37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những sự thay đổi nhỏ nhặt sẽ tạo thành những sự thay đổi lớn lao, rất nhiều sự thay đổi đều từ những năm tháng chậm rãi dần lắng đọng lại , bởi vì một lý do nào đó có một số chuyệt đột nhiên xảy đến, làm sáng tỏ mọi việc, vượt xa cả quá khứ của bản thân.

Lạc Ngôn và Tô Nhiễm, Diệc Nhiên và Tô Duy, đường tình yêu đầy xóc nảy, thế nhưng trở ngại không ngừng phát sinh, mấy tháng thay đổi, rất nhiều chuyện đều không phải như dự liệu ban đầu.

Mùa thu tháng 10 đến, trời mát mẻ, người đi trên đường chen chúc, kỳ nghỉ quốc khánh , người ta tấp nập, hơi người tạo thành khí nóng, áp đảo cả yên tĩnh.

Triển lãm nhiếp ảnh của Tô Duy bắt đầu trùng với ngày Quốc Khánh, cùng ngày hôm đó ba chị em của công ty Daisy cùng với hai chị em của Tô gia cùng nhau xuất hiện khiến không ít danh môn quý tộc đến để tâng bốc, ký giả truyền thông bị ngăn ngoài cửa nhiều vô số kể. Càng nhiều hơn nữa chính là muốn tìm hiểu tình cảm ám muội của những người phụ nữ mà họ khao khát này sẽ ra sao.

Tư Viễn, Lạc Ngôn, Diệc Nhiên sau khi khai mạc, trở về công ty mở hội, hội trường cũng chỉ có Tô Duy và Tô Nhiễm.

"Ha ha, Tô Duy tiểu thư, triển lãm nhiếp ảnh lớn đến doạ người a, thật đáng ăn mừng, ha ha ha", một vị nam sĩ đẹp trai hướng về phía Tô Duy nâng chén.

Tô Duy với hắn chạm cốc, đôi mắt tĩnh như hồ nước, không chút gợn sóng : "Cảm ơn "

"Tô Duy tiểu thư, người mặc váy bên kia là em gái của cô sao ", người đàn ông kia nhìn Tô Nhiễm cách đó không xa đang chiêu đãi khách mời hỏi.

"Đúng"

"Ha ha, thực sự là đáng yêu, không biết, em gái cô đã có đối tượng chưa ?" Người đàn ông có chút ngượng ngùng hỏi.

Tô Nhiễm nhấp một ít rượu, nhìn ánh mắt của người đàn ông kia, lạnh lùng nói: "Có "

Người đàn ông tựa hồ không dự tính được, ngẩn ra, nói thầm trong lòng, thật đáng tiếc, tiếp theo vừa cười hỏi: "Không biết là công tử nhà nào, có thể được ưu ái như vậy đây?" .

"'Công tử' nhà này e rằng trên tay có một nửa giang sơn của thành phố X , không biết anh có thể bì nổi không "

Nam nhân nuốt một ngụm nước, đứng đầu thành phố X , đơn giản có ba người, tổng giám đốc Daisy Lý Tư Viễn, tổng quản lý Daisy Chu Lạc Ngôn - con gái duy nhất của Chu gia, còn có ông trùm lớn Hà Vật Quần . Chuyện Lý Tư Viễn đang cùng với một người từng là giáo sư đại học đã không còn là bí mật gì, Hà Vật Quần hơn năm mươi tuổi, hơn nữa không có con, làm sao cũng không thể là ông lão này a. Chỉ có Chu Lạc Ngôn, vừa nghĩ tới Chu Lạc Ngôn, yêu tinh này xưng danh cả thành phố X, anh ta không khỏi lạnh sống lưng. Lẽ nào thật sự chính là cô ta, coi như dù là phụ nữ, thì đây vẫn là một yêu tinh không nên chọc vào, lần này còn chưa chuẩn bị khai chiến đã thua hoàn toàn.

Người đàn ông trong lòng run run, bên ngoài lại giả vờ cứng cỏi : "Ha ha, thật sao? Vậy chúc mừng, không biết Tô Duy tiểu thư đây, em gái đã có chủ rồi, chị gái cũng đã có ý trung nhân chưa ?"

Tô Duy khinh bỉ liếc người đàn ông kia một chút, để chén rượu xuống, từ bên người anh ta đi qua, thấp giọng nói: "Tôi, không thích đàn ông !", dứt tiếng, rời đi. Chỉ còn người đàn ông kia đờ ra, khụ khụ, di truyền, cũng có loại di truyền như vậy sao, những người phụ nữ địa vị cao đều không phải dễ dàng hậu hạ mà.

Kết thúc một ngày, dòng người không dứt , Tô Duy hẹn Diệc Nhiên đến hội trường, đã sớm kết thúc buổi triển lãm : "Tiểu Nhiễm, chị đưa em về nhà trước, bọn họ còn chưa tan việc" .

"Ha ha, không cần đâu, chị ở lại đây đợi Diệc Nhiên được rồi, em về nhà chờ Ngôn", Tô Nhiễm biết Tô Duy hẹn Diệc Nhiên, hướng chị nháy nháy mắt, nghịch ngợm nở nụ cười: "Cố lên nha, ha ha "

"Ranh ma quỷ quái! Bản thân cẩn thận một chút", Tô Duy gõ trán Tô Nhiễm một cái , cưng chiều cười nói.

"Dạ", Tô Nhiễm vẫy tay chào Tô Duy, gọi một chiếc taxi về nhà.

Tô Nhiễm sau khi về đến nhà gửi cho Lạc Ngôn một tin nhắn, liền đi tới nhà bếp, muốn ninh canh cho Lạc ngôn, bồi bổ thân thể, gần đây công ty tiến vào thị trường mới, mọi người đều làm khuya, thân thể đều có chút gầy gò.

Mở lò, nước sôi, cho nguyên liệu, Tô Nhiễm ở nhà bếp bận rộn một hồi, nước sôi khỏi nồi, Tô Nhiễm vội vàng giảm lửa, cầm khăn lau nước tràn ra. Tô Nhiễm nếm thử, ồ, còn hơi thiếu muối, Tô Nhiễm thả muỗng xuống, nhưng không tìm được muối, bên trong lọ rỗng tuếch.

Tiện tay ở bếp ga nhấn một cái, ra ngoài mua muối, chính là nàng không biết mình ấn xuống không phải là khóa mà là tăng thêm lửa, bên trong bếp ga lửa bừng bừng, khăn lau bên cạnh bắt lửa, chậm rãi, có thể nghe thấy mùi khét, nhìn thấy từng tia từng tia khói đặc... Hơi nóng không ngừng sôi trào, lửa không ngừng thiêu đốt, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đậm...

Lạc Ngôn một đường lái xe về nhà Tô Nhiễm , ngoài khu nhà khắp nơi là tiếng hô và tiếng ồn, còn có thể thấy xe cứu hỏa, Lạc Ngôn trong lòng "Đùng" một tiếng, lập tức mở cửa xe, chạy đến khu nhà.

Ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ phía trước khói đen không ngừng bốc lên, nhân viên chữa cháy đang khẩn cấp dập lửa, Lạc Ngôn đếm một hồi từ tầng trệt, con ngươi nhất thời mở lớn, trái tim như thoáng ngừng đập, Nhiễm nhi!

Lạc Ngôn đẩy đoàn người ra , muốn chạy tới, lại bị nhân viên chữa cháy ngăn cản: "Tiểu thư, nguy hiểm, cô không thể đi tới, đồng nghiệp của chúng tôi đã đi kiểm tra rồi" .

"Cút ngay, đừng cản tôi, Nhiễm nhi! Nhiễm nhi!" Lạc Ngôn lớn tiếng hô, gọi tên Tô Nhiễm, trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi không ngừng tập kích mỗi một tế bào thần kinh.

"Tiểu thư, xin cô bình tĩnh, trên kia do bếp ga nổ, đi tới rất nguy hiểm, xin cô tin tưởng chúng tôi ! Chúng ta sẽ đem hết toàn lực bảo đảm người nhà của cô an toàn" .

"Cút! Để tôi đi !" Lạc Ngôn điên cuồng mắng nhân viên chữa cháy, nước mắt đã tràn ra, Nhiễm nhi, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện, van xin em không nên gặp chuyện xấu.

Lạc Ngôn đang cùng nhân viên chữa cháy giằng co, không chịu bỏ qua.

"Ngôn..." Có thanh âm quen thuộc vang lên.

Lạc Ngôn nhất thời đình chỉ động tác, tìm nguồn âm thanh, Tô Nhiễm đứng phía ngoài đoàn người, trong tay còn cầm một bao muối, đôi mắt kinh ngạc, như thất thần, mất hồn.

"Nhiễm nhi!", Lạc Ngôn lao ra đoàn người, ôm lấy Tô Nhiễm, run rẩy trong lòng rốt cuộc cũng coi như yên ổn .

"Ngôn...", Tô Nhiễm thân thể tựa trong lồng ngực run run của Lạc Ngôn , bao muối trên tay đã rơi xuống, thật chặt ôm lấy Lạc Ngôn, giữ chặt cảm giác an toàn này : "Em nhớ là, em rõ ràng đã khóa lửa , nhưng là... Vì là... Vì sao lại như vậy "

"Chỉ cần em không có chuyện gì là tốt rồi, em doạ chết tôi rồi, doạ chết tôi rồi!"

Tô Nhiễm chôn ở trong lồng ngực Lạc Ngôn , có chút nước mắt kinh hãi tràn ra tới: "Nhưng là em đang muốn ninh canh cho chị..."

"Chúng ta về nhà ninh, tôi mang em về nhà", Lạc Ngôn ôm thật chặt Tô Nhiễm, không dám buông tay.

"Ừm..." Tô Nhiễm đáp một tiếng, nàng biết Lạc Ngôn nói nhà là nhà nào, cả hai đã như hai mà một, nhà của chị ấy cũng là nhà nàng.

Lạc Ngôn cùng Tô Nhiễm đến sở cảnh sát lấy khẩu cung, cùng Tô Nhiễm về nhà của mình, dọc theo đường đi, Lạc Ngôn nắm chặt tay Tô Nhiễm , viền mắt vẫn có chút ửng hồng, Tô Nhiễm đau lòng nhìn Lạc Ngôn, sờ sờ mu bàn tay của cô, nàng lại khiến cô lo lắng rồi, cô đã thay đổi rồi , trở nên yếu đuối, nhưng cũng trở nên chung tình , chỉ thuộc về mình.

Thời điểm hai bàn tay run rẩy nắm lấy nhau thật chặt, mới phát hiện rằng thật ra ai cũng không thể rời khỏi ai.

Tin tưởng bản thân sẽ hạnh phúc, khi n thời điểm, mở rộng lòng tiếp nhận, bao dung. Quên thương tổn, quên đi dĩ vãng, quên đã từng cùng nhiều người thế nào. Cố gắng quan tâm, cố gắng che chở, ai nói không thể lại yêu, lựa chọn tin tưởng, liền lựa chọn một lần nữa yêu người..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz