25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Bắc khí trời hơi hơi lạnh, Tô Nhiễm phủ thêm áo khoác, ra trạm xe lửa liền gọi một chiếc tắc xi về nhà.

Một đường huyên náo, Tô Nhiễm thở phào, ấn chuông cửa, trong lòng tuy rằng lo sợ, nhưng về đến nhà luôn có một luồng ấm áp cho mình an lòng.

Cửa mở ra, Tô mẹ vừa nhìn Tô Nhiễm,hai mắt mở to, tiếp theo nếp nhăn nơi khóe mắt giương lên một nụ cười : "Tiểu Nhiễm nhà mình nha, mẹ không nằm mơ chứ, đến đến đến" Tô mẹ mừng rỡ thoải mái kéo Tô Nhiễm vào nhà,

"Con sao lại trở về, công ty nghỉ sao, con gái bảo bối của mẹ, mẹ nhớ đến chết rồi đây" Tô mẹ ôm Tô Nhiễm hung hăng thương yêu.

"Con cũng nhớ người, mẹ, con xin nghỉ trở về thăm người", Tô Nhiễm ôm mẹ thật chặt.

Sau khi mẹ con ôm nhau, hướng trên lầu gọi: "Cha nó ơi, con gái nhỏ đã về rồi!"

Tiếp theo một tràng bước chân liên tục, lạch cạch trên mặt đất, Tô cha ngậm đẩu thuốc, khuôn mặt hình bầu dục, trên trán có ba nếp nhăn sâu, đôi không hề to, nhưng có thể lấp lánh nhìn người, thấy con gái nhỏ của mình, ngay lập tức mặt mày hớn hở, "Ai nha, tiểu bảo bối của chúng ta trở về" .

Tô Nhiễm cũng vui vẻ cùng ôm cha mình.

Tô cha luôn luôn rất thương yêu Tô Nhiễm, Tô Nhiễm ngoan ngoãn nghe lời, tiểu học, trung học, đại học một lượt thành tích đều là xuất sắc , cho Tô gia nở mặt, hiếu thuận cha mẹ, mang theo kỳ vọng của cha thi đậu đại học hàng không, trở thành một nữ tiếp viên hàng không ưu tú. Tô Duy thành tích cũng ưu tú, hàng xóm láng giềng đều nói lão Tô có phúc lớn, chị em Tô gia, thiên hạ vô song. Tô Duy tính cách phản nghịch, không nghe theo sắp xếp của cha, không muốn làm tiếp viên hàng không, một lòng muốn làm nghệ thuật, Tô Duy tính tình quật cường, rời nhà trốn đi theo đuổi ước mơ của mình. Không về nhà cũng được đi, không biết làm sao, lại đi nước ngoài, Tô cha tức giận đến nổi lửa , Tô mẹ lại càng khóc nhiều. Tuy rằng sau đó trở thành nhiếp ảnh gia quốc tế, rạng rỡ tổ tông, đối với chuyện này Tô cha vẫn còn âm ỷ trong lòng, luôn nói: "Người sợ nổi tiếng, heo lại sợ khỏe mạnh ! Nổi tiếng được cái gì , tin tức bậy bạ cũng đếu đến rồi!"

Ba người ngồi xuống, bắt đầu hỏi han ân cần, "Ở có được hay không?" "Công tác thế nào?" "Không được thức khuya" ... Tiếng cười tràn trề trong phòng khách, truyền tới tai người đàn ông kia ở bên ngoài. Nhà luôn là bến đỗ an toàn nhất.

Phòng họp

"Buzz buzz buzz..." Lạc Ngôn đang họp, di động trong túi áo chấn động liên tục, không nhịn được lấy ra, vừa nhìn màn hình báo,kéo ghế, đi ra phòng họp.

"Thế nào?"

"Báo cáo tổng quản lý, Tô tiểu thư về đến nhà, ngoại trừ đến hàng xóm láng giềng một chút, không có đi những nơi khác "

"Biết rồi, ngươi tiếp tục theo "

"Dạ!"

Lạc Ngôn cầm điện thoại di động, chống cằm, suy tư: "Về nhà thật, cừu nhỏ này vẫn đúng là không gạt mình, có thể nàng cảm thấy chột dạ? Lẽ nào là mình suy nghĩ nhiều..."

"Chị hai!" Âm thanh của Diệc Nhiên cắt ngang tâm tư Lạc Ngôn .

"A?"

"Chị hai, tự nhiên đờ ra làm gì? Hội nghị còn chưa kết thúc làm sao lại đi ra?" Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn vẻ mặt Lạc Ngôn , đường đường là Chu yêu tinh lại dĩ nhiên đờ ra, khó mà tin nổi.

"À, không chuyện gì, nghe điện thoại" Lạc Ngôn thả lại di động, sắc mặt hơi hoãn, cười trả lời.

Diệc Nhiên nhẹ nhíu mày, "Chị hai, chị đến phòng làm việc của em, em có lời nói với chị" .

Lạc Ngôn cười khẽ gật đầu, đi theo phía sau Diệc Nhiên , chớp mắt thu lại nụ cười, đảo mắt, thần thần bí bí.

Lạc Ngôn tiến vào văn phòng, mở tủ pha lê âm tường của Diệc Nhiên, cầm hai cái ly, một bình rượu đỏ, hai chị em không thích rượu, nhưng có rượu ngon , tuy không thường uống, nhưng tửu lượng kinh người.

Lạc Ngôn nâng chén rượu, hai chân bắt chéo, khẽ run chén rượu, chậm rãi uống. Diệc Nhiên cũng cầm chén rượu lên, nhấp nhẹ mấy cái, không vội bắt đầu nói chuyện.

Không khí trầm mặt lưu động, báo trước bão táp đến.

Lạc Ngôn để chén rượu xuống, cô luôn luôn không giữ được bình tĩnh như Diệc Nhiên: "Em gái, chị biết em gọi chị đến, là bởi vì Tô Nhiễm, em có chuyện cứ nói thẳng, hai chị em hà tất vì một người phụ nữ mà tổn thương tình cảm" .

Diệc Nhiên ngẩng đầu lên, cũng để chén rượu xuống, trong mắt có một tia không rõ: "Chị hai, chị biết, em xưa nay không quản việc không đâu, chị chơi gái, em mặc kệ, nhưng chị không được chơi đùa tình cảm, đến lúc đó thương tổn chính là người khác, hối hận chính là mình!"

"Chuyện người tình nguyện, trách được chị sao?" Lạc Ngôn dáng vẻ bất đắc dĩ, đối với tình cảm vượt quá giới hạn của bản thân mà giải vây.

"Chuyện người tình nguyện, thật không? Chị không tự tay cắt đứt, Tiểu Nhiễm sẽ đối với chị vừa thương vừa sợ sao? Chị hai, Tiểu Nhiễm không phải như những cô gái khác, cầm lên được thì cũng buông được, không phải như những cô gái khác đùa vui một chút lại như gió bụi!" Diệc Nhiên cau mày, cất cao giọng nói.

Lạc Ngôn mím môi, trong lòng có chút tức giận mơ hồ: "Em cũng nói rồi, vừa thương vừa sợ, cái kia không phải cũng có yêu sao? Một cây làm chẳng nên non, bản thân nàng cũng không muốn rời khỏi chị!"

"Ha ha, Tiểu Nhiễm yêu, vậy còn chị? Chị yêu sao, chị chân tâm yêu thích nàng sao?" Diệc Nhiên đột nhiên khẽ cười một tiếng, như mỉa mai.

"Chị... Chị..." Lạc Ngôn nghẹn lời, nhất thời nói không ra, một lượt đem rượu trong ly uống sạch.

Diệc Nhiên mặt tĩnh lặng nhìn Lạc Ngôn, tiếp tục nói: "Chị hai, chị em chúng ta nhiều năm như vậy, em không hiểu chị, còn ai hiểu rõ chị, chị chưa từng đối với một cô gái mà quan tâm như vậy, quan tâm đến sử dụng thủ đoạn lừa nàng ở bên cạnh, quan tâm đến đi điều tra đi theo dõi, quan tâm đến sợ sệt nàng cùng em tiếp xúc thân mật", Diệc Nhiên đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ, thở dài, nói: "Chị lừa gạt người khác có thể, nhưng tuyệt đối không nên lừa gạt mình "

Lạc Ngôn đôi mắt trong veo như nước mất đi tia sáng rực rỡ , chỉ còn lại nhu quang chậm chạp, bên trong như cất giấu rất nhiều cay đắng, em gái cô thật đáng sợ, mình cái gì cũng giấu không được, ở trước mặt em ấy bản thân như một cái bình thủy tinh, nội tâm một chút gợn sóng đều bị thấy rõ: "Chị không biết!"

"Chị hai, nếu như yêu, xin yêu tha thiết, nếu như không yêu, xin thả ra. Chị hỏi một chút bản thân cam lòng buông sao, chị năm nay 27, không nhỏ, coi như bên ngoài phong lưu mấy năm thì làm sao? Còn lại chính là cái gì, cái gì đều không có! Tiểu Nhiễm là cô gái tốt, đơn thuần như một đóa hải đường trắng tinh, không dính một hạt bụi, chị là người đầu tiên nắm giữ nàng, tại sao không cũng không là người cuối cùng của nàng ?"

Lạc Ngôn hạ xuống đôi mắt không thấy rõ vẻ mặt, Diệc Nhiên thở dài nói: "Chị hai, tìm thấy một tình yêu là không dễ dàng" .

Lạc Ngôn vuốt chén rượu, từ từ đứng lên: "Em gái, chị hiểu, em cũng đều muốn tốt cho chị, trong ba chị em, chị hiện tại mới hiểu rõ nguyên lai chị là ích kỷ nhất, lời của em nói, chị sẽ đi suy nghĩ..."

Diệc Nhiên hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn Lạc Ngôn xoay người đi ra ngoài, dần dần hiện lên nụ cười, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt đặt trên gò má, chị hai của cô nghe lời cô nói.

Buổi tối

Tô Nhiễm và cha mẹ ở phòng khách một bên tán gẫu vừa ăn hoa quả

"Tiểu Nhiễm nha, chị của con có nói khi nào trở về không, ai, đứa nhỏ này trời sinh chính là cuồng việc", Tô mẹ thở dài nói, tuy nói con gái lớn danh tiếng hiển hách, ở bên ngoài luôn có chút thân bất do kỷ, thế nhưng làm mẹ, đều đau lòng con gái của mình, hi vọng người nhà đoàn tụ, dù cho không có tiếng tăm gì cũng vui vẻ

"Chị gởi tin nhắn nói, tuần sau sẽ trở lại", Tô Nhiễm nói đến chị mình, trên mặt hiện lên nụ cười đáng yêu .

Tô cha mạnh mẽ hút một hơi thuốc: "Cái gì không làm, làm nhiếp ảnh gia, toàn bộ trái đất đều sắp bị con nó đi khắp cả, cũng chưa chắc về nhà mấy lần!"

Tô Nhiễm cười hì hì dựa bên người cha, kéo tay Tô cha, làm nũng nói: "Ba nha, không được giận chị rồi, công tác của chị cũng không dễ dàng, chị vẫn nhớ ba với mẹ đây. Chị tuần sau liền về nước, ba ngài không được mặt mày băng bó nha~~ "

Tô cha cưng chiều mà bóp mũi Tô Nhiễm , cười nói: "Ai, thật không chịu được hai chị em các con"

Tô Nhiễm cùng tô cha nói chuyện đến vui vẻ thì, di động vang lên, Tô Nhiễm vừa nhìn màn hình, sắc mặt nhất thời "Xoạt" một lúc , tâm bị dọa, run run nói: "Ba... Mẹ... , con đi ra ngoài nghe điện thoại "

Tô Nhiễm tay nắm điện thoại di động không nhịn được chút run rẩy, nàng muốn cùng mình nói chia tay sao? Chính mình thật sự chạy không thoát sao, tiếng chuông vang lên không ngừng, nước mắt bên trong cũng chậm chậm dâng lên, ấn xuống nút nghe: "Ngôn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz