3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nhiễm sau khi bị Lạc Ngôn đùa giỡn xong, nàng không dám một lần đi lại vị trí Lạc Ngôn, mà chỉ ngồi ở chỗ của mình, nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm tay của mình, từ từ, khóe miệng không khỏi giương lên độ cong, Chu – Lạc – Ngôn, Tô Nhiễm vuốt tay chính mình mà tâm lại không ngừng nói tên Lạc Ngôn.

Nàng có chút sợ, nhưng cũng không phải là ghét, mỗi lần nhìn thấy Lạc Ngôn, tổng thể làm nàng không kìm lòng được mà đỏ mặt, khẩn trương, tựa hồ nàng còn có thể nghe thấy nhịp tim đập của chính mình, đây là cảm giác hai mươi lăm năm qua nàng chưa từng cảm thụ qua. Loại cảm giác này có phải là thích sao? Chẳng lẽ chính mình thích nàng? Nàng kia hỏi tên chính mình, lại còn kêu nhớ tên của nàng, có phải hay không nàng cũng thích mình đây?

Tô Nhiễm tâm trí trở lại nhìn tay mình, nhưng nụ cười điềm mỹ vẫn như cũ giương lên, đột nhiên nàng cảm thấy hôm nay hình như được nhận món quà lãng mạn. Ai! Chỉ cần Chu yêu tinh nguyện ý, nàng ngày ngày đều có thể làm rất nhiều việc lãng mạn, đáng thương nhất vẫn là Tiểu Miên Dương a, chuyện này vốn dĩ không phải là tình cờ, đích thực là một âm mưu nha.

Trước kia, Tô Nhiễm không biết tỷ tỷ của nàng Tô Duy thích nữ nhân, nên nàng khái niệm về Les một chút cũng không có, sau đó tỷ tỷ lại nói với nàng, mình thích nữ nhân, Tô Nhiễm không khỏi trừng lớn con ngươi cứng lại lưỡi, phảng phất như nàng nghe thấy chuyện tận thế giống nhau. Trong lòng nàng sợ, lo lắng, rồi lại không biết nói gì thích hợp, cho nên nước mắt của nàng cứ thế rơi, khóc đến thật ủy khuất.

Khi đó, Tô Duy đem muội muội ôm vào trong ngực, cười mà bốp chóp mũi Tô Nhiễm, còn vì nàng lau đi nước mắt, lại mở miệng nói “Nha đầu ngốc, khóc cái gì đây? Tỷ tỷ một chút cũng không sợ khi chính mình thích nữ nhân nha, lại càng không lo lắng. Tỷ tỷ thật cao hứng khi biết được chính mình thích cái gì, tình yêu vốn là một chuyện tốt đẹp, chuyện tốt đẹp liền không nên bị trói buộc, bị hạn chế bởi tam tòng tứ đức, cương thường luân lý, vốn dĩ thế tục quy định con diều có cánh để nó có thể bay lượn tự do trên bầu trời, tìm kiếm địa phương mà nó ở. Khi ngươi yêu một người thời điểm, đó không chỉ là một loại tình cảm mãnh liệt mà thôi, nó còn là một quyết tâm, lời hứa hẹn, càng thêm nhất quán phán đoán, loại này phán đoán không liên quan đến giới tính, tình yêu luôn không có biên giới nhất định”.

Tô Nhiễm nghe lời tỷ tỷ liền gật đầu một cái, thấy tỷ tỷ mình nở nụ cười nhàn nhạt, không mang theo một tia an ủi, không một chút giả dối, Tô Nhiễm cũng thế mà cười lên.

Tô Duy rất yêu thương muội muội của mình, Tô Nhiễm cũng rất yêu tỷ tỷ của mình, tỷ tỷ của nàng như người bảo vệ của nàng, giúp nàng tránh đi gió to, lời của tỷ tỷ nàng luôn nghe theo. Ban đầu tỷ tỷ rời nhà đi, mà đi tìm kiếm lý tưởng của mình, nàng đột nhiên cảm thấy cây đại thụ luôn che nắng che mưa cho nàng chỉ trong một đêm biến mất, tim của nàng đột nhiên cảm thấy thiếu chút gì đó. Nàng chỉ biết ngày ngày núp trong phòng mà khóc, mỗi ngày nhìn thư tỷ tỷ gởi đến cho nàng. Sau lại, tỷ tỷ thành công, trở thành nhiếp ảnh gia ưu tú, mà trở lại Trung Quốc liền thường xuyên đến thăm nàng. Khi đó, nàng phát hiện tỷ tỷ so với trước kia vui vẻ hơn rất nhiều, mặc dù tỷ tỷ tính tình lãnh đạm, nhưng trong lòng nàng luôn hiểu rõ. Đặc biệt là tỷ tỷ còn luốn lo tính chuyện về sau cho nàng, nàng vẫn như cũ vui vẻ, sự nghiệp của nàng càng giống như mặt trời ban trưa, nàng trời sinh chính là một nghệ thuật gia.

Từ từ, Tô Nhiễm cũng bắt đầu tiếp nhận cái từ Les này, đồng thời cũng không bài xích chính mình thích nữ nhân, nàng thẩm chí cảm thấy, nếu như có một ngày có một nữ nhân thích nàng, cũng là một dạng học tỷ, nàng sẽ thản nhiên đối mặt, cười vui vẻ tiếp nhận, bởi vì, tình yêu không có biên giới!

Ngày nay, quả nhiên tới. Chỉ tiếc cho Tiểu Miên Dương khả ái của chúng ta lại đi thích Chu yêu tinh, này nếu nàng không cẩn thận liền tiến vào vạn kiếp bất phục a!

Hơn một giờ hành trình đã sắp kết thúc, phi cơ chậm rãi hạ xuống, liền trợt trên đường băng, sau đó từ từ dừng lại. Hành khách đều đứng lên, chen lấn đi xuống máy bay, Lạc Ngôn cùng Diệc Nhiên vẫn ngồi chỗ mình, chờ dòng người đi ra. Này chỉ kém có mấy phút đồng hồ, liền không cần thiết phải cùng người khác chen lấn, đặc biệt là Chu Lạc Ngôn, nàng chán ghét bị mốt đống người kẹp ở giữa.

Dòng người đi hơn phân nửa, Lạc Ngôn mới từ chỗ ngồi đứng dậy mà đi, sau đó lùi về một bước để cho Diệc Nhiên cũng ra ngoài. Diệc Nhiên đi ở phía trước, Lạc Ngôn theo ở phía sau, liền đi theo số hành khách còn chưa đi mất. Lạc Ngôn muốn mình là người cuối cùng, đương nhiên cũng là dụng ý của yêu tinh này.

Lạc Ngôn từ từ đi đến gần cửa máy bay, ánh mắt nàng linh động liền nhìn người kia miệng vui vẻ mà chào các hành khách Tô Nhiễm. Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn càng ngày càng gần chính mình, mặt nàng lại bắt đầu ấm lên, nhịp tim lại bắt đầu gia tốc, nàng ghét chính mình sao lại như thế không trấn dịnh, nhưng là chính nàng lại không thể khống chế nha!

Lạc Ngôn đi ngang qua Tô Nhiễm, trong nháy mắt đó, nàng hơi đến kế bên người nàng, dùng giọng nói chậm rãi nói ra một câu, “Chớ quên tôi nga”, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà bước đi.

Tô Nhiễm ngơ ngác nhìn thân ảnh Lạc Ngôn, mới vừa rồi khi Lạc Ngôn đi qua nàng trong nháy mắt đó, hơi thở của nàng như phảng phất trong không khí mà lưu động,vẫn cứ vây lượn bên người nàng, thật lâu không tiêu tan, thậm chí còn thể ngửi thành mùi vị thanh đạm trên người nàng. Mà lời nói Lạc Ngôn giống như cái bóng sáu tinh linh ở mặt nàng mà đung đưa, làm nàng không khỏi thất thần.

“Tô Nhiễm” cho đến khi bạn tốt Tô Nhiễm kiêm đồng nghiệp, Miêu Tiểu Nhã vỗ vào bã vai Tô Nhiễm, Tô Nhiễm mới phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn lại chỗ ngồi trống rỗng, không hiểu sao trong lòng nàng có cảm giác mất mát không nói nên lời. Các nàng còn có thể gặp mặt sao? Nàng chẳng qua là một hành khách, lúc nào mới có thể gặp nàng đây?

“Ngươi làm sao vậy? không có sao chứ?” Miêu Tiểu Nhã quan tâm hỏi.

“A a, không có chuyện gì” Tô Nhiễm cười trả lời, sau đó mang theo tâm tình bất ổn mà dọn dẹp lại đồ đạc trên ghế. Không có sao? Mới là lạ!

Tình yêu cho tới bây giờ cũng thật khó mà giải thích, khó có thể mà miêu tả, có lúc lơ đãng, có lúc bất khả tư nghị, có lúc biết không thể nhưng vẫn cứ thể mà nhảy vào, huống chi Tô Nhiễm một chút cũng không biết đây là bẫy rập, nàng không biết rõ nữ nhân kia, nhưng nàng lại đối với nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ, thứ nhất kêu nàng lưu lại tên, hại nàng luống cuống, khẩn trương, kinh hoảng. Bắt đầu cứ như thế trở thành mục tiêu tiếp theo của Chu yêu tinh, trở thành vật chơi trong một tuần lễ liền kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz