chút, gặp rồi sẽ trở lại , không có việc gì. . . . . . Hai thanh âm quanh quẩn bên tai, làm thần kinh của Tô Nhiễm quấn thành một đoàn, rắc rối phức tạp.

Đột nhiên, Tô Nhiễm đứng lên, đi thôi, Tô Nhiễm , sợ cái gì, đem hết thảy nói rõ ràng, dứt khoát rõ ràng. Tô Nhiễm lại cầm lấy máy sấy tóc sấy khô tóc, thay đổi y phục, đi Elegant. Cừu nhỏ ta đáng thương của chúng ta , chỉ sợ đi chuyến ... này sẽ không quay lại rồi. . . . . .

Quán bar Elegant , lặng lẽ, vang lên giai điệu có chút lười biếng , ánh đèn mờ nhạt khiến người ta cảm thấy ấm áp mà yên tĩnh, cũng có một tia khiến người ta sa đọa mê ly.

Tô Nhiễm đạp lên bất an bước chân lên lầu, nhìn thấy Lạc Ngôn ngồi ở quầy bar, tâm dừng một chút, chân như mọc rễ, không nhúc nhích được, bước không nổi.

Lạc Ngôn xoay chén rượu cười khẽ, lông mày nâng lên, đắc ý! Quay đầu lại, nhìn Tô Nhiễm cười đến sáng lạn, đứng dậy, đi tới bên người Tô Nhiễm , đem Tô Nhiễm ôm vào trong ngực, "Bảo bối, em rốt cuộc đã tới, tôi nhớ em" , nắm chặt cánh tay, đem đầu chôn ở trong tóc Tô Nhiễm , tàn nhẫn mà hít mùi hương sợi tóc.

Tô Nhiễm tựa ở trong lồng ngực Lạc Ngôn, tham lam hô hấp lấy mùi hương chỉ thuộc về nàng, mà tay nhưng cứng ngắc cực kì, không nhấc lên được, từ từ một tia quật cường khuất phục ở trong độ ấm của Lạc Ngôn trong độ ấm, chậm rãi đưa tay ra, vòng qua eo Lạc Ngôn. Tô Nhiễm , liền để chính mình phóng túng một lần đi, liền lần này, một lần cuối cùng. Nhưng là này một cái ôm chính là vũng bùn sâu thẳm, triệt để không buông tay ra.

Lạc Ngôn buông tay ra, vuốt gò má trơn bóng của Tô Nhiễm , cười nhẹ, dắt tay Tô Nhiễm , đến quầy bar ngồi xuống, rót cho Tô Nhiễm một ly nước trái cây, "Bảo bối, có muốn uống nước trái cây hay không "

Tô Nhiễm rút tay về , lắc lắc đầu. Lạc Ngôn lại nắm lấy tay Tô Nhiễm , nghiêm túc nói: "Nói cho tôi biết, em tại sao không để ý tới tôi? Xảy ra chuyện gì?" Lạc Ngôn mắt nhìn chằm chằm Tô Nhiễm , không cho nàng có một tia trốn tránh.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Tô Nhiễm vừa nghĩ tới lời người phục vụ quán bar nói , oan ức, thương tâm lại nghẹn ngào ở trong cổ họng.

Lạc Ngôn tiến gần tới Tô Nhiễm , đôi mắt sắc bén đối đầu với đôi mắt có chút đỏ lên của Tô Nhiễm, "Nói"

Tô Nhiễm nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên nuốt một ngụm, thở một hơi thật dài, lại mở mắt ra, đã là ướt át đỏ chót, nhìn đôi mắt Lạc Ngôn , nhìn vào mắt cô, thâm nhập đồng tử, con ngươi, nhìn ra càng sâu, càng cảm thấy lạnh.

"Tại sao cô là loại người như vậy, tại sao cô không phải chỉ cần một mình tôi sao, tại sao cô có thể chơi gái mà không có nửa điểm áy náy, tại sao cô không phải là bởi vì yêu mà theo đuổi tôi, toàn bộ người ở thành phố X đều biết cô là Yêu Tinh, chỉ tôi chẳng hay biết gì, còn hàng đêm vui mừng, tại sao vậy. . . . . ." Tô Nhiễm như là dung nham nóng bỏng bùng lên dưới núi , trong nháy mắt phun trào ra. Đem tất cả lệ đều từ trong thân thể trút ra, từng chút từng chút trút ra, từng điểm từng điểm đau.

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm mắt dần dần híp lên, ánh mắt mơ hồ thiêu đốt một chút tức giận nổi lên : "Bảo bối, đừng nghe người khác nói bậy, ngoan"

Tô Nhiễm nắm lấy cánh tay Lạc Ngôn , dùng sức lắc đầu: "Cô biết tôi cỡ nào muốn đây là nói bậy , nhưng là không phải, không phải! Tôi tại sao phải yêu thích cô, tại sao đầu óc đều là cô, tại sao a! Oa oa ~~~" Tô Nhiễm nước mắt không cầm được , lách tách rơi vào ánh sáng trên sàn nhà, cầm lấy rượu trên tay Lạc Ngôn , ngửa đầu uống, mùi vị cay độc này kích thích yết hầu, rồi lại như tê liệt nỗi đau đi, Tô Nhiễm nhắm mắt lại rơi lệ, "Cho một ly, cho một ly! Tôi muốn uống rượu, uống rượu!"

Lạc Ngôn nhìn hình dáng mất kiểm soát của Tô Nhiễm , tâm đau đớn một hồi, nhưng là nháy mắt liền biến mất, hướng người phục vụ liếc mắt ra lệnh, người phục vụ hiểu ý, cho Tô Nhiễm thêm rượu. Lạc Ngôn cứ như vậy nhìn Tô Nhiễm uống một ly lại thêm một ly, nước mắt từng dòng từng dòng chảy xuống.

Yêu một người là rất thấp kém, rất thấp kém , nếu như đối phương không yêu . Khóc cũng là nước mắt của chính mình mà thôi , khổ cũng là tự thương tổn mình, không có quan hệ gì với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz