40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai bắt đầu chói chang, Lạc Ngôn dần tỉnh, nhìn cừu nhỏ ngủ ngoan trong lòng ngực bàn tay xấu xa nắm lấy đôi bồng đào của nàng nắn nắn.

"Ừm..." Tô Nhiễm lẩm bẩm một tiếng, xoay người ngủ tiếp.

"Bảo bối... Rời giường ăn điểm tâm", Lạc Ngôn ở bên tai Tô Nhiễm nhẹ giọng nói.

"Ừm..." Tô Nhiễm đáp một tiếng, xoa xoa mắt , nhoẻn miệng cười, theo Lạc Ngôn đứng dậy, "A..." Tô Nhiễm vừa đứng lên liền cảm thấy phần eo đau nhứt cả người lại ngã trở lại

Lạc Ngôn đỡ lấy Tô Nhiễm, lo lắng nói: "Bảo bối, làm sao vậy" .

Đôi mắt đẹp của Tô Nhiễm lưu chuyển, sắc mặt khẽ biến hồng, trừng Lạc Ngôn một chút: "Còn không phải tại chị , bảo chị dừng, chị còn liều mạng không buông tay đúng là nữ nhân không biết tiết chế ", Tô Nhiễm có chút hờn dỗi, có chút oan ức, Ngôn lại thích xoa mông nàng , hết xoa rồi lại nắm làm hại nàng thắt lưng vừa đau mông cũng đau quá.

"Ha ha..." Lạc Ngôn ôm bụng, cười đến càn rỡ, ôm Tô Nhiễm, ở bên tai nàng ám muội nói: "Ai kêu em tối qua mê người như vậy, tôi hiện tại vẫn còn dục cầu bất mãn đây, dù sao đi nữa bảo bối tối hôm qua nhất định rất thoải mái ha ha."

Tô Nhiễm đẩy bàn tay xấu xa của Lạc Ngôn ra: "Đáng ghét!", đưa tay ôm cổ Lạc Ngôn , có chút kiều mị nói: "Em mặc kệ! Bắt đầu từ bây giờ, chị chỉ được phép thương một mình em , sủng một mình em, yêu một mình em, không được gạt em, không được giấu em, không được bắt nạt em, điều gì em muốn chị đều phải đáp ứng, mỗi một câu nói với em đều phải chân thành ! Biết chưa?"

Lạc Ngôn ôm chặt Tô Nhiễm, tối hôm qua Tô Nhiễm làm cho cô kinh ngạc, sáng nay Tô Nhiễm lại làm cho cô kinh hỉ, cô yêu thích liếc mắt đưa tình như vậy , yêu thích ghen tuông quan tâm như vậy , hôn trán Tô Nhiễm: "Tốt, tôi đáp ứng em, thế nhưng em cũng phải đáp ứng tôi, em chỉ được phép nghe tôi , ở bên cạnh tôi, chỉ có thể hôn tôi, chỉ có thể để tôi chạm vào, chỉ có thể khiêu khích tôi , mỗi ngày buổi tối đều phải ôm tôi ngủ, mỗi sáng sớm đều phải hôn tôi chào buổi sáng."

Tính trẻ con của Lạc Ngôn chọc cười Tô Nhiễm, không kiềm được hôn xuống môi nàng một cái : "Được, em đáp ứng chị "

"Ha ha..."

Trên đường đời, chúng ta không biết rồi sẽ gặp ai, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nhưng được gặp em là điều tuyệt với nhất, từ ngọt ngào kích thích biến thành lãng mạn ấm áp, từ nụ cười quyến rũ duyên dáng thành một tiếng cười to , từ thấp giọng khóc nức nở biến thành phóng túng gào khóc, từ cẩn thận thuận theo biến thành tự tại thô bạo... Quá trình yêu, điều thay đổi chính là tôi và em, trốn không thoát cũng là cả hai chúng ta, tôi yêu em cũng chính là từ thời khắc tôi chấp nhận thay đổi vì em...

Lạc Ngôn và Tô Nhiễm cùng nhau đẩy ra mù mịt để thấy bầu trời xanh, cả hai cùng thẳng thắn với nhau , thay đổi tình cảm, từ từ gây dựng một loại tình cảm của riêng cả hai, ái tình có thể gặp nhưng không thể cầu, có thể gặp nhau nhất định sẽ dắt tay nhau cùng đi tới cuối con đường,

Một phen triền miên, một lúc sau khi rửa mắt xong , Lạc Ngôn ôm Tô Nhiễm xuống lầu ăn điểm tâm.

"Tiểu thư, điện thoại", Lan đem điện thoại đưa cho Lạc Ngôn, ở bên tai Lạc Ngôn nhỏ giọng nói: "Là lão gia" .

Lạc Ngôn gật đầu một cái, nhận lấy điện thoại: "Dạ, ba..." .

"Ừm... Gần đây công ty bận rộn như vậy sao, hay vẫn ở bên ngoài lêu lổng, nhà cũng không về xem, đi xe thì có bao xa, ông nội của con nhớ con đây ! Kỳ nghỉ sắp tới con về nhà ở đi ! Ông Chu ở bên kia điện thoại bất mãn trách cứ.

"A! Con nào có lêu lổng, công ty gần đây khá bận , hôm nay con sẽ về"

"Còn có, ông con đang hỏi, con có đối tượng không, tốt nhất là con dắt bạn trai về nhà đi, con cũng không còn nhỏ đừng ở bên ngoài ăn chơi nữa, thanh danh của ba đều bị con làm mất hết !" Ông Chu cau mày, ngữ khí khó chịu.

"Bạn trai a..." Đôi mắt Lạc Ngôn xoay một cái, cười nói: "Hay lắm, con sẽ dắt về nhà, ha ha..."

Ông Chu sau khi giáo huấn Lạc Ngôn vài câu, liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Tô Nhiễm trong lòng chua xót: "Ba ba chị bảo chị mang bạn trai về nhà sao?"

"Đúng rồi!" Lạc Ngôn nói.

"Ồ", Tô Nhiễm nhất thời cảm thấy đồ ăn chẳng còn mùi vị gì cả.

Lạc Ngôn gọi tới Lan: "Lan, cô hiện tại giúp Nhiễm nhi mua mấy bộ quần áo đẹp, phải thích hợp với phong cách của nàng!"

"OK, tôi lập tức đi "

"Nhiễm nhi, sau đó em đến theo tôi về nhà gặp ba mẹ nha, vợ xinh đẹp phải gặp ba mẹ chồng đây ", Lạc Ngôn trong lòng ngọt ngào nói.

Tô Nhiễm tay run lên, thìa rơi ở trên bàn: "Cái...cái gì, em đi?"

"Đúng rồi! Em không đi thì ai đi ?"

"Nhưng là... Có thể... Nhà của chị biết ... Không đúng, nhà chị đồng ý chị cùng nữ à ?" Tô Nhiễm như vừa phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc lại vừa vui mừng, lẽ nào Ngôn đã ra quỹ ?

"Không có a, thế em muốn giấu mọi người cả đời sao ? Tôi muốn cùng em cả đời, muốn giống như chị cả và Nguyệt Hề vậy, có nhà, có cha mẹ chúc phúc, lẽ nào em không muốn sao?", Lạc Ngôn trong lòng đột nhiên có chút mất mát, cô không biết cừu nhỏ của nàng có dũng khí chịu áp lực đến như vậy hay không.

Cả đời, nguyên lai không phải chỉ có bản thân nàng muốn sung sướng, Ngôn cũng muốn cùng nàng như vậy, con đường này, nàng cũng không cô đơn. Điều tuyệt vời nhất là người mình yêu cũng đáp trả lại tình cảm của mình, cùng nhau đi cả đời. Kiếp sau là quá xa với, chúng ta cùng nhau gắn bở ở kiếp này đi.

"Em muốn, em vẫn muốn, em cùng chị về nhà , em sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, em không sợ! Chỉ là cha mẹ em bên kia, nhất định sẽ long trời lở đất", Tô Nhiễm trong lòng vừa nghĩ đến cha mẹ mình, tất cả là cay đắng và hổ thẹn.

Lạc Ngôn nắm tay Tô Nhiễm, đã liệu trước nói: "Không cần lo lắng, có tôi đây, trước tiên xử lý nhà tôi bên này, sau đó sẽ giải quyết cha mẹ em bên kia, được chứ, tin tưởng tôi có thể cho em mái nhà yên ổn."

Tô Nhiễm xoa khuôn mắt Lạc Ngôn, nhìn thấy trong mắt cô là sủng nịch cùng kiên định, có thể khiến nàng lệ chảy thành sông,nhưng là hôm nay cũng có thể khiến cho nàng giao phó cả một đời, tựa ở trong lồng ngực Lạc Ngôn , nhẹ giọng nói: "Em tin, em nghe lời chị, chúng ta không buông tay nhau ra nữa.

Lạc Ngôn nắm chặt tay Tô Nhiễm : "Ha ha, được!", trong lòng cũng không trầm trọng như Tô Nhiễm, Tôn Ngộ Không có thể đại náo thiên cung, Chu Lạc Ngôn cô có thể đại náo nhà họ Chu, nói trắng ra, tiếng "Mỹ" của cô từ lâu đã truyền xa, thành phố X không ai là không biết Chu yêu tinh không yêu trai đẹp, chỉ yêu mỹ nhân. Cha mẹ của cô lại không phải người điếc, cho dù kiến thức nông cạn thì cũng biết một, biết hai, nếu có thể quản được Chu Lạc Ngôn, cô cũng sẽ không thành một yêu tinh như bây giờ, vì lẽ đó, Chu Lạc Ngôn đúng là ung dung tự tại, các người không đáp ứng, tôi như bình thường sống cuộc sống của tôi, đưa ra Bát Quái Chưởng, tôi đáp trả bằng Hàng Long Thập Bát Chưởng, ai sợ ai!

Còn về cha mẹ Tô Nhiễm, hừ, nếu không thỏa thuận được, thì cướp thôi! Yêu tinh xưa nay cũng không biết cái gì gọi là "Đườg đường chính chính", Lạc Ngôn nghĩ, miêng nhếch lên đầy thâm ý, mơ hồ quỷ dị.

Rất nhiều khi, dù không nhớ nhung, vì lẽ đó không biết quý giá, nhưng là vừa quay đầu lại, sẽ hoài niệm, sẽ mong nhớ phút giây mặt đỏ tim đập lần đầu gặp gỡ. Sẽ tự hỏi rằng, nếu như không có cái nhìn thoáng qua trước kia, sẽ có sự gắn bó ấm áp của hôm nay sao? Nếu như không có chấp niệm mềm lòng khi xưa, sẽ có hai bàn tay cùng dắt nhau hôm nay ? Là sẽ bỏ qua vẫn không có kết cục tình cờ gặp gỡ? Thế nhưng yêu không có giả thiết, bởi vì dù có thể khống chế lý trí, nhưng không khống chế được con tim. Tương lai bao xa, có ai biết?

Các nàng yêu nhau, kéo căng lẫn nhau, sóng to gió lớn cũng không rời, không tiêu tan...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz