35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người có đôi khi rất dễ xem thường, khi đang nắm trong tay, chỉ muốn nhiều hơn, khi đã mất đi rồi lại ân hận. Không cố gắng quý trọng đối phương, bắt đầu lo sợ khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi lại trở nên lâu dài.

Người bị thương, dần hiểu rằng, người mà bản thân mình quan tâm nhất, lại cũng chính là người khiến ngươi rơi nước mắt; chân tâm đối đãi với người lại cũng tự làm mình bị thương ; ái tình có thể gặp không thể cầu, đường dài như vậy, không phải một tiếng "Ta yêu ngươi" đều có thể giải quyết tất cả .

Lạc Ngôn mỗi ngày tan tầm đều về nhà Tô Nhiễm, nhưng căn phòng lại trống rỗng thiếu hơi người , Lạc Ngôn cay đắng nở nụ cười, ngồi ngẩn người ở sô pha. Những ngọt ngào ngày xưa như sóng biển, từng đợt từng đợt tiến vào trong tâm trí.

"Bảo bối, tôi muốn ăn đào "

"Em ngày hôm nay không có mua a "

"Ồ ~~~ trên người em cũng có, để tôi cắn một cái đi "

"Không được, chị thật đáng ghét"

"Muốn mà muốn mà "

"Nhột, a! Người ta sợ nhột, chị đừng chọc nữa... Ha ha, ha ha..."

"Ngôn, rửa tay ăn cơm "

"Đến đây, ăn bữa chính trước sau đó sẽ ăn khai vị , đến đây đến đây ~~~ "

"Lại nữa, ha ha "

"Ngôn, nước tắm, em chuẩn bị cho chị rồi"

"Ha hả, chúng ta cùng tắm uyên ương a"

"Không muốn, người ta đã tắm rồi mà"

"Không sao, tắm thêm lần nữa, tắm rửa nhiều sẽ khỏe mạnh, ha ha "

"Chị... Chị..."

... ...

Lạc Ngôn đỡ trán mình, cô chưa từng nhớ một người nào như vậy, mỗi ngày dù không muốn nghĩ đến, thế nhưng không quên được, ép cũng không xong, thân thể khát vọng, lại nghĩ đến nhiều hơn. Bản thân mình là muốn cái gì ? Lạc Ngôn mỗi đêm ngủ trên giường Tô Nhiễm lại nghĩ đến mình mong muốn điều gì, đêm tối, bình minh, cô đột nhiên cảm thấy không quen ngủ một mình.

Tô Nhiễm ở phòng làm việc của Tô Duy, như đầu gỗ, chỉ cần rảnh rỗi, trong lòng lại cảm thấy đau xót, nàng nhớ Lạc Ngôn, ở một góc nào đó trong lòng nàng lại giằng co, dần dần nuôi hy vọng, một mặt nghĩ rằng có thể cô ấy sẽ nghĩ thông suốt mà tìm mình, một mặt lại tự nói với mình, không thể quay đầu, không thể chịu thương tâm thêm nữa . Yêu và đau đan dệt vào nhau, mỗi tế bào trong cơ thể đều bị quấn lấy bởi mâu thuẫn.

Bị người mình yêu tổn thương mà cả dũng khí để tin tưởng cũng không có, là đáng buồn, hay là đáng thương, nhưng mỗi đêm đều rơi nước mắt tự nhủ với lòng mình, nàng là cỡ nào nhớ nhung người phụ nữ đã làm tổn thương nàng, nàng - Tô Nhiễm chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người phụ nữ đến mức độ như thế này.

Hai người yêu nhau, sau khi chia xa, vẫn như có một sợi dây gắn liền với nhau . Những khi cô quạnh, nhớ nhung , dây thừng lại bị kéo căng, mong nhớ người ở đầu dây kia, chị ấy thế nào rồi ? Có thể hay không cũng đang nhớ mình ? Chị ấy sẽ di tình biệt luyến (1) sao? Luôn hi vọng sẽ có sự thay đổi, nhưng không dám đi bước tiếp theo, trong phút chốc tự nhận hết dằn vặt vào bản thân.

(1) di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Diệc Nhiên xách giỏ hoa quả vào phòng làm việc của Tô Duy.

"Duy..."

"Ừm, em đến rồi "

Diệc Nhiên đem đồ vật để ở một bên: "Tiểu Nhiễm đâu?"

"Ở bên trong, vẫn là cái dáng vẻ kia ", Tô Duy thở dài một hơi, trong mắt đều là tơ máu, người làm chị như cô cũng ngủ không ngon.

Diệc Nhiên có chút đau lòng, gọt cho Tô Duy quả lê, đưa cho cô: "Cố gắng chú ý thân thể, em đi xem Tiểu Nhiễm "

Tô Duy nhận quả lê, gật đầu.

"Tiểu Nhiễm!"

Tô Nhiễm ngồi dưới đất dọn dẹp ảnh triển lãm, nghe được thanh âm của Diệc Nhiên, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng mỉm cười: "Diệc Nhiên" .

Diệc Nhiên cũng theo Tô Nhiễm ngồi dưới đất: "Ha ha, đừng phiền muộn, tôi tin tưởng, chị hai sẽ tìm đến em" .

"Ha ha, thật không?"

"Tôi cảm thấy tình cảm của chị hai sâu hơn em nghĩ, chỉ là chị ấy chưa từng yêu ai, không biết yêu một người phải thể hiện ra sao, chỉ biết chiếm lấy cho bản thân nếu không thì sẽ đánh mất, kỳ thực hai người đều không có cảm giác an toàn a ~~" Diệc Nhiên hơi xúc động.

"Có lẽ thế, là em cũng không hiểu chị ấy", Tô Nhiễm ảm đạm cười.

Diệc Nhiên vỗ vỗ vai Tô Nhiễm: "Đừng hoài nghi bản thân, Tiểu Nhiễm yêu một người không cần một mực trả giá là tốt rồi, thỉnh thoảng phải đoạt lấy, yêu là hỗ trợ lẫn nhau, yêu nhau là chuyện của hai người, không phải chuyện một người, muốn gì phải nói, muốn trong lòng chị ấy chỉ có một mình em, muốn chị ấy ôm lấy em chạm vào em, muốn chị ấy đối xử bình đẳng với em... Những điều này không nên để trong lòng, phải nói ra, để chị ấy hiểu được em đối với chị ấy là yêu, không phải nhường nhịn, là người yêu, không phải tình nhân "

Mỗi câu nói của Diệc Nhiên, Tô Nhiễm đều khắc ghi trong lòng, đúng, điều nàng muốn chính là người yêu không phải tình nhân, liền nở nụ cười : "Diệc Nhiên, cảm ơn chị, em nghĩ ai được chị yêu sẽ rất hạnh phúc"

"Ha ha, mọi người đều sẽ hạnh phúc!"

Tô Nhiễm nhìn Diệc Nhiên, lại nhìn một chút bên ngoài, dáng người của chị nàng, khóe mắt lộ ra một điểm cười, hạnh phúc có thật nhiều hình dạng, hy vọng hạnh phúc của chị sẽ vững vàn và yên ổn hơn mình .

Đêm tối, mông lung, đèn đường đều đã bật sáng.

Diệc Nhiên và Tô Duy ở phòng khách làm việc, Tô Nhiễm ngồi trên ghế treo ở sân thượng, nhẹ nhàng đung đưa, không buông bỏ được muộn phiền.

Mỗi người đều có một góc chết, chính bản thân không thoát ra, người khác cũng không xông vào được, mang những bí mật thâm trầm nhất đặt vào đấy. Người không biết, tôi cũng không trách người.

Mỗi người đều có một vết sẹo, hoặc sâu hoặc cạn, hoặc sáng hoặc tối, đem dòng máu đỏ tươi vẽ tại đó, người không quan tâm, tôi cũng không kể người nghe .

Mỗi người đều có một dòng lệ, dù là nguội lạnh, vẫn ấp ủ thành ấm nóng, mang chua xót và ấm ức chôn tại nơi đó, người không hiểu, tôi không hận người.

Bởi vì hận một người so với yêu một người càng cần phải quyết tâm, quên một người so với lưu luyến một người càng cần thời gian.

Giữa trời gió mưa thét gào như vậy Lạc Ngôn cùng Tô Nhiễm trở thành góc chết trong lòng nhau , muốn thẳng thắng gặp lại nhau, chỉ có dựa vào chính mình. Nhận thấy rằng cùng nắm tay nhau đi trên một con đường ngoại trừ câu nói " Tôi yêu em" còn là không được tùy hứng buông nhau ra...

Tô Nhiễm nhìn bầu trời xanh thẫm, nước mắt muốn nuốt trở vào trong, nhưng không tìm được đường trôi, chảy ra viền mắt, từ khóe mắt thuận hoạt rơi xuống.

Rất nhớ rất nhớ, nhưng là rất sợ rất sợ, nhớ nhung người luôn gọi nàng là bảo bối, nhưng sợ sệt nỗi thống khổ đến tan nát cõi lòng, cho đến lúc nào em mới có thể cùng chị cùng nhau cười cùng nhau âu yếm đây.

Tình yêu đồng giới vốn dĩ là không dễ dàng, nếu như không thể quý trọng nhau hơn nữa, kiên trì nắm tay nhau, thì những dấu vết tháng năm kia, những ký ức cãi vã sẽ trở nên càng thêm dữ tợn, xã hội này, không phải chỉ phụ nữ là thua cuộc.

Tiệc tàn, Lạc Ngôn có chút say, bảo tài xế đưa mình tới nhà Tô Nhiễm, bởi vì nơi này có mùi hương của nàng, vì lẽ đó đều là lưu luyến, chính mình khi nào trở nên si tình như vậy, Lạc Ngôn cũng không biết. Loại tình yêu này, ha ha, không ai hiểu!

Lạc Ngôn móc ra chìa khoá, xoay mấy lần, mới mở cửa, căn phòng âm trầm, chỉ có vài tia sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào.

"Bảo bối! Bảo bối, tôi đã trở về" Lạc Ngôn gọi Tô Nhiễm

Nửa ngày, không ai đáp lại, Lạc Ngôn nhớ tới Tô Nhiễm đã đi rồi , cảm giác cay đắng đột nhiên tràn đầy khoang ngực, trong bóng tối, cô có chút bất ổn đi đến nhà bếp, muốn uống sữa tươi.

"Oành "

"Ừ a..." Lạc Ngôn không cẩn thận đụng vào góc ghế tựa, đau đến gọi ra tiếng.

Đỡ lưng ghế dựa, xoa đầu gối của mình, từ từ thân thể trượt xuống, ha ha, tự tạo nghiệp a ! Bảo bối tôi nhớ em, thật giống em. Lạc Ngôn đầu dựa vào ghế, mắt ngây ngốc nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lòng chua xót bỏng viền mắt, vùng vẫy, Chu Lạc Ngôn cô chưa bao giò chật vật như vậy...

Tình yêu, không có bên thắng, chúng ta đều biến thành kẻ thua cuộc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz