2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay trên không trung nhẹ nhàng gia tăng tốc độ, bay một đường vòng cung, làm cho ngươi ta có thể thấy giống như đi chu du trên mây.

Tô Nhiễm thỉnh thoảng thường đi qua đi lại, chiếu cố một hành khách lớn tuổi, tìm hiểu một chút tình trạng của hành khách, Tô Nhiễm chính là như vậy đối đãi với người - luôn mỉm cười, cùng quan tâm.

Chu Lạc Ngôn cùng Diệc Nhiên ánh mắt cùng lúc nhìn trên người Tô Nhiễm, Lạc Ngôn có một thâm ý khác, Diệc Nhiên là ấm áp nhu tình chẳng qua là song phương cũng không biết, ánh mắt hai tỷ muội cùng dừng lại trên cùng một người.

Hai giờ chiều, đại đa số hành khách đều đã nghỉ trưa, Lạc Ngôn ngồi dựa vào ghế, thấy Tô Nhiễm đi qua, liền kêu một tiếng “Phiền toái một chút”.

Tô Nhiễm dừng lại bước chân, nhìn Lạc Ngôn, đột nhiên tâm có chút loạn, thanh âm cũng không bình thường “Có… cái gì có thể vì quý khách…. Ra sức sao?”

Ánh mắt Lạc Ngôn nhìn chằm chằm Tô Nhiễm, thấy ánh mắt nàng có chút tránh nè, liền cười nhẹ giọng nói “Phiền toái cô giúp muội muội tôi, cầm một cái mền tới đây, có thể không?”

“Tốt” Tô Nhiễm hơi đỏ mặt lên tiếng, giống như ánh mắt Lạc Ngôn nhìn xuyên thấu qua da của nàng, chiếu xạ đến dưới da. Sắc mặt Tô Nhiễm vốn là đỏ thắm, cộng thêm da mặt mỏng, đối mặt với con yêu tinh Lạc Ngôn luôn là không cách nào khống chế được, trên mặt luôn nóng lên, máu huyết nhanh chóng lưu động.

Lạc Ngôn tựa vào ghế, cười nhìn bóng lưng Tô Nhiễm, ý định trong bụng liền nổi lên. Hồi lâu, Tô Nhiễm cầm một cái mền màu lam đưa cho Lạc Ngôn. “Cảm ơn” giọng nói êm ái thật khó có thể từ trong miệng Chu yêu tinh tràn ra. Tô Nhiễm có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lạc Ngôn, ánh mắt sửng sốt một chút, lập tức hơi cúi đầu, có chút khẽ run giọng nói “Không… không cần cảm ơn”.

Tô Nhiễm trong lòng ủy khuất, nàng rõ ràng cũng chỉ nói hai chữ, mình làm gì…. Phải….. phải xấu hổ a, mình khẩn trương làm cái gì nha. Tô Nhiễm vẫn trong lòng cường điệu chính mình đừng hoảng hốt, nhưng là còn khó có thể kềm chế nội tâm chính mình xao động, mỗi tế bào trong thân thể dường như nổi loạn.

Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn nhận lấy, cúi đầu tránh ra, lầm bầm lầu bầu : tỷ tỷ nói, chuyện tốt đẹp gì tổng hội sẽ chiếm cứ trong người. Đúng vậy, nữ nhân này chính là có dáng dấp quá đẹp, mình mới sẽ như vậy, ừ…nhất định là vậy! Ta chẳng qua là đang thưởng thức một món vật đẹp, chẳng qua là nàng thật đẹp, mình có chút ngây ngất mà thôi, là như vậy, chính là như vậy rồi, không sai! Trong lòng Tô Nhiễm vì phản ứng chính mình khác thường với Lạc Ngôn liền đưa ra lời giải thích.

Nhưng là, ây da ! Lý do này có chút đáng ngại…, nhưng là tiểu cừu thân ái của chúng ta thật là cả tin, cảm thấy hoàn toàn hợp lý. Thật là xuất từ bùn mà không bị nhiễm, ở trong xã hội hỗn tạp, đối với Tô Nhiễm mà nói, thật không biết, cá tính giản đơn thuần khiết là vui hay là bi ai nha.

Lạc Ngôn đem mền đắp lên người Diệc Nhiên: “Tam muội, em nghỉ ngơi một chút đi, đến A thị còn phải bận rộn đây”.

Diệc Nhiên kéo lên mền, nói “Tỷ không nghỉ ngơi sao?”

“Ta xem tài liệu, đợi lát nữa ngủ” Lạc Ngôn tự chế nói. Xem tài liệu? Chuyện này so với lý do theo dõi Tô Nhiễm lại càng không đáng tin, mị ý(toan tính quyến rũ) viết rõ ràng trên mặt năm chữ to đùng “Dụ quải tiểu cừu”(Dụ con cừu nhỏ). Chỉ sợ là bị tam muội biết, lại sẽ bị trợn mắt khinh bỉ một phen, vẫn là phải hành động khiêm tốn thì tốt hơn nha.

Diệc Nhiên lắc đầu một cái, kẻ ngu mới có thể tin tưởng yêu tinh này sẽ nghiêm túc viết tài liệu trên máy bay đang bay, không cần quá để ý, chuyện sau này sẽ rồi biết, nhắm mắt dưỡng thần. Nhị tỷ cùng nàng tới A thị chính là cưỡi ngựa ngắm hoa, chuyện trong công ty còn phải dựa vào chính mình lo lắng, bây giờ có thể ngủ liền ngủ, ai biết, đợi xuống máy bay, tỷ lại đi câu nữ nhân vào quán rượu mướn phòng. Dựa vào ai cũng có thể, chính là không thể dựa vào con yêu tinh này, nếu không sẽ bị lên gân xanh, sốc não , bị chết mà mặt dữ tợn.

Lạc Ngôn lặng lẽ chú ý đến gò má Diệc Nhiên, nghe được tiếng hít thở đều đều, híp mắt, liền nở nụ cười nịnh hót, hắc hắc, kế hoạch dụ khị tiểu cừu chính thức bắt đầu.

Lạc Ngôn xoay đầu sang hướng bên kia, ngó trước nhìn sau, tìm kiếm thân ảnh Tô Nhiễm, chỉ thấy Tô Nhiễm ở phía trước đang nhặt lên mền từ mặt đất do một hành khách lớn tuổi làm chảy xuống, lại đắp lại lên người lão nhân gia, còn cẩn thận đem cái mền dịch cẩn thận, để tránh lần nữa chảy xuống.

Lạc Ngôn đem tay tựa vào ghế tai vịn, bàn tay chống cằm, giơ lên lông mi xinh đẹp, mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của Tô Nhiễm. Tô Nhiễm tổng thể cảm thấy sống lưng lạnh cả ngươi, quay đầu lại nhìn, lại thấy ánh mắt nóng bỏng Lạc Ngôn đang nhìn nàng, trong lòng nàng nhảy lên một cái, quay đầu lại phía trước, ai da, lúc này mới tin chắc là nàng đang nhìn mình.

Tô Nhiễm bắt đầu quẫn bách, nàng làm cái gì mà nhìn mình, giống như có loại cảm giác khó có thể hình dung ( nhìn con mồi ngon mà, gặp ta cũng nhìn đắm đuối)

Lạc Ngôn không nói lời nào, cứ như thế cười nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, thỉnh thoảng nửa hí mắt, hơi câu hở khóe miệng. Tô Nhiễm cảm giác chính mình giống như con kiến đang trên chảo nóng, chẳng lẽ ánh mắt của nàng có tới mười ngàn V(voltaire) điện, cũng cách một khoảng cách, thế nào còn…. Vẫn còn có chút sợ nha.

Tô Nhiễm dừng lại cũng không phải mà đi cũng không được, cuối cùng hít thở thật sâu một hơi, ở trong lòng nàng thoảng tức: Tô Nhiễm, không có chuyện gì ! nàng cũng không phải là hồng thủy mãnh thú, sẽ không ăn thịt ngươi, sợ cái gì, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú, nên dùng thái độ tốt nhất phục vụ hành khách. Sau đó, lại bước chân đi về phía Lạc Ngôn (đúng rồi đâu ăn thịt người… chỉ ăn không nhả xương thôi)

Tô Nhiễm đáng thương hoàn toàn không biết, Lạc Ngôn không phải là hồng thủy mãnh thú, nhưng là một con yêu tinh nha, sẽ không ăn ngươi? Nàng sẽ ăn đến hài cốt cùng không còn nha !

Tô Nhiễm mỗi một bước chân lại gần, ánh mắt Lạc Ngôn lại thêm nóng bỏng, khoảng cách ngắn ngủn thực làm cho Tô Nhiễm cảm thấy chân chính mình giống như giẫm lên châm, thật vất vả mới đi tới bên người Lạc Ngôn, Tô Nhiễm điều chỉnh lại hô hấp của mình, lộ ra ánh mắt mỉm cười, giọng nói điềm mỹ nói ra “Xin hỏi quý khách có cần trợ giúp sao?”

Lạc Ngôn không nói, gật đầu một cái, đưa ra một đầu ngón tay, hướng Tô Nhiễm ngoắc ngoăc. Tô Nhiễm không hiểu dụng ý Lạc Ngôn, cho là nàng có yêu cầu trợ giúp khó nói ra lời, liền hạ thấp xuống thân thể, đem lỗ tai tới gần Lạc Ngôn. Lạc Ngôn cười đến xinh đẹp, đem môi tới gần sát lỗ tai tinh tế của tô Nhiễm, đem nhiệt khí nhẹ nhàng thở vào vành tai tinh khiết, giọng nói như chuông bạc chậm rãi vang lên “Tôi muốn biết tên của cô”.

Hơi thở mang theo nhiệt độ, thanh âm mập mờ, làm tâm tình Tô Nhiễm có chút run rẩy, mặt nàng càng phát hồng, tâm lại bắt đầu không theo quy luật nhảy lên, lo lắng nói không ra lời.

Lạc Ngôn thấy bộ dạng ngẩn người Tô Nhiễm thực khả ái, lại càng thêm vui mừng, lại thêm một lần trêu đùa lỗ tai của nàng: ‘’Ừ? Có thể nói cho tôi biết sao?”

Tô Nhiễm từ từ chuyển tầm mắt tập trung trên người Lạc Ngôn, nuốt nuốt nước miếng, tay thật chặtt nắm lấy vạt áo, khiếp địa mở miệng, thanh âm nhỏ như kiến, chỉ để cho Lạc Ngôn nghe: “Tôi…..gọi…. Tô Nhiễm”.

Lạc Ngôn nở nụ cười, mi giác nhẹ nhăn, kéo tay Tô Nhiễm, đem ngón tay của nàng nhẹ nhàng triển khai, ở trong lòng cười đến đắc ý: a a, nữ tiếp viên hàng khôngnày lại khẩn trương như vậy, trong tay cũng đã có mồ hôi, nhìn vẻ mặt đích thực ủy khuất, thế nào cũng cảm thấy giống như con thỏ bị người ta vứt bỏ, ha ha, tiểu cừu, cũng không tệ, mình đổi đổi khẩu vị, ha ha.

Tô Nhiễm có chút luống cuống, mặc cho Lạc Ngôn nắm tay của nàng, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Lạc Ngôn liếc mắt nhìn Tô Nhiễm, đưa ra ngón tay, từ từ trong lòng bàn tay Tô Nhiễm, viết từ từ ra ba chữ “Chu Lạc Ngôn”.

Tô Nhiễm nhìn động tác Lạc Ngôn, thân thể có chút tê dại, nhưng trong lòng vẫn như cũ cẩn thận nhớ chữ viết trên bàn tay, Chu---Lạc---Ngôn, nàng gọi Chu Lạc Ngôn, trong lòng Tô Nhiễm nhớ tên Lạc Ngôn, này vừa đọc sơ đã không quên được liễu.

Lạc Ngôn viết xong tên chính mình, còn có chút muốn làm chuyện xấu liền ma sát lòng bàn tay Tô Nhiễm mấy lần, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác làm Tô Nhiễm run run lên.

Lạc Ngôn đem ngón tay Tô Nhiễm hòa với lòng bàn tay mình, khóe miệng nàng nhẹ nhàng đến gần môi Tô Nhiễm, chóp mũi còn đụng chạm đến da thịt nhu nộn của Tô Nhiễm, hơi thở mập mờ cùng thanh âm vang lên, “Cô nhớ kỹ tên tôi, biết không?”

Tô Nhiễm cảm giác toàn thân có vô số con kiến nhúc nhích, cắn cắn nàng, cảm giác vừa nhột lại tê dại, tay bị Lạc Ngôn cầm lấy thực làm ngực của nàng có chút phập phồng, mặt đỏ cũng không phải, lo lắng đến nói không ra lời. Đây là thế nào…. Mình bị một nữ nhân nhân đùa giỡn, chẳng lẽ những nữ nhân khiến người ghen tỵ điều … đùa giỡn… sao?

Lạc Ngôn buông ra tay Tô Nhiễm, dựa người lại trên ghế, cười nhìn Tô Nhiễm. Tô Nhiễm không biết chính mình như thế nào bước trở lại chỗ của mình, chỉ biết là tâm của nàng giống như muốn từ trong lòng ngực bay ra, nữ nhân này có chút… có chút đáng… sợ, nàng không thể để nàng kia biết mình đang sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz