21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố A

Lạc Ngôn ngồi ở văn phòng, lấy ra tư liệu về Tô Nhiễm , nhìn ảnh thẻ của nàng, ý cười hiện lên khóe miệng, lông mày lại nhướng lên đầy ác ý. Liếc nhìn đồng hồ trên tường, lớn tiếng gọi thư ký đi vào.

"Tổng giám đốc, có gì dặn dò "

"Ngươi đi sân bay XX , hãng hàng không XX , tìm một nữ tiếp viên hàng không tên là Tô Nhiễm , bất luận dùng biện pháp gì đều phải đem nàng mời tới cho tôi, nhưng, không được xúc phạm tới nàng, rõ chưa?"

"Dạ rõ "

Lạc Ngôn dựa vào trên ghế làm việc, một cách lười biếng, chờ cừu nhỏ tới cửa. Ha ha, người làm "chuyện xấu" tinh thần thật thoải mái.

Sân bay

Tô Nhiễm đi theo tiếp viên trưởng, đến phòng của nhân viên.

"Thật không tiện, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi, cô Tô Nhiễm tiểu thư phải không?" Đột nhiên nửa đường xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục.

Tô Nhiễm hơi buồn bực, ánh mắt mang theo một chút cảnh giác nhìn người này: "Ừm... Đúng, xin hỏi có chuyện gì?"

"À, là như vậy, tôi là trợ lý tổng giám đốc công ty Daisy A, tổng giám đốc của chúng tôi mời cô đi đến đó một chuyến, có thể không?" Trợ lý nho nhã lễ độ hướng Tô Nhiễm đưa ra mời.

Tiếp viên trưởng một bên kinh ngạc nhìn hai người một chút,Tô Nhiễm này lúc nào lại quen biết tổng giám đốc công ty Daisy, có điều nói đi nói lại, chỉ của nàng là nhiếp ảnh gia quốc tế, quen biết những người thuộc tầng lớp này cũng đúng là bình thường.

Tô Nhiễm nghe được hắn là trợ lý của Lạc Ngôn , phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước: "À... Xin lỗi, tôi còn phải làm việc "

Trợ lý tiến lên một bước, cung kính nói: "Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của cô"

"Tôi... Tôi không muốn đi" Tô Nhiễm trốn ở sau lưng tiếp viên trưởng, âm thanh bất chợt run rẩy.

Trợ lý thấy Tô Nhiễm không chịu hợp tác, lại không thể làm khó, không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh tiếp viên trưởng, ở bên tai cô ấy thì thầm vài câu. Tiếp viên trưởng dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra. Tô Nhiễm không nghe được rõ ràng, mơ hồ nghe được tên Chu Lạc Ngôn, mờ mịt cảnh giác nhìn tiếp viên trưởng.

Tiếp viên trưởng xoay người, cười hì hì kéo Tô Nhiễm: "Tiểu Nhiễm a! Nếu Chu tổng giám đốc cho mời, vậy thì đi thôi, để người ta đợi lâu không nên, bên này, tôi đến xử lý, không có chuyện gì, yên tâm đi nha", không đợi Tô Nhiễm phản ứng lại liền đem nàng đẩy tới bên người trợ lý, nhanh lẹ đi vào phòng làm việc. Ôi a, Chu Lạc Ngôn là người không nên chọc vào, chúng ta vẫn nên chạy là thượng sách.

Tô Nhiễm sợ hãi trợ lý, yêu tinh này... Quá khủng bố, mọi người đều sợ hãi."Tôi... Tôi không đi..."

Trợ lý làm vẻ mặt bất lực: "Tô tiểu thư, xin cô không làm khó tôi được không? Nếu như cô không đi, tôi rất khó ở công ty tiếp tục làm việc, coi như giúp tôi một chút có được không?" Giữa hai lông mày người này hiện lên nét đáng thương.

Lông mày nhăn lên kia làm Tô Nhiễm có một chút thông cảm , suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Trợ lý như bỏ được gánh nặng, lau mồ hôi, mau mau để Tô Nhiễm lên xe, chạy như bay.

Văn phòng tổng giám đốc

Trợ lý gõ cửa Lạc Ngôn ba cái, Tô Nhiễm đứng phía sau trợ lý , xoắn ngón tay của mình, sợ sệt lại chờ mong.

"Vào "

Trợ lý nhẹ nhàng đẩy cửa ra: "Tổng giám đốc, Tô tiểu thư đến" nói xong, nhìn sắc mặt Lạc Ngôn một chút, quay đầu hướng Tô Nhiễm nói: "Tô tiểu thư, cô vào đi", dùng tay thỉnh mời, liền lui ra.

Tô Nhiễm chân như mọc rễ, có chút cứng ngắc, chốc chốc nhìn vào Lạc Ngôn đàng ngồi trên ghế làm việc, nhìn Tô Nhiễm đứng ở cửa .

Váy màu vàng nhạt của Lạc Ngôn hơi tung bay, đôi mắt sáng ngời, thần thái phiêu dật, con ngươi màu đen thâm thúy, trong mắt mơ hồ có hào quang lưu chuyển, ẩn giấu âm mưu không muốn ai biết, bờ môi dần hiện lên một đường cong mỹ lệ, đạm nhạt nở nụ cười khiến Tô Nhiễm trở nên hoảng hốt, như có ma lực hấp dẫn Tô Nhiễm bước về phía trước.

Tô Nhiễm đi tới trước bàn làm việc, cúi đầu như một nhân viên nhỏ: "Cô... Cô gọi tôi đến có chuyện gì?"

Lạc Ngôn đứng dậy, đi tới sau lưng Tô Nhiễm rồi ôm lấy, ở bên tai Tô Nhiễm thổi khí: "Đương nhiên có chuyện, tôi bắt đầu làm việc bất chính mà" ngậm vành tai Tô Nhiễm , tinh tế liếm cắn, cố tình tạo âm thanh vang lên.

Đột nhiên bị tập kích, khiến Tô Nhiễm một trận run rẩy, nắm tay Lạc Ngôn muốn đẩy ra, nhưng không dùng sức nổi: "Đừng... Như vậy... Ừm..."

Lạc Ngôn cong khóe miệng: "Nói cho tôi, ngươi có phải là từng cùng em gái của tôi gặp mặt?"

"Gặp... Gặp một lần, là ngẫu nhiên chạm... chạm mặt."

"Ngẫu nhiên? Chạm mặt? Ha ha, cừu nhỏ này, một lần liền khiến em gái nhạt nhẽo của tôi nhớ kỹ em? Mị lực cũng không nhỏ nha! Ngày hôm nay phải biểu hiện tốt, để tôi được chứng kiến mị lực của em, ha?" Khẩu khí nghi vấn nhưng mơ hồ còn có thể nghe được tức giận.

Một vòng tay, đem Tô Nhiễm ôm đến, nâng người lên, đem Tô Nhiễm ôm ngồi ở trên bàn làm việc, hai tay đặt ở đùi thon dài của Tô Nhiễm, hơi hơi kéo, tách ra một khe hở, chen vào lấp kín khoảng cách giữa hai người.

Tô Nhiễm trừng hai mắt, muốn kẹp chặt chân, đã quá chậm, có chút sợ hãi, run rẩy nói: "Cô muốn... Muốn làm gì, đừng như vậy mà "

"Tôi muốn làm cái gì? Trừng phạt em một lúc mà thôi" Lạc Ngôn nắm cằm Tô Nhiễm , nâng đầu nàng lên, ở môi mịn của Tô Nhiễm cắn một cái, tiếp theo lại nhẹ nhàng liếm láp.

Tô Nhiễm cảm thấy một trận đau lại tê dại, cảm giác đan xen vào nhau: "Đừng... Tôi... Tôi lại không làm gì..."

"Không làm gì? Ai cho phép em gặp em gái tôi? Hả? Nghe rõ! Em hiện tại là nữ phân của tôi, phải an phận cho tôi!" Lửa giận càng đốt càng nhiệt, thẳng tới đuôi lông mày. Bàn tay tiến vào quần Tô Nhiễm, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn bên trong bắp đùi của nàng , lại lại như đang đàn dương cầm, tại nơi thịt non mềm mại của Tô Nhiễm. Soạn một khúc tấu nhạc ám muội. Từng trận cảm giác như điện giật tê dại từ bắp đùi của Tô Nhiễm uốn lượng thẳng tới đầu, trong miệng không nhịn được ngâm lên tiếng: "Ưm a..."

"Tôi... Chúng tôi... Chỉ là trùng hợp mà thôi, thật sự chỉ là trùng hợp, tôi chẳng làm gì cả " hai mắt phiếm hồng của Tô Nhiễm mông lung một bên giải thích một bên lại ức chế muốn phát ra rên rỉ.

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm khóe mắt ửng hồng, khẩu khí hơi hơi khinh hoãn, hôn bờ môi căng mọng của Tô Nhiễm : "Không có lần sau "

Một tay ôm eo Tô Nhiễm , đem nàng kéo gần vào lồng ngực của một, một tay đã luồn vào nơi bí mật, hoạt động.

"Ừm a... Đừng... Ngôn... Đừng..." Tô Nhiễm đẩy ra, nhưng tựa như muốn chống cự nhưng lại muốn nghênh đón.

Lạc Ngôn cao hứng, dùng mũi ở cổ Tô Nhiễm sượt qua, ngửi ngửi, liếm liếm: "Vẫn là mùi vị tôi yêu thích ,ưm ~~~" dọc theo bờ môi Tô Nhiễm, chậm rãi đi xuống mút vào, cắn mở khăn lụa Tô Nhiễm , hướng phía khe như ẩn như hiện trong áo sơ mi kia.

Đôi mắt đẹp của Lạc Ngôn đảo một chút, cười đến quỷ dị, cầm lấy dao văn phòng trong ống đựng bút, từng đao từng đao đẩy ra cúc áo trên quần áo của Tô Nhiễm, áo ngực màu trắng như tuyến, có vẻ tinh xảo đặc sắc, lôi kéo người khác tiến vào. Bộ ngực ấm áp của Tô Nhiễm đột nhiên bị không khí lạnh lẽo tập kích, không đành lòng run lên. Nhìn quần áo của mình bị cắt ra , càng là ngượng ngùng không chịu nổi, ngực phập phồng, bánh bao thịt nhỏ nhu động, khiến Lạc Ngôn thật muốn ăn.

Lạc Ngôn bỏ qua dao, cúi đầu hôn áo ngực trắng kia.

"Ừm a... Ngôn... Đừng..."

"Cộc cộc" theo tiếng gõ cửa, cửa phòng Lạc Ngôn bị mở ra, được rồi, Chu yêu tinh và Tư Viễn đều có thói quen không khóa cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz