24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm xuyên thấu qua rèm cửa sổ, rơi vào ánh sáng nhàn nhạt, vây quanh người một đêm vừa tham hoan.

Tô Nhiễm mơ màng tỉnh dậy, xoa mí mắt, mở đôi mắt mông lung còn buồn ngủ. Chính mình nằm ở trong lồng ngực Lạc Ngôn , bờ môi cô vừa vặn chạm đến trán của mình, Tô Nhiễm không dám động, lặng lẽ khuôn mặt đang ngủ của yêu tinh.

Rất đẹp, cô thật sự rất đẹp, Tô Nhiễm ở trong lòng không khỏi thán phục, sau khi kinh ngạc lại có chút tự than thở, có tiền có thế có tài có ngoại hình, ở lúc này mà lại một mực muốn mình, chỉ là một tiếp viên hàng không còn chưa hiểu chuyện .

Tô Nhiễm không cách nào hình dung cảm giác của mình đối với Lạc Ngôn, ở trong lòng cô chỉ cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, chỉ là vừa chớp mắt, môi không còn độ cong, cô sẽ yêu mình sao? Dù cho là một chút, nhưng là yêu tinh sao lại có tình cảm, trò chơi một tuần lễ chia tay cũng sắp đến, nên bỏ chạy sao? Hiện tại bỏ chạy sao? Trốn được cũng sẽ bị cô bắt lại, mặc cho số phận thì được rồi.

Tô Nhiễm nhìn đôi mày ôn thuận của Lạc Ngôn, cong lên vành môi, không tự chủ chậm rãi tới gần, để trán của mình chạm đến bờ môi của Lạc Ngôn, như một cô gái lén lút trộm tình, sợ bị phát hiện, chỉ là vô cùng nhẹ, liền cúi đầu xuống, tựa vào lòng của Lạc Ngôn .

Mặt bị hâm nóng, như dư vị tối hôm qua còn lưu lại, ngượng ngùng, căng thẳng, sợ sệt, nàng muốn chống cự, nhưng khi Lạc Ngôn chạm đến lại không còn khí lực, một cám giác như chưa bao giờ có, tuy có chút đau đau, nhưng là dường như có một dòng suốt xẹt qua thân thể, thoải mái, lâng lâng, tựa như trôi nổi trên mây, kích thích và vui sướng bồi hồi, khát vọng như chưa bao giờ có lại ở trong tay Lạc Ngôn mà hiện lên.

Lạc Ngôn nhắm hai mắt, khóe miệng hơi giương lên lại dần nhấc lên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tô Nhiễm tựa trong lòng Lạc Ngôn mà thấp thỏm. Cho đến khi ánh mặt trời lần thứ hai mạnh mẽ xuyên qua rèm cửa, Lạc Ngôn mở mắt, bóp bóp mũi nhỏ của Tô Nhiễm: "Bảo bối, nên rời giường"

"Ừm..." Tô Nhiễm đỏ mặt đáp một tiếng, nhưng là tay kéo chăn, không dám rời giường, coi như hai người cái gì đều cũng làm qua, nàng vẫn là khó có thể ở trước mặt Lạc Ngôn mà không mặc gì.

Lạc Ngôn nở một nụ cười đầy cưng chiều hướng Tô Nhiễm, chính mình lõa thể, xuống giường lấy quần áo cho Tô Nhiễm, vén chăn lên.

"Vù" một tiếng, Tô Nhiễm thân thể nhất thời mát lạnh "A!" Lập tức đưa tay che chắn vị trí trọng yếu, mặt đỏ chót, yêu tinh này sao lại như vậy.

Lạc Ngôn chọn mi nhìn thân thể Tô Nhiễm trải đầy dấu hôn, nội tâm lại bắt đầu khô nóng, cọ cọ chóp mũi của mình, đè xuống rung động, cừu nhỏ là một nụ hoa mới nở, có thể không chịu nổi mình dằn vặt, không thể làm gì khác hơn là "Động tâm nhẫn nại". Kéo tay Tô Nhiễm, đem một cái áo sơ mi to cho nàng mặc vào, tay tình cờ xấu xa trên người Tô Nhiễm lỗ mãng: "Em vẫn muốn ngủ ở trên giường sao? Tôi có thể là vô cùng tình nguyện cùng em, ha ha" nói xong, hướng về Tô Nhiễm nhíu mày.

"A! Không muốn!" Tô Nhiễm mau mau đáp lại, chỉ sợ nói chậm lại tiến vào động hồ ly.

Lạc Ngôn giúp Tô Nhiễm buộc nút áo, lại ung dung thong thả mặc vào quần áo của mình: "Bảo bối, vận động một đêm, có đói bụng không, tôi đói, làm bữa sáng cho tôi đi, ha ha "

Tô Nhiễm hơi đỏ mặt, vắt chân lên cổ mà hướng phòng tắm chạy, mau mau rửa mặt, làm bữa sáng, để yêu tinh này chờ lâu, da mặt cũng đều bị cô nói mà muốn mỏng đi, cô làm sao mà cái gì cũng nói được đây?

Lạc Ngôn ngồi ở trên giường nhìn Tô Nhiễm như nai con tán loạn, khanh khách cười.

Trên bàn cơm, Lạc Ngôn ăn say sưa ngon lành, tuy rằng không phong phú, nhưng là rất ấm áp, ồ ~~ tay nghề cừu nhỏ này không tệ, Lạc Ngôn vừa ăn còn gắp cho Tô Nhiễm chút rau. Tô Nhiễm cúi đầu ăn cơm, nhưng lại không cảm giác được mùi đồ ăn, hôm nay là thứ bảy, cháo ở trong miệng nhai nửa ngày, vẫn là sợ sệt mở miệng: "Ngôn..."

"Ừm..."

Tô Nhiễm tâm vô tình nhảy dựng: "Em nghĩ... Về nhà một chuyến, thăm ba mẹ", Tô Nhiễm cúi đầu gạt cháo, không dám nhìn Lạc Ngôn, sợ suy tính của mình bị vạch trần.

Lạc Ngôn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió: "Sao đột nhiên thế, trong nhà xảy ra vấn đề gì sao? Cần tôi giúp không?"

"Không... Không cần... Trong nhà không có chuyện gì, chỉ là em nhớ họ", Tô Nhiễm chột dạ.

"A, tôi cho người lái xe riêng đưa em đi "

"Không... Không cần, nhà khá xa, em đã đặt vé xe lửa, ở công ty bên kia cũng xin nghỉ "

Lạc Ngôn giống như cố tình hỏi: "Vậy lúc nào thì đi?"

"Hôm nay... Xế chiều hôm nay..."

"Ừm..." Lạc Ngôn dừng một chút, thả thìa xuống , "Được rồi, vậy tôi đưa em đến trạm xe lửa, em phải cẩn thận một chút, gặp phải phiền phức nhớ tới gọi điện thoại cho tôi?"

"Biết... Biết rồi..." Tô Nhiễm thấp giọng nói.

Lạc Ngôn vuốt tóc dài Tô Nhiễm , ôn nhu nói: "Ăn cơm đi, thu thập xong hành lý, đến giờ tôi đưa em đi "

"Ừm..."

Vài câu đối thoại đơn giản , đối với Tô Nhiễm mà nói như gian khổ leo núi vậy, tim đập bịch bịch, suýt chút nữa sốt sắng mà làm lộ lo lắng của mình.

Lạc Ngôn mím môi, một lần nữa cầm lấy thìa, trên mặt hiện một tầng mù mịt, bởi vì cừu nhỏ nói dối không có chút kỹ thuật nào...

Buổi chiều 16:00, khí trời râm mát

Lạc Ngôn một đường không hề nói chuyện, yên lặng mà đưa Tô Nhiễm đến trạm xe lửa, không khí bên trong xe khiến Tô Nhiễm sợ hãi, nắm chặt túi, không dám lên tiếng.

Sau khi xe dừng lại, Lạc Ngôn cầm tay lái, quay đầu nhìn Tô Nhiễm, khảm sâu trong đôi mắt một tia sắt bén như kiếm như có thể xuyên qua lòng người , ẩn giấu đi một luồng phẫn uất, nhưng trên mặt lại hiện ra mỉm cười.

Tô Nhiễm bị nhìn đến trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt tránh trái tránh phải, cuối cùng thẳng thắn cúi đầu tránh đi ánh mắt sắc bén.

Lạc Ngôn tựa ở bên tai Tô Nhiễm , âm thanh tinh tế , trầm giọng nói: "Bảo bối... Nhớ về sớm một chút", sau khi đặt nụ hôn ở trên môi Tô Nhiễm , mở cửa xe, để Tô Nhiễm xuống xe.

Tô Nhiễm đột nhiên có một loại kích động muốn gào khóc, sợ sệt, run rẩy, mâu thuẫn... Ở trong lòng quặn đau, từ viền mắt như muốn phun trào ra, nàng không phải muốn chạy, nàng chỉ là sợ sệt đối mặt, nàng không dám chạy trốn, cũng không dám đối mặt, nàng chỉ hi vọng thời gian có thể cứu vớt nàng, nàng không phải cố ý rời đi, nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Lạc Ngôn, nàng sợ hãi, sợ có một ngày cô thật sự đối với nàng không chút lưu tình đá đi.

Tô Nhiễm ngẩn ngơ xuống xe, đứng ở giữa đường.

Lạc Ngôn "Oành" một tiếng đóng cửa xe, ánh mắt theo bóng người dần đi xa của Tô Nhiễm từ từ trở nên thâm thúy, lấy điện thoại di động ra.

"Tiểu Lưu, theo nàng, đem hành trình của nàng không sót một chữ báo cáo với tôi "

"Dạ! Tổng quản lý "

Không bao lâu, xe lửa bắt đầu rời trạm

"Ầm ầm ầm... Ầm ầm ầm..." Tiếng xe lửa dần khởi động. Lạc Ngôn không nhìn thêm, khởi động chân ga, biến mất giữa biển người.

Tô Nhiễm ôm túi, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, tâm mờ mịt.

Ở một chỗ khác, một người đàn ông mang mũ lưỡi trai, thỉnh thoảng liếc về phía Tô Nhiễm... Rất nhiều chuyện đều theo thời gian, từ từ thay đổi, chỉ là tôi không biết, người cũng không biết, mà thôi.

Trên thế giới, phần lớn mọi người đều rất nhát gan, sợ gián, sợ chuột, sợ đối mặt với khó khăn, sợ thất bại thảm hại, mất đi hiện tại, sợ tấm lòng của mình lại thay đổi , sợ bị cự tuyệt, phản bội, thương tổn, bởi vì sợ, vì lẽ đó mà chưa bắt đầu đã trải qua thất vọng rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz