36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngôn dùng tay lau khóe mắt, lại nhìn xem, dĩ nhiên có chút ướt , ha ha, lần này mình cũng trốn không thoát. Như đột nhiên nghĩ rõ ràng điều gì, cô đứng lên, bước ra ngoài, đi về hướng phòng làm việc của Tô Duy.

Bụi bặm nơi con đường phía trước tựa hồ có hơi lắng đọng, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.

Lạc Ngôn đứng trước cửa, tay đưa lên lại hạ xuống, hô hấp rối loạn cũng không biết nên điều chỉnh thế nào, trái tim phập phồng, bước cũng không bước vào, quay đi cũng không được.

"Chị hai !" Ngay tại lúc Lạc Ngôn còn do dự, Diệc Nhiên nhấc theo túi rác mở cửa, trong mắt dấy lên vui mừng, đem rác tạm thời thả ở ngoài cửa: "Chị rốt cục đến rồi, mau vào!"

"Ha ha, em cũng ở đây a" Lạc Ngôn cười có chút gượng ép.

"Ừm, mấy ngày nay tan tầm em đều đến giúp đỡ" Diệc Nhiên kéo Lạc Ngôn đi vào, thuận tiện ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhiễm ở sân thượng "

"Ừ" Lạc Ngôn hiểu ý gật đầu.

Tô Duy nhìn thấy Lạc Ngôn, sắc mặt đóng băng cả thước, liếc Lạc Ngôn một chút, liền trực tiếp bỏ qua, nếu không phải là bởi vì biết em gái mình còn yêu cô ta, sớm đã đem yêu tinh này đuổi ra khỏi cửa.

Lạc Ngôn muốn đi nhanh hơn, nhưng chân như nặng trĩu, tưởng như là rất lâu mới tới được cửa sân thượng.

Vẫn là đôi gò má đáng yêu, bây giờ trở nên có chút nhọn, từ khóe mắt đến cắm là vệt nước mắt, khiến tâm Lạc Ngôn áy náy và đau đớn.

Tô Nhiễm tựa hồ cảm giác bên cạnh có một mùi hương quen thuộc, quay mặt sang.

Hai khuôn mặt, hai đối lập, quen thuộc chính là đôi mắt, xa lạ chính là lệ, nguyên lai mấy ngày không gặp, càng như cách xa nhau mấy năm, tuy ở chung một thành phố, nhưng lại như ở nơi đất khách mà nhớ nhung.

"Nhiễm nhi!" Lạc Ngôn không nhịn được tiến lên, đem người ngày đêm dằn vặt lòng cô ôm vào trong ngực.

Tô Nhiễm nước mắt rơi vào càng nhiều, nàng cũng nhớ chị ấy, chị ấy thật sự đến rồi, nhưng là trong lòng nàng hoảng sợ, sợ hãi rằng lại bị đả kích thêm một lần nữa, dùng hết khí lực quên cả nhớ nhung trong lòng, đẩy Lạc Ngôn ra: "Chị tới làm gì?"

"Tôi đến đón em về, chúng ta về nhà có được hay không, tôi không ngủ một mình được", Lạc Ngôn trong giọng nói có cầu khẩn.

"Không! Tôi không muốn, tôi không muốn về!" Tô Nhiễm lắc đầu, trong mắt tâm tình phức tạp không rõ.

Lạc Ngôn nắm chặt tay Tô Nhiễm, vội vàng nói: "Nhiễm nhi, đều là tôi không tốt, tôi không nên tức giận , là tôi đã ngang ngược không biết lý lẽ, em cho tôi một cơ hội được không" .

"Cơ hội, mỗi lần trong lòng tôi khó chịu, tôi đều tự dặn lòng sẽ cho chị một cơ hội, khi tôi biết chị chơi gái như thay quần áo, trong lòng tôi lại tự an ủi, có lẽ đối với tôi sẽ khác, khi chị dùng bức ảnh để uy hiếp tôi, tôi vẫn lại tự nhủ, tôi có thể từ từ thay đổi chị , khi chị đối với tôi giống như là đối với tình nhân, tôi cũng tự khích lệ bản thân, tôi sẽ dần dần bước vào lòng chị, nhưng mà, nhưng mà kết quả không phải như vậy, tôi không muốn chị chán ngán tôi hay chỉ là yêu thương ngắn ngủi, cái tôi muốn chính là một danh phận đường đường chính chính, một loại ấm áp lâu dài. Tôi không phải là vật để bồi chị ngủ!"

Tô Nhiễm nước mắt rơi như mưa, oán niệm trong lòng phun trào như sóng triều. Nàng muốn tựa ở trong lòng chị ấy đến chừng nào, được chị ấy cưng nhiều, nhưng là nàng sợ , sợ lại một lần nữa tổn thương, Diệc Nhiên nói rất đúng, ái tình không phải trả giá là có thể, nàng cũng muốn Lạc Ngôn cho nàng thứ nàng muốn.

"Không! Em không phải, không phải!" Lạc Ngôn kéo tay Tô Nhiễm đặt ở trên ngực của mình: "Em là bạn gái của tôi, là bạn gái đường đường chính chính của Chu Lạc Ngôn tôi, trước đây tôi chưa từng có bạn gái, là tôi không hiểu được tình yêu, Nhiễm nhi, em trở lại bên cạnh tôi có được hay không, tôi không thể không có em, tôi không thể, tôi cũng rất sợ mất em, tôi yêu em, Nhiễm nhi, tôi yêu em", Lạc Ngôn rốt cục nói ra lời trong lòng, nói ra những lo lắng, sợ hãi và cả tình cảm sâu kín trong lòng.

Tô Nhiễm chảy nước mắt, ngơ ngác bất động, yêu tinh ngông cuồng tự đại trong mắt người khác, lúc này lại ửng hồng viên mắt cho mình hứa hẹn, cả hai cùng nhau lâu như vậy, từ khi bắt đầu một cách vô ý, đến hiện tại khó mà tách ra được, thời gian trôi thật nhanh, cả hai là tình nhân rồi lại như người yêu, cùng đưa đẩy, cho tới hôm nay nàng mới nghe thấy tâm ý của Lạc Ngôn dành cho nàng, nghe thấy một câu "Tôi yêu em" .

Tô Nhiễm dùng một tay che miệng mình, sự ức chế của bản phân đã muốn phá yết hầu mà nấc ra tiếng nghẹn ngào. Lần này là thật sự sao? Đợi lâu như vậy, là thật sự sao? Nàng có thể lại tin tưởng một lần sao? Trong đôi mắt xinh đẹp bây giờ đầu cầu khẩn cùng bi thương.

Lạc Ngôn dùng sức mà ôm chặt Tô Nhiễm, sợ nàng lại đem mình đẩy ra: "Nhiễm nhi, tin tưởng tôi được chứ? Tôi xóa hết mọi thứ trong tim, chỉ để một mình em !"

Tô Nhiễm từ từ đưa tay, sự nhẹ dạ của nàng, bởi vì nàng cũng không chịu được dằn vặt của tình yêu, nàng không buông đầu dây thừng ra, chỉ có thể quấn chặt, làm một nút thắt, đem cả hai cột chặt trong đó.

Lạc Ngôn hơi lui ra, trán đỡ trán Tô Nhiễm, chóp mũi chạm chóp mũi, đột nhiên nín khóc nở nụ cười: "Chúng ta cũng không chạy trốn nữa" .

"Ừm..."

Khoảng cách hai đôi môi rút ngắn, kề sát, chạm vào, nhàn nhạt mùi hương thơm ngát cùng vị mặn của nước mắt rơi trên đầu lưỡi, soạn ra một bảng nhạc tình yêu mới đầy say đắm.

Yêu một người, biết rõ rằng cô ấy không tốt, biết rõ rằng còn nhiều người tốt hơn, nhưng dù sao có rất nhiều lý do thuyết phục bản thân chỉ một lòng hướng về cô ấy. Sẽ hờ hững nghèo hèn, bình yên tiến tới, sẽ muốn cùng cô ấy hít thở cùng một bầu không khí, cùng một nhịp tim, dùng thân thể của nhau xua tan cô quạnh, dùng sự âu yếm của nhau mang đến ấm áp khi cô đơn, quá khứ thanh xuân không giữ được, tình yêu lúc này không nên để vụt mất.

Lạc Ngôn kéo tay Tô Nhiễm đi ra, Diệc Nhiên vui mừng nở nụ cười, cuối cùng cũng coi như là mã đáo thành công rồi. Tô Duy đang vùi đầu làm việc lúc này đứng dậy, ở trước mặt Lạc Ngôn , đôi mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn Lạc Ngôn, như thanh kiếm sắt nhọn đâm thủng trái tim cô ấy.

Tô Duy không nói gì, nhưng Lạc Ngôn nhưng trong lòng hiểu rõ, tới gần một bước, thấp giọng nói: "Tô Duy, Chu Lạc Ngôn tôi xin lỗi, tôi sẽ không lại để Nhiễm nhi vì tôi mà rơi lệ, xin cô cũng cho tôi một cơ hội"

Tô Duy nhìn Tô Nhiễm phía sau Lạc Ngôn, nước mắt còn chưa khô, tay nắm không nỡ thả ra, ở trong lòng nhíu mày: "Cố gắng đối tốt với em gái tôi, cô tàn nhẫn, tôi có thể so với cô tàn nhẫn hơn!"

"Cảm ơn..."

"Chị", Tô Nhiễm ôm chặt Tô Duy, đem mặt chôn ở trên vai chị.

"Em gái ngốc, muốn yêu thì cứ gan dạ mà yêu", Tô Duy vuốt đầu Tô Nhiễm , động viên nói: "Chỉ là không được khiến mình chịu oan ức, nhớ kỹ, phía sau em còn có chị"

"Em biết, chị, cảm ơn chị", Tô Nhiễm có chút nghẹn ngào, hít vào người nhiệt độ của Tô Duy, loại ấm áp chỉ chị có thể có.

"Ha ha, cùng cô ấy trở về đi thôi, mấy ngày nay tiều tụy, chị cũng rất đau lòng"

"Ừm..."

Sau khi chào tạm biệt Diệc Nhiên và Tô Duy, tảng đá trong lòng Lạc Ngôn trôi xuống , cảm giác như mình vừa được thượng đế đặc xá một tội ác tày trời , cùng Tô Nhiễm ngồi xe về nhà, trong lòng nhảy nhót.

Đừng khiến cho áp lực chia lìa che đi niềm hạnh phúc đoàn tụ, mặc kệ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, mặc kệ ngày hôm qua bản thân đã chán chường đến chừng nào, thống khổ cỡ nào, cay đắng cỡ nào, đều đã qua, không quay lại, cũng không cách nào thay đổi được, để tất cả đau khổ, nước mắt và bi thương của ngày hôm qua trôi đi , mà hôm nay, tôi nắm tay em, thay đổi tâm tình, cùng em một lần nữa bước đi, bước đi trên đoạn đường tình yêu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz