26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngôn nghe được thanh âm của Tô Nhiễm , tâm như bỏ xuống được một tảng đá lớn, nhất thời thoải mái hơn rất nhiều: "Bảo bối, ở nhà tốt không ?"

"Rất tốt ..." Tô Nhiễm trong lòng có chút vui mừng, thế nhưng vẫn trả thời cẩn thận từng li từng tí.

"Nhớ tôi không?"

Tô Nhiễm chớp chớp mi: "Ừm... Nhớ "

Lạc Ngôn ở đầu dây bên kia, mím môi cười trộm: "A ~~ ngoan! Tôi cũng nhớ em, bảo bối, em về sớm một chút , tôi nhớ ... độ ấm cơ thể của em nha ...", Lạc Ngôn xấu xa cười, giọng điệu toả ra mùi vị mê người.

"Chị... Chị..." Tô Nhiễm thẹn đỏ mặt, trong đầu người này sao lại toàn như vậy, tuy là vậy, thế nhưng bên cạnh ngượng ngùng lại ẩn giấu hạnh phúc, yêu tinh như vậy, chứng minh rằng cô ấy vẫn chưa mất hứng thú với mình, chính mình vẫn có điểm hấp dẫn cô ấy? Vẫn có vị trí trong lòng cô ta chứ?

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, phất lên vài sợi tóc, Tô Nhiễm cùng Lạc Ngôn ở hai đầu dây, ở hai nơi khác nhau, nói chuyện, lần thứ đầu tiên, cả hai tán gẫu như vậy, ai cũng không buồn ngủ, ai cũng không mất hứng.

Hai ngày sau

"Con gái nha, gần đây có kết bạn với ai không ?" Tô ba hút thuốc, từng chút từng chút phun ra vòng khói thuốc.

Tâm Tô Nhiễm "lộp bộp" một lúc, có dự cảm không tốt, : "Cái gì... Bạn bè gì a?"

"Ôi, cha con hỏi con có bạn trai không, giả ngốc à?" Tô mẹ ở một bên giúp đỡ .

"Khụ khụ" Tô Nhiễm cầm ly nước ở bên cạnh, cũng không thèm nhìn tới, cúi đầu liền uống: "Không có a, công việc bận rộn... Không thời gian, lại nói, con còn trẻ... Không vội" .

Tô ba nhướng lông mày nhìn Tô Nhiễm, kinh ngạc nói: "Ba nói này, con gái bảo bối, này là cái ly rỗng, con uống cái gì đây, lẽ nào là ba lớn tuổi, không khí với nước nhận không ra?"

Tô Nhiễm nhất thời cúi đầu nhìn cái ly trong tay của mình, ạch, rỗng.

"Ai nha, có bạn trai thì nói cho ba mẹ, chuyện này có gì mà thẹn thùng, lại nói, con cũng không nhỏ, 24, qua hai năm nên kết hôn" . Tô mẹ ở một bên đùa giỡn, dùng sức hướng về phía Tô Nhiễm nháy mắt.

Tô Nhiễm có chút bối rối, trong lòng chỉ có một người, một người không thể nói được, làm sao đi yêu người khác: "Chuyện đó... chuyện đó, chị còn chưa nói đến, tại sao lại đến phiên con "

Tô ba nhíu chặt lông mày, lại thở một cái: "Chị con, đối với tính tình chị con, động một chút là rời nhà trốn đi, ba còn không hi vọng nó có bạn trai, chớ nói chi là kết hôn" .

"Thế nhưng... Chị..." Lời Tô Nhiễm vừa ra khỏi miệng, chuông cửa vang lên, Tô Nhiễm tâm đang động, mượn cơ hội thoát thân, chạy đi mở cửa.

Tô ba hút vào tấu thuốc, còn chưa nếm được vị, liền nghe tiếng Tô Nhiễm kêu lên đầy ngạc nhiên: "Chị!" Bị dọa đến hết hồn, một đám khói trắng từ trong miệng phun mạnh ra.

Tô Duy mặc một bộ âu phục màu đen, tất chân màu đỏ thẫm bao bọc cặp đùi thon dài xinh đẹp, mơ hồ đến mê người. Tóc dài đến eo xoăn tự nhiên, càng lộ rõ một bộ dáng thướt tha. Đôi mắt mang ý cười thu lại vẻ lạnh lùng thường thấy, khóe miệng hơi nâng lên nói: "Tiểu Nhiễm", vừa dứt lời, Tô Nhiễm trong mắt đầy nước mắt, ôm lấy chị của mình: "Chị, em rất nhớ chị" .

"Ha ha, em vẫn như vậy thích khóc nhè, chị cũng nhớ em, lần này về, sẽ ổn định "

Tô Nhiễm vui mừng ngẩng đầu lên: "Thật sự? Không gạt em?"

"Thật sự" Tô Duy cười chạm chiếc mũi nho nhỏ của Tô Nhiễm.

"Hai chị em các người, ôm đủ chưa, để lại cho mẹ nữa nha", Tô mẹ nghe được âm thanh củaTô Duy , cũng cùng ra phòng khách.

"Mẹ..."

"Ôi , con gái lớn của tôi cũng quay về rồi, để mẹ nhìn xem, thật là gầy đi sao?" Tô mẹ kéo tay Tô Duy nhìn ngang nhìn dọc.

"Nào có, mẹ, con sắp bị mẹ nhìn đến muốn chui xuống lỗ đây", Tô Duy bất đắc dĩ kéo tay Tô mẹ .

"Ha ha, mẹ này rất lâu không thấy con mà", Tô mẹ ngữ điệu đột nhiên trở nên thương tâm, ôm Tô Duy thở dài một tiếng. Con gái nhỏ nói thế nào hàng năm còn quay về một hai lần, con gái lớn này là mấy năm về một lần, môi hở răng lạnh, đều là thịt ở trên người, sao có thể không đau lòng không khó chịu không mong nhớ .

"Mẹ..." Tô Duy đau lòng ôm mẹ của mình, cô là con mà chưa hoàn thành đạo hiếu, toàn chỉ làm mẹ mình đau lòng, "Chúng ta vào đi thôi" .

Tô Duy kéo tay Tô mẹ và Tô Nhiễm, tiến vào phòng khách.

"Ba..." Tô Duy nhìn cha của mình, thẳng người ngồi trên ghế salon, thở dài một cái.

"Ừm... Đã về rồi, để mẹ con làm một bữa ngon, cho con đón gió tẩy trần", Tô ba lạnh nhạt nói, vừa nghe được tiếng con gái lớn của mình , trong lòng mình vội vã muốn đi ra ngoài gặp, nhưng là một mực muốn để mặt mũi, để nét mặt già nua, thầm thì trong miệng: "Nước ngoài có cái gì tốt, khắp nơi đều là quỷ lông vàng, đến hiện tại mới chịu về" .

Tô Duy nhìn sắc mặt ửng đỏ của cha, biết cha mình sĩ diện, rõ ràng muốn cười nhưng miệng còn kìm nén , cũng không nói nhiều, cùng Tô mẹ tiến vào nhà bếp.

Tô Nhiễm bộ dạng trịnh trọnh của cha, đang muốn trêu chọc vài câu, di động vang lên.

"Ngôn..." Tô Nhiễm đi tới một bên, hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng nói.

"Làm sao, sao nhỏ tiếng vậy, thần thần bí bí" .

"Không có, cha em bên kia, em đi chỗ khác", Tô Nhiễm khoanh tay nói

Lạc Ngôn cười hì hì, tưởng tượng dáng dấp trộm gà bắt chó của Tô Nhiễm: "Được" .

Tô Nhiễm đi lên lầu, đến phòng của mình, mới yên tâm nói điện thoại: "Ngôn..."

"Tiểu bảo bối của tôi, nguyên lai lá gan nhỏ vậy a?" Lạc Ngôn trêu chọc.

"Cái kia... Cái kia... Em sợ ba ba em mà "

"Em khi nào về "

Tô Nhiễm gò má hiện lúm đồng tiền, chị ta là đang nhớ nhung mình sao? Đã qua một tuần, chị đều không có hành động gì, có phải là trong lòng chị có mình?

"Em..."

"Tiểu Nhiễm! Tiểu Nhiễm!" Tô Duy ở dưới lầu kêu "Xuống giúp" .

"Đến đây, đến đây", Tô Nhiễm đáp lại hai tiếng, hướng trong điện thoại nói: "Ngôn, em sẽ lại gọi cho chị, chị em trở về, em muốn xuống lầu giúp, trước cúp máy" . Lời nói xong, liền cúp, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

"Tít tít tít..." Cừu nhỏ, dám cúp điện thoại của tôi! Lạc Ngôn trầm mặt, bất mãn hừ hừ. Tô Duy Tô Duy, khá lắm, nhiếp ảnh gia quốc tế đúng không, tôi sẽ đến gặp chị.

Lạc Ngôn đôi mắt yêu diễm nổi lên sắc thái hồ ly, đến cùng là chị của em trọng yếu, hay là tôi trọng yếu! Di động cầm trong tay hướng về phía sô pha ném đi, cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Quản gia thấy tiểu thư nhà mình bộ dáng phấn chấn , tám chín phần xảy ra chuyện không tốt, run cầm cập một hồi, vẫn là đi làm việc.

Đường phố sầm uất khó bề phân biệt, bóng người trùng điệp, mơ hồ không rõ, xã hội này tiến bộ nhanh chóng, sa đọa cũng nhanh chóng.

Lạc Ngôn dừng xe ở cửa quán bar LES, giương khóe miệng đi vào thế giới "Ca múa mừng cảnh thái bình" "Xa hoa đồi trụy".

"Ôi nha, Chu đại tiểu thư, gió kia cuối cùng cũng mang chị trở về, nhiều ngày không gặp, tôi thật nhớ, nghĩ rằng yêu tinh này không may đổi tính", chủ quán bar vừa đến liền bay qua, tâm sự.

Lạc Ngôn một mặt ghét bỏ đẩy chủ quán, ngồi trước quầy bar, "Yên tâm, tôi không đổi tính, vẫn là nữ, quy tắc cũ" .

"Được được" chủ quán bar dặn dò nhân viên tiếp rượu cho Lạc Ngôn , "Vậy tôi sẽ không ngại để Đại tiểu thư đi săn rồi" .

Lạc Ngôn đưa ánh mắt tìm đến phía sàn nhảy, nhìn những làn váy màu sắc khác nhau, nhìn những đôi chân thanh tú đang nhảy múa, cười đến xinh đẹp. Yêu tinh chính là yêu tinh, cải tà quy chánh cũng cần thời gian, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, coi như thay đổi, cũng thỉnh thoảng sẽ bị dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz