22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Viễn cùng Diệc Nhiên đẩy cửa một cái, liền thấy cảnh "xuân" kiều diễm, vốn định cùng mấy chị em đến công ty xem xét , làm tổng kết cuối tháng, ai ngờ Lạc Ngôn đến trước, không thể làm gì khác hơn là đến cùng Diệc Nhiên, làm sao đều không nghĩ tới, thị sát biến thành "Đi bắt gian", vừa vào cửa, em gái mình liền ở văn phòng đóng phim cảm xúc mãnh liệt.

Được rồi, tuy nói mình cùng Nguyệt Hề cũng làm không ít hoạt động kiểu này, Tư Viễn ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nghiêng đầu đi, kéo tay Diệc Nhiên , xoay người muốn đi ra ngoài, lại phát hiện Diệc Nhiên không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn tư thế ám muội của hai người.

Diệc Nhiên tuy rằng xem quen rồi loại cảm xúc mãnh liệt này ở văn phòng Lạc Ngôn, nhưng hôm nay nhìn thấy đối tượng là Tô Nhiễm, trong lòng mơ hồ có chút cay đắng, không thể nói được, nhưng cũng có thể nhợt nhạt nếm được tư vị bên trong, có chút khổ, đắng miệng.

Tư Viễn cũng theo dừng bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn đến Diệc Nhiên, liếc nhìn một chút Tô Nhiễm, lông mày từ triển khai dần dần nhíu chặt, vò vò huyệt thái dương, trời đất, sẽ không phải hai chị em đều xem trúng cùng một người phụ nữ đi, hồng nhan họa thủy lời này không sai chút nào.

Lạc Ngôn nhìn thấy hai người, vương một chút khóe miệng, như là oán giận hai người không mời mà tới, kéo qua một cái áo khoác, cho Tô Nhiễm mặc vào, che lấy lỗ hổng, sửa sang một chút váy của chính mình .

Tô Nhiễm từ giờ khắc cửa bị mở ra, liền sửng sốt, như đang yên ổn thì bị đồng hồ báo thức, chỉ còn nghe vang tiếng tim đập ầm ầm.

"Tôi nói chị hai, em gái, các người tới đến cũng quá đúng lúc, các người biết chuyện tên đã lắp vào cung không thể không bắn, các ngươi là muốn khiến tôi bứt rứt mà chết, cũng còn may dừng lại trước bờ vực, nếu không thì không phải là hài cốt cũng không còn sao "

Tư Viễn bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Em lúc nào trở nên văn thơ như thế, đi mấy chuyến, trình độ văn hóa lập tức theo tới Sarkozy" .

Lạc Ngôn bĩu môi, nhìn về phía Diệc Nhiên, hai người hai mắt đối lập, nhưng không nói ra được tư vị, Diệc Nhiên yên lặng nhìn Lạc Ngôn, muốn gỡ đi bộ mặt bất cần đời này, cô biết Lạc Ngôn là một người có tính chiếm hữu cao, thế nhưng cô cũng hiểu rõ cô cũng không yêu Tiểu Nhiễm, cô không muốn bởi vì Tiểu Nhiễm mà mình cùng với chị ba nảy sinh va chạm, thế nhưng là không đành lòng Tiểu Nhiễm từng bước từng bước bị Lạc Ngôn chiếm cứ.

Lạc Ngôn trong mắt tất cả đều là ý cười, nhưng là đang nhìn ý định trong chớp mắt kia của Diệc Nhiên, có một chút hoảng sợ, như một kẻ trộm nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nội tâm có chút hoảng loạn. Cô biết Diệc Nhiên đối với cừu nhỏ có hảo cảm, thế nhưng bản thân cô không cam lòng buông tay, cho dù cừu nhỏ đối với cô mà nói chỉ là một tình nhân tương đối đặc biệt. Cô không muốn cùng em gái làm căng, thế nhưng cũng không muốn đem cừu nhỏ chắp tay dâng cho người.

Hai chị em , tình chị em sâu đậm, bây giờ, vì cùng một cô gái, sản sinh tâm tình bất đồng.

Tư Viễn cảm giác mình tựa hồ nghe thấy được mùi khét trong không khí, lôi Diệc Nhiên ra cửa nói: "Em bận bịu, chị và em gái trước tiên đi xem tình trạng công ty một chút" .

"Oành. . ." Lạc Ngôn khóe miệng sụp xuống, ngồi ở trên ghế salông, nhẹ nhàng thở một hơi.

Tô Nhiễm nhìn lông mày lúc nào cũng treo lên kia, nhưng bây giờ lại ngang ngang trên đôi mắt, có chút không quen, cô ấy không vui sao? Là vì mình sao? Trong lòng nghĩ bị cái gì xúc động, miệng nhỏ khẽ nhếch, bất tri bất giác kêu một tiếng: ". . . Ngôn. . ."

Lạc Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nhiễm nhếch miệng nhỏ , tâm tình nhất thời vui sướng, u ám lại như quét qua: "Đến, lại đây", Lạc Ngôn cười đến phong tao quyến rũ, khóe mắt cong lên, mang theo một luồng khiêu khích khiến người khác muốn lạnh cả sống lưng.

Tô Nhiễm trong lòng hồi hộp một tiếng, nàng tựa hồ không nên gọi cô ta, này gọi một tiếng, bản tính yêu tinh lại lộ ra, chính mình lại gặp xui xẻo, vác đá ghè chân mình rồi a , Tô Nhiễm hối hận, trái tim nhỏ run run, lòng bàn chân sượt sượt, chậm rãi đến bên người Lạc Ngôn . Áo khoác rộng mặc ở trên người Tô Nhiễm , có vẻ càng ngày càng nhỏ nhắn xinh xắn, điềm đạm đáng yêu.

Lạc Ngôn một cái kéo qua Tô Nhiễm, làm cho nàng ngồi ở trên bắp đùi của chính mình .

". . . Ngôn. . . Đừng. . ." Tô Nhiễm có chút hoảng sợ ở văn phòng cùng với Lạc Ngôn quá mức thân mật, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bắt gian.

Lạc Ngôn ôm chặt Tô Nhiễm, nhìn một cái khuôn mặt nhỏ bé của nàng bị ửng hồng , dùng mặt của mình kề sát ở gương mặt đang nóng lên của nàng, "Đừng sợ tôi, được chứ "

"Tôi. . . Tôi. . ." Tô Nhiễm không biết làm sao trả lời, nhiệt độ trên mặt Lạc Ngôn , thông qua tầng da dẻ bên ngoài lan truyền đến trên mặt Tô Nhiễm , hai loại nhiệt lượng khi da dẻ kề sát bên nhau giao hòa, hiện rõ ái tình ấm áp.

Lạc Ngôn lấy tay từ phía sau lưng Tô Nhiễm từ từ luồn vào cái áo khoác rộng rãi kia , xoa xoa lưng ngọc Tô Nhiễm, ngón tay thon dài, nhẹ xẹt qua da thịt Tô Nhiễm , như ở thăm dò một đoạn đường tươi đẹp, ở trên trơn nhẵn mặt băng trượt ra duyên dáng đường cong.

Tô Nhiễm run cầm cập một hồi, sau lưng truyền đến từng trận run rẩy làm cho nàng than nhẹ lên tiếng "Ưm. . ." . Lạc Ngôn liếm cổ Tô Nhiễm , dùng chóp mũi sượt, tàn nhẫn mà hấp thụ trên người nàng mùi vị, nỉ non: "Bảo bối. . . Bảo bối, tôi thật yêu thích mùi vị của em, em là của tôi, đừng nghĩ trốn! Không cho trốn! Em là bảo bối của tôi. . .", chỉ đem Tô Nhiễm ôm càng chặt hơn.

Phụ nữ lỗ tai đều là mẫn cảm, Lạc Ngôn bá đạo lại không thiếu ôn nhu trong lời nói, khiến Tô Nhiễm thả xuống đề phòng, quên cô là yêu tinh, chậm rãi đưa tay ôm Lạc Ngôn, ngẩng đầu lên để Lạc Ngôn thoải mái tựa ở cổ của mình.

Cô ta không có tim không có phổi, không biết yêu, lại hiểu cách nắm lấy tâm của một người, tàn nhẫn của cô lên để khiến kẻ khác dựng tóc gáy, nhưng là ôn nhu lại khiến họ hãm sâu vào bùn lầy. Biết rõ không thể, nhưng là như hít phải độc dược , lưu luyến lần sau. Lần này, Tô Nhiễm cảm giác mình được quan tâm, được yêu. . . Dù cho chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Có thể ái tình có lúc không thể quá tính toán, yêu người, người sẽ không có tư cách tính toán, không nỡ thả xuống, không nỡ mất đi. Mở một con mắt nhắm một con mắt, cười cho qua chuyện, khoan dung người khác, chính là đối xử tử tế chính mình. Yêu, không phải một câu không công bằng của người là có thể phẩy tay áo bỏ đi.

Văn phòng Tư Viễn

"Em gái. . . Em. . . Em cùng cô gái kia. . ." Tư Viễn có chút khó mở miệng, không biết nên mở miệng như thế nào, tình tay ba là tình cảm đáng ghét nhất, vẫn là chị em, ai ~~

"Chị hai, chỉ là nhận thức" Diệc Nhiên bình tĩnh mà trả lời, nhưng đáp án này có vẻ quá đơn giản , tuy rằng chỉ là nhận thức, nhưng là cảm tình nhưng không giống chỉ là giai đoạn quen biết.

"Nhưng là, con mắt của em nói cho chị, không phải như vậy "

Diệc Nhiên rủ xuống đôi mắt, lại ngẩng đầu lên nhàn nhạt mỉm cười: "Em đối với Tiểu Nhiễm là có hảo cảm, em rất yêu thích nàng, chỉ là như vậy yêu thích cũng chỉ là yêu thích mà thôi, không có đến mức độ như chị hai nghĩ", xác thực, Diệc Nhiên yêu thích nhưng không phải như người yêu, đối với cô mà nói, ái tình là có cũng được mà không có cũng được, ái tình là khó có thể khắc phục, yêu một người so với thiết kế một bộ y phục khó hơn rất nhiều đi.

Tư Viễn nghe xong Diệc Nhiên, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, hai chị em cũng không cần thiết vì một cô gái mà giận dỗi, chị biết em không ưa chị ba của em quan hệ tràn lan như vậy, nếu như Tiểu Nhiễm là bằng hữu của em, vậy em liền nhiều lời nói chị ba em, tuổi cũng không nhỏ, nên an phận chút"

Diệc Nhiên cười không nói, gật gật đầu.

"Chị em chung quy là chị em, ba người chúng ta là không thể tách ra" Tư Viễn cuối cùng ý vị sâu xa nói một câu.

Diệc Nhiên nhìn Tư Viễn, kín đáo mỉm cười. Cô hiểu rõ ràng ý tứ của Tư Viễn, xác thực, đối với cô mà nói, chị em là trọng yếu nhất, không có chị hai cùng chị ba, nào có cô ngày hôm nay, làm người không thể quên cội nguồn. Cho tới nay, các chị coi cô như là chị em ruột mà đối xử, so với tình cảm chị em huyết thống càng quý giá hơn.

Yêu không thể miễn cưỡng, yêu không thể bị làm chủ, Diệc Nhiên từ Tô Nhiễm trong ánh mắt có thể thấy được, nàng chung Tình chính là chị ba của mình, lòng tốt của mình chỉ là nhỏ không đáng kể, có thể thậm chí là đá chìm biển lớn. Lưu đến một phần tình bạn,thúc đẩy phát triển tình yêu của người khác, có thể cũng cho là một chút việc tốt.

Chuyện tình cảm, có thật nhiều loại, tùy người làm sao đối xử và lựa chọn. Diệc Nhiên tâm sáng như gương, nở nụ cười , chị em chung quy là chị em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz