39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngôn run lên, đôi tai cảm nhận rung động, truyền tới lồng ngực, con tim nhảy lên "thình thịch, trời ạ, cô không nghe lầm chứ, cừu nhỏ chủ động cầu hoan, có phải là ù tai rồi không, nghe nhầm rồi! Lạc Ngôn không thể tin, hỏi một câu: "Bảo bối, em... em nói cái gì?"

Tô Nhiễm ngẩng đầu lên, sắc mặt khẽ phiếm hồng, nàng vẫn nhớ kỹ câu nói kia của Diệc Nhiên, yêu không phải hết lòng cho đi là đủ , phải hiểu được đôi đi cần đòi lấy. Trong lòng nàng muốn, nàng cũng có nhu cầu, có ham muốn, có khát vọng, trước đây sẽ kiềm nén mà không nói, nhưng so với hiện tại là khác nhau, cả hai đều là người yêu, nàng cũng muốn cho chị ấy biết, hai người là giống nhau, cần lẫn nhau.

"Không nghe rõ sao", Tô Nhiễm kéo tay Lạc Ngôn, luồn vào bên trong quần áo của mình, đặt lên hai khỏa mềm mại, hai tay ôm lấy cổ, ở bên môi Lạc Ngôn khẽ cắn: "Như vậy rõ ràng chưa?"

Không ù tai, không nghe nhầm, là thật sự. Lạc Ngôn chợt tỉnh, khóe miệng nở nụ cười quyến rũ, đôi tay đang đặt trên hai khỏa mềm mại của Tô Nhiễm đột nhẹ nắm chặt: "Lần này, tôi hiểu rồi, ha ha".

Tô Nhiễm run lên một cái, ngượng ngùng nở nụ cười, cởi áo tắm Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn nuốt một ngụm nước, cô yêu thích cừu nhỏ chủ động như vậy, cởi sơ mi của Tô Nhiễm, đưa tay ôm vòng eo của nàng, hôn lên đôi môi đầy đặn kia. Tựa hồ là tách ra khỏi nhau quá lâu, khát vọng quá nhiều, muốn cận kề nhau, hơi thở nóng rực đều đọng lại đây, đầu lưỡi mềm nhẵn như tơ của Lạc Ngôn không thể chờ đợi được nữa liền trượt vào khoang miệng của Tô Nhiễm, như biển rộng sóng lớn, môi và lưỡi triền miên cũng nhau.

Tô Nhiễm nóng bỏng đáp lại, quấn quýt, phóng thích sự kiềm chế của bản thân. Tay Lạc Ngôn ở sau lưng Tô Nhiễm, xoa xoa eo, vuốt ve.

Môi đi xuống, liếm nhẹ gáy ngọc của Tô Nhiễm, dọc theo đường cong ngọt ngào như thiên nga trắng, đầu lưỡi phác họa, bờ môi mút vào, Tô Nhiễm nhẹ rên lên một tiếng, ngẩn đầu lên nghênh tiếp môi cùng lưỡi của Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn lưu luyến bên xương quai xanh của Tô Nhiễm, hít vào hương thơm sau khi tắm rửa của nàng, mùi hương dần hòa lẫn vào nhau hấp dẫn cả hai cùng quấn quanh, âu yếm, đan dệt vào nhau.

"Ưm a...", Lạc Ngôn giày vò đem khỏa anh đào của Tô Nhiễm ngậm vào trong miệng , mút vào, cảm giác tê dại đến từng trận tưởng như bị điện giật , kích thích từng lỗ chân lông trên người Tô Nhiễm không ngừng co rút lại, tiếng rên rỉ lại tràn ra.

Lạc Ngôn như một đứa nhỏ ăn mãi không đủ, trên gò núi của Tô Nhiễm không ngừng gặm cắn một cách nhẹ nhàng, tinh tế, liếm láp, loại ý muốn sở hữu đầy mãnh liệc khiến Lạc Ngôn không ngừng tràn ra tiếng thở dốc.

Tô Nhiễm nâng cao thân người, quỳ chân lên, kề sát Lạc Ngôn, ngón tay đan vào tóc cô, muốn cả hai càng thêm đan xen chặt chẽ, hận không thể cùng hòa làm một .

"Ừm..." Tiếng thở dài thoải mái càng nảy sinh sự cộng hưởng lẫn nhau , Lạc Ngôn hai tay nâng mông Tô Nhiễm, xoa nắn, niết lấy khi nhẹ khi mạnh. Môi lưỡi quét dưới phần bụng bằng phẳng của Tô Nhiễm, từng bước từng bước chuẩn bị hướng phía cấm.

"Haa a..." Tô Nhiễm bụng dưới không ngừng co rút, bên trong đã sớm ướt, trong miệng ngâm ra tiếng cầu khẩn .

Lạc Ngôn ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy ý cười xấu xa: "Bảo bối, có muốn không ? Hả?"

Tô Nhiễm thở hổn hển, ôm chặt Lạc Ngôn: "Ngôn, muốn... muốn... Ừm "

"Vậy lần này em ở trên, được chứ?"

Tô Nhiễm run rẩy: "Nhưng là... em... em không biết... không biết... Phải.. phải làm sao "

Lạc Ngôn nhíu mày, tay ở mông Tô Nhiễm xoa nắn một chút: "Em không cần phải biết, coi như em ở trên, em vẫn là thụ, ha ha, chỉ có điều thay đổi tư thế mà thôi, cái này gọi là nữ thượng vị, ha hả", Lạc Ngôn nói xong, ôm Tô Nhiễm, toàn bộ thân thể nằm xuống.

Tô Nhiễm hai chân ôm lấy eo Lạc Ngôn , cả người nằm nhoài trên người Lạc Ngôn , có chút không đúng lắm.

"Ha hả" Lạc Ngôn cười đến xinh đẹp, trong mắt tràn đầy ham muốn, tay dán vào bụng dưới của Tô Nhiễm, từ từ ma sát, chậm rãi đi xuống, ở Tô Nhiễm giữa hai chân qua lại khiêu khích, thỉnh thoảng trêu chọc tại cửa hoa viên, trêu đến Tô Nhiễm toàn thân run rẩy, muốn ngăn lại, nhưng càng muốn bị chiếm lấy, trong mắt mê ly ám muội: "Ngôn..."

Lạc Ngôn ở trên môi Tô Nhiễm liếm hôn: "Bảo bối... Ha ha ha, tôi muốn vào trong "

"Ừm..." Tô Nhiễm sắc mặt ửng đỏ, trong lòng hờn dỗi, đáng ghét, làm gì cần phải nói ra a.

Ngón tay thon dài chuyển động, chậm rãi trượt vào, dọc theo đường mà tim tòi, ở trong vườn hoa của Tô Nhiễm mà chọc ghẹo.

"Ừ a... Aa...." Tô Nhiễm nhất thời nắm chặt, rên lên thành tiếng.

Lạc Ngôn dừng động tác, trong mắt có một tia giảo hoạt: "Ha hả, bảo bối, em ngồi dậy đi, chính mình động"

Tô Nhiễm chưa từng thử loại tư thế này, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy, thân thể bức thiết, kêu gọi nàng thuận lời, chống vai Lạc Ngôn, từ từ ngồi dậy .

"Đến, bảo bối, di chuyển", ngón tay Lạc Ngôn lại làm chuyện xấu, run lên, khiến Tô Nhiễm cảm nhận một trận tê dại, thân thể nhẹ nhàng nâng lên.

"Ừ a..." Lạc Ngôn tay từ từ phối hợp theo nhịp điệu của Tô Nhiễm , dành cho nàng một làn sóng rồi lại một làn sóng tập kích.

Tô Nhiễm nâng hạ hông của mình, càng lúc càng nhanh, sợi tóc bay lượn, đôi mắt mông lung, như thiên sứ vừa đáp xuống trần giang, vừa lại giống như là yêu nghiệt rời khỏi thiên giới, thân thể tinh khiết lại pha lẫn một tia quyến rũ, khiến người ta thất thần, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Lạc Ngôn nuốt một ngụm nước, thở hổn hển, cừu nhỏ như vậy là chưa từng thấy, quá mê hoặc, cảm giác trong cơ thể đang có thiên quan vạn mã xông đến, tăng nhanh động tác trên tay, không ngừng tiến lên phía trước.

Chạm một cái, hạ xuống, một thời điểm hoàn mỹ được chạm đến, "Ưm a!" Tô Nhiễm cao triều như sóng lớn lan tỏa ra.

Tô Nhiễm thân thể mềm nhũn, nằm nhoài trên người Lạc Ngôn, phóng thích dự vị sau khi cao triều.

Ngón tay của Lạc Ngôn vẫn ở trong vườn hoa của Tô Nhiễm đang hưởng thụ sự bao vây chặt chẽ đầy ấm áp, thân thể đột nhiên chuyển động, mang Tô Nhiễm đặt dưới thân.

"Ngôn?" Tô Nhiễm còn đang thở dốc.

"Tôi còn muốn!", Lạc Ngôn một cái tay khác đã chạm đến gò núi của Tô Nhiễm, khiêu khích đỉnh núi của nàng.

"Hừ hừ..." thân thể Tô Nhiễm mẫn cảm lại một lần nữa bị Lạc Ngôn gợi lên dục vọng: "Nghỉ ngơi một chút, có được không "

"Không được!" Lạc Ngôn mặc kệ, hiện tại trong lòng cô cháy rụi, không để ý tới Tô Nhiễm nghỉ ngơi, ngón tay trong hoa viên lại hoạt động.

"Ngôn... Ừm a...", Tô Nhiễm ôm lấy Lạc Ngôn, chịu đựng cảm giác cao triều đã gần tới, "Ngôn... Dừng lại một chút, không... không tốt"

"Không được! Tôi không dừng, không dừng!" Lạc Ngôn tập kích, nhiều ngày nhớ nhung và khát vọng, ở đầu ngón tay, ở bờ môi, ở cơ thể ma sát lại phun trào, phát ra.

Hôn lên môi Tô Nhiễm, ở phần tinh tế bên trong không ngừng ra vào, thân thể kề sát, ma sát lẫn nhau.

Khẽ nhếch môi, thân thể xích lỏa, tìm tòi, uyển chuyển dịu dàng. Tô Nhiễm hai chân cuốn lấy eo Lạc Ngôn, thật chặt đan vào nhau tỏa ra giai điệu tình yêu và dục vọng, cất lên thanh âm tình yêu, không dừng, vậy thì đừng dừng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz