20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, tổng giám đi vào rất lâu, còn không ra nha?"

"Lẽ nào tổng giám và Chu tổng giám đốc làm gì trong đó?" Trong công ty nhân viên Bát Quái nhướng mày, tựa hồ cặp lông mày lá liễu trên mắt kia run run , toả ra ánh sáng Bát Quái .

"Không thể nào, tổng giám xem ra không giống kẻ ác", một người phụ nữ khác nghi vấn nhìn ngó tổng giám đốc trước cửa sổ, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.

"Ồ, lời ấy sai rồi, làm nghệ thuật không phải song thì là lạc, lại nói, con mắt ngươi trước kia xem qua tổng giám cùng nam nhân hẹn hò, gần đây nhất chính là tổng giám đốc của ta, đúng không?" Nhân viên Bát Quái ngay ngắn rõ ràng phân tích, sau đó tặc cười vài tiếng.

"Được rồi, cũng có điểm đúng." Nữ viên chức chần chờ gật gật đầu, tiếp tục nghe nhân viên Bát Quái đặc sắc nói chuyện.

"Chị hai, em có chuyện hỏi chị" Diệc Nhiên ngồi đối diện Lạc Ngôn , mặt không hề có cảm xúc mở miệng.

"Ai nha, em muốn hỏi liền hỏi đi, làm gì nghiêm túc như vậy nha", Lạc Ngôn ngồi ở trên ghế, tùy ý xoay ghế hai vòng.

"Chị và Tô Nhiễm, nữ tiếp viên hàng không kia là quan hệ gì", Diệc Nhiên nhìn chằm chằm không chớp mắt Lạc Ngôn cợt nhả, đi thẳng vào vấn đề.

Nghe được tên Tô Nhiễm , Lạc Ngôn dừng lại động tác, cân nhắc nhìn Diệc Nhiên một chút: "Ôi ôi ôi, em gái của chúng ta lúc nào hiếu kỳ chuyện vô bổ của chị đây a?" Con ngươi màu đen của Lạc Ngôn có thâm ý chuyển động, muốn thăm dò ý định trong lời nói của Diệp Nhiên.

Hai người liền như vậy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, một trong mắt chứa ý cười, một không chút biểu tình, bầu không khí bình tĩnh tỏa ra từng vệt sóng gợn lăn tăn, giằng co giữa hai người không có khí lực không giống nhau.

"Ai, sợ em rồi, biết qua mà thôi" Lạc Ngôn rốt cục buông mắt xuống , lại nhẹ nhàng nhấc lên mí mắt, em gái này tính dai thật đúng là không ai có thể địch.

"Biết qua? Không phải chứ "

Lạc Ngôn chột dạ hướng bốn phía nhìn một chút, em gái ngày hôm nay uống thuốc gì, thực sự là đuổi tận cùng không buông, đào bới vấn để."Khụ khụ. . . Cái kia. . . Khụ khụ "

"Chị chơi những nữ nhân khác, em không để ý tới, thế nhưng Tiểu Nhiễm, chị tốt nhất chớ làm loạn" .

Lạc Ngôn nhất thời thu hồi sắc mặt bất cần đời kia, nhìn chằm chằm mắt Diệc Nhiên, có chút mơ hồ không thích, nhấc mắt lên một cái, trêu nói: "Ai u, em gái chúng ta lúc nào đối với nữ nhân để bụng rồi, em muốn yêu thích, chị hai hào phóng, tặng cho em." Lạc Ngôn thờ ơ khoát tay áo một cái, đối với cách lông mày giương lên kia đối với bản thân cũng không thích.

Diệc Nhiên mím môi, nhìn xéo Lạc Ngôn một chút, đứng lên: "Tiểu Nhiễm là cô gái tốt, yêu không nổi, cũng đừng chà đạp người ta." Bỏ lại câu nói tiếp theo, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, rời khỏi văn phòng của Lạc Ngôn .

Vừa đóng cửa, mặt mày Lạc Ngôn toàn bộ đều chìm xuống, âm u đến có chút khiến người ta sởn cả tóc gáy."Hừ, cừu nhỏ này còn rất có duyên đào hoa, em gái rất hiếm khi động tình cũng muốn ôm lấy, Tốt nha, hừ hừ, xem tôi ngày mai làm sao trừng trị em." Lạc Ngôn híp mắt, con ngươi sắc bén hiện lên một tia giảo hoạt, được rồi, bi kịch đến.

Không trung, trên phi cơ ――

Lạc Ngôn ngồi ở vị trí của mình, hai chân bắt chéo, con mắt thỉnh thoảng nhìn Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm mỗi lần đối đầu với ánh mắt Lạc Ngôn , tâm đều là hồi hộp như ống thoát nước vỡ, rõ ràng biết được sẽ thương tổn mình, rõ ràng trong lòng mình như bị xuyên thủng, lệ vẫn đi vào trong, nhưng là tại sao mỗi lần ánh mắt tương giao đều sẽ có cảm giác động lòng xảy ra, không trách sẽ trốn không thoát, cũng vì chính mình nhu nhược chìm đắm trong ánh mắt của cô ấy, khó có thể tự kiềm chế.

Nếu có cánh, liền sẽ biến thành một con chim, nghĩ rằng sau khi khi biến thành chim có thể nắm giữ tự do, hiện nay, khi chờ đợi đôi cánh, nhưng chỉ có thể bay lượn trong không gian nhỏ này, mất đi tự do. Cho rằng cô ấy nói yêu thích mình, chính là hạnh phúc gần trong gang tấc. Tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện vẫn là một vùng phế tích, chính mình không hiểu nổi chính mình, là muốn cô, hoặc là muốn yêu, vẫn là muốn một loại cảm giác giống cô.

Tô Nhiễm cay đắng nở nụ cười, nuốt một ngụm, tiếp tục phận sự tiếp viên hàng không của mình, đi qua bên cạnh Lạc Ngôn, Tô Nhiễm do dự một chút, vẫn là quyết định từ bên người cô sượt qua, nhưng không ngờ bị cô nắm chặt tay.

Lạc Ngôn nhìn mu bàn tay trắng nõn của Tô Nhiễm, lòng bàn tay nhẹ nhàng ở nơi này thon mêm ma sát, khiêu khích da thịt chỗ ấy. Tô Nhiễm nhẹ run một hồi, hạ mắt, khắc chế âm thanh khẽ run của mình: "Xin hỏi, chị có nhu cầu gì sao?"

"Có, ha ha" Lạc Ngôn ngẩng đầu lên cười nói, "Xin hỏi vị nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, WC ở nơi nào "

"Đi thẳng phía trước "

"Ồ" Lạc Ngôn làm cái bộ dạng tỉnh ngộ, nhưng vẫn như cũ ngồi ở chỗ ngồi, đùa giớn đến yêu thích không buông tay bàn tay thon mảnh của Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm mím môi, muốn buông tay nhưng không chống nổi lực tay của Lạc Ngôn, "Xin hỏi, cô có thể buông tay ra không?"

Lạc Ngôn chạm vào mũi cười nói: "Có thể nha, có điều tôi hành động bất tiện, muốn phiền phức em dẫn tôi đi "

Tô Nhiễm cắn răng, oán hận nghĩ, rõ ràng là tốt rồi còn nói hành động gì bất tiện.

"Ha, không muốn? Như vậy thái độ phục vụ cũng không tốt nha" Lạc Ngôn như xem kịch vui mà nhìn Tô Nhiễm trên mặt âm tình bất định, biến hóa như có chút không thể làm gì .

Tô Nhiễm thở dài: "Phiền cô theo tôi hướng về bên này đi "

Lạc Ngôn nhìn thấy Tô Nhiễm thỏa hiệp, nâng khóe miệng, thả tay ra Tô Nhiễm , vỗ vỗ quần áo của chính mình, ung dung thong thả theo sát ở phía sauTô Nhiễm.

Tô Nhiễm mang Lạc Ngôn đến cửa phòng vệ sinh, làm một cái thủ hiệu mời, Lạc Ngôn đi vào phòng vệ sinh, ở thời khắc Tô Nhiễm xoay người , đột nhiên nắm chặt cổ tay Tô Nhiễm , dùng sức kéo, đem Tô Nhiễm kéo vào trong lồng ngực của mình, chân một đá, đóng cửa lại.

"Chị. . . Chị. . . Lại muốn làm gì?" Tô Nhiễm dùng tay đẩy Lạc Ngôn, hơi sốt sắng. Cô. . . Cô ấy lại có ý đồ gì.

Lạc Ngôn một tay chống cửa, một tay ôm eo thon nhẹ của Tô Nhiễm, nâng lên khóe miệng quyến rũ kia : "Em nói tôi muốn làm gì đây? Tôi nhớ em bảo bối, em nhớ tôi không?"

"Chị thả tôi ra, nơi này là trên phi cơ, chị chớ làm loạn" Tô Nhiễm hạ thấp âm thanh xuống , nghiêng đầu, né tránh mùi vị ám muội Lạc Ngôn vừa thổ lộ.

Lạc Ngôn đem Tô Nhiễm ôm càng chặt hơn: "Nói, nhớ hay là không nhớ" không cho phép Tô Nhiễm chạy trốn.

Tô Nhiễm thở gấp, cúi đầu ở không gian nhỏ hẹp tránh trái tránh phải, muốn đẩy đẩy không ra, muốn chặn lại chặn không được, nói nhớ, cảm thấy không phục, nói không nhớ, không có kết quả tốt. Trái không được phải cũng không được. Tô Nhiễm toàn bộ thân thể dán sát vào cửa, thanh âm nhỏ như muỗi : "Nhớ..."

"Ha ha" Lạc Ngôn cúi mặt xuống , tựa ở trên gương mặt Tô Nhiễm , để hai gò má phấn hồng tựa vào nhau, cảm thụ rung động không cùng tần suất , "Nhớ nha, cái kia có phải là nên dùng hành động thể hiện không?"

"Cái...cái gì... Thể hiện", da thịt dán vào nhau, nhiệt độ tương tự chậm rãi ở máu bên trong hai người thiêu đốt, huân nóng gò máTô Nhiễm , lần thứ hai làm xáo trộn tim đập.

Lạc Ngôn làm mấy chuyện xấu một hồi: "Ngoan bảo bối, hôn tôi "

Tô Nhiễm mặt đỏ đến càng đỏ, giằng co tiếp, sau đó có hành khách đến đi nhà vệ sinh làm sao bây giờ, bất đắc dĩ, nhẹ nhàng ở trên mặt Lạc Ngôn , hôn một cái.

Lạc Ngôn môi khiêu gợi cong lên một đường cong đẹp đẽ: "Bảo bối. Hôn, không phải như vậy nha", nói xong, nhìn Tô Nhiễm một lúc , hôn lên bờ môi căng mọng của Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm cảm thấy giống như bị chạm điện một dòng nước ấm từ môi khuếch tán đến toàn thân, tay đang nắm chặt lại nắm chặt hơn. Ở động tác của Lạc Ngôn, không cách nào khống chế nhắm chặt mắt lại, không có giãy dụa, đã biến thành, môi, lưỡi, trong lúc đó quấn quýt lãng mạn. Cái lưỡi thơm tho của Lạc Ngôn chậm rãi ở trong miệng Tô Nhiễm cướp đoạt, hút nướt bọt thơm ngát , như cam tuyền.

Tô Nhiễm thân thể dần dần như nhũn ra, say sưa nhắm mắt hôn sâu, Lạc Ngôn dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng Tô Nhiễm , nhẹ nhàng cắn cắn môi Tô Nhiễm , cảm giác đau nhẹ nhàng đem Tô Nhiễm tỉnh lại, hít thở, hơi thở gấp, nắm chặt vai Lạc Ngôn, mắt to như ngập nước vì cảm xúc mãnh liệt vừa nãy .

Lạc Ngôn cười xem sắc mặt Tô Nhiễm đỏ ửng : "Bảo bối, đây mới là hôn "

"Chị! Chị..." Tô Nhiễm vừa tức vừa hận, muốn mở miệng, Lạc Ngôn liền mở cửa ra.

"Bảo bối, nên đi ra ngoài lạc, không phải vậy người khác sẽ phát hiện hả" Lạc Ngôn ở bên tai Tô Nhiễm nhẹ nhàng thổi khí.

Tô Nhiễm thu tay về, bĩu môi, hô lên một tiếng, đỏ mặt ra khỏi phòng vệ sinh. Sau khi xoay người rời đi, rồi lại như lưu luyến những âu yếm liếm cắn vừa rồi của Lạc Ngôn mặt lại đỏ lên.

Nàng như ác ma, thoát đi không được, chỉ có trầm luân vào vực sâu...

Mà tay Chu yêu tinh ác ma chỉ vừa mới vừa duỗi ra mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz