46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong mọi người cùng uống trà, tuy rằng Tô ba là người phương Bắc, thế nhưng Tô mẹ lại là người phương Nam, sống cùng nhau lâu năm cùng nhau chia sẻ dần sẽ quen thuộc với nhau, từ từ Tô ba cũng thích phong thái nhàn nhã của phương Nam, thưởng thức trà, ngắm hoa.

"Lạc Ngôn nha, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có tiện nói không ?", Tô mẫu đối với Lạc Ngôn rất có hảo cảm, không khỏi muốn hỏi chuyện.

"Không có gì không tiện, con năm nay 27", Lạc Ngôn đặt chén trà xuống nói .

Tô mẹ một mặt tán thưởng: "Mới 27 tuổi mà đã có thành tựu như thế này, quá giỏi"

"Ha ha, để bác gái chê cười rồi , Tô Duy so với con hơn một tuổi cũng đã là nhiếp ảnh gia nổi danh quốc tế, nói về giỏi giang sao bằng được cô ấy", công phu nịnh nọt của Lạc Ngôn cũng đạt mức thượng thừa, trêu đến Tô mẹ mát cả lòng, được người khác khen con mình thì bản thân cũng rất vui vẻ, đây cũng là mẫu tính nổi lên mà thôi.

"Ai, hiện tại điều kiện không giống nhau, nhớ năm đó bác nghĩ rằng cố gắng tới đâu cũng sẽ khó khăn, bây giờ người trẻ thật may mắn cô gắng sẽ được an nhàn cả đời " Tô ba thở dài nói.

"Đó là bác trai nói tới bối cảnh không giống nhau, hiện tại như bác trai và bác gái vậy, con cái hiếu thảo mới chính là hạnh phúc nhất" Lạc Ngôn đáp lời Tô ba.

"Đúng nha, con cái lớn rồi chúng ta lại già đi, cả hai cũng sắp đến tuổi lập gia đình", Tô mẹ cũng là một mặt cảm khái: "Đúng rồi, Lạc Ngôn kết hôn chưa?"

"Còn chưa ạ "

"Vậy có đối tượng không a?" Tô mẹ có chút ngạc nhiên.

"Có, ha ha" Lạc Ngôn trong lòng cười thầm.

"Chà, chắn hẳn rất ưu tú đây, ai nha, Duy Duy cùng Tiểu Nhiễm nhà bác một chút tin gì cũng không có, thật là đều đã lớn hết rồi" Tô mẹ có chút ước ao con mình được như Lạc Ngôn, lại có chút bận tâm về con gái.

Lạc Ngôn liếc mắt ra hiệu với Tô Duy, Tô Duy hiểu ý, biết nên đem câu chuyện hướng về Tô Nhiễm : "Mẹ, chuyện của con mẹ đừng hy vọng , sự nghiệp của con vừa ổn định còn có nhiều việc, hôn nhân cách con còn rất xa mẹ mang hy vọng đặt vào Tiểu Nhiễm đây" Tô Duy cười ôm vai Tô Nhiễm, trêu nói.

Tô ba bất mãn mà trừng Tô Duy một chút: "Từ trước tới giờ con cũng không nghe lời cha mẹ "

Tô Duy nhún nhún vai không cãi lại.

"Ai" Tô mẹ nhìn Tô Duy thở dài, cũng biết Tô Duy từ nhỏ cố chấp, hiện tại sự nghiệp thành công là nhân vật của công chúng thì tình yêu và hôn nhân phải cực kỳ thận trọng. Nếu mình thúc dục cũng vô vọng chỉ có thể đem lực chú ý đặt lên người Tô Nhiễm : "Tiểu Nhiễm, con năm nay đã 25 lại chưa có đối tượng, nếu không để Lạc Ngôn giới thiệu một chút, người ta kiến thức rộng lại cùng chị con hợp tác, ha ha nhất định sẽ chọn được người tốt"

"Mẹ!" Tô Nhiễm không biết kế hoạch trong lòng Lạc Ngôn, nghe được lời của mẹ trong lòng có chút nôn nóng, đang muốn cãi lại nàng bị Lạc Ngôn ngắt lời.

"Bác gái, bác không cần lo lắng, Nhiễm nhi đã có đối tượng", Lạc Ngôn cười nhìn Tô Nhiễm, trong lòng có một tia ngọt ngào.

"Có đối tượng!" Bầu không khí trong phòng khách đều nghiêm túc hẳn lên , chỉ có Tô Duy và Lạc Ngôn trong lòng bình tĩnh, Tô Nhiễm kinh ngạc rằng Lạc Ngôn lại chọn lúc này mà nói ra.

"Ngôn!"

"Tiểu Nhiễm, con có đối tượng sao không nói với mẹ ?" Tô mẹ cau mày, Tiểu Nhiễm lúc nào lại biết che giấu.

"Đúng vậy, Tiểu Nhiễm, sao con không nói với mọi người ! Đối tượng là ai a ?" Tô ba cũng là có chút oán giận.

"Con... Con..." Tô Nhiễm hoàn toàn không biết làm sao trả lời, đôi mắt cầu cứu nhìn Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn cười đứng dậy cùng Tô Duy đổi chỗ ngồi đến bên cạnh Tô Nhiễm nắm lấy tay nàng nhìn Tô ba, ánh mắt không lui bước: "Đối tượng của nàng chính là con , Chu Lạc Ngôn, giới tính nữ, chiều cao 1m74, cân nặng 52 kg, người phương Nam, tuổi 27, có xe có nhà có sự nghiệp, ba mẹ đầy đủ điều kiện ưu việt".

Tô ba và Tô mẹ vẻ mặt nhất thời cứng ngắc, trừng to hai mắt như con rối, vẫn cứ sửng sốt nửa ngày, Tô mẹ mới nói được một câu: "Lạc Ngôn, con... chuyện này... Đây là đang nói đùa sao?"

Lạc Ngôn nhìn Tô mẹ, nâng khóe miệng: "Bác gái, con không nói đùa, con và Nhiễm nhi hiện tại đang ở chung, hơn nữa ba mẹ con cũng đã đồng ý chuyện này"

Tô ba sắc mặt càng ngày càng tối, như thuốc nổ, chỉ cần một ngọn lửa có thể làm nổ tung : "Lạc Ngôn, lời này là trò đùa !"

"Bác trai, con đã 27, chuyện tình cảm không thể đùa bỡn, con và Nhiễm nhi rất nghiêm túc nếu không đã không đến nhà gặp mặt. Mục đích chính là hi vọng hai bác có thể hiểu và tác thành cho chúng con" ngôn từ của Lạc Ngôn hoàn toàn nghiêm túc.

"Hiểu, tôi có thể hiểu cả hai chỉ là nhất thời kích động, con người đều là loại hiếu kỳ muốn thử loại tình yêu khác nhau, con người cũng có thể mắc sai lầm thế nhưng nếu chịu thay đổi là tốt rồi. Nhưng nếu là tác thành một cửa củng không có !" Tô ba khuôn mặt đen đến đáng sợ khẩu khí cứng rắn hẳn lên : " Tôi nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn một đứa con gái kết quả lại ở cùng một người phụ nữ, thôi thô thiển không tác thành được ! Chu tiểu thư tôi coi như cô là khách mời cô một bữa ăn này, rất cảm ơn cô đã chăm sóc con gái tôi thế nhưng lúc này tôi xin tiễn khách, hy vọng cô không đến quấy rầy nữa !" Tô ba lên tiếng đuổi khách, một đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm Lạc Ngôn.

Tô mẹ đau lòng đến khó chịu không nói nên lời, sao lại không chút nào nghĩ tới chuyện như vầy, một đứa con gái từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu ảnh hưởng xấu từ việc gì làm sao lại yêu thích phụ nữ ? Tô mẹ càng nghĩ càng khó chấp nhận, nước mắt ào ào chảy xuống : " Tiểu Nhiễm, con nói đi con như thế nào lại yêu phụ nữ, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp"

"Mẹ, mẹ đừng khóc", Tô Nhiễm thay mẹ lau nước mắt, trong lòng cay đắng, trong bụng dâng lên bao nhiêu la chua xót: "Con cùng Ngôn, không phải nhất thời kích động, chúng con muốn cùng nhau đi đến cuối con đường"

"Muốn cũng không được ! Tôi sẽ không tha thứ cho loại chuyện mất mặt này ! Cứ tưởng rằng con từ nhỏ đến lớn vâng lời hiểu chuyện, không ngờ rằng cả hai chị em các con không để ba mẹ bớt lo đi phần nào !" Tô ba khẩu khí thật lớn không còn thân thiết hiền lành khi nãy.

"Bác trai, chuyện này sao có thể nói là mất mặt, Chu Lạc Ngôn con mặt mũi luôn rất lớn, còn cùng Nhiễm nhi đường đường chính chính, cả nhà con đời đời tham gia quân đội, được ba con dạy dỗ cả gia tộc của con các anh em đều vang dội trong quân đội, bọn họ cũng có thể đồng ý bác trai sao không thể mở lòng " Lạc Ngôn lý lẽ thẳng thắng, nhìn thẳng Tô ba.

Bối cảnh gia đình Lạc Ngôn Tô ba và Tô mẹ kinh ngạc , Tô mẹ trong lòng càng hoảng loạn, thế lực Lạc Ngôn rất lớn không trêu chọc vào được, nếu làm cho cô ấy tức giận không buông tha Tiểu Nhiễm thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Duy Duy, vậy phải làm sao ? Làm mẹ lòng rất mềm yếu, tất cả đều chỉ lo lắng cho con mình.

Tô ba trong mắt bốc lửa, tròng mắt càng sâu càng nhỏ hơn, như hai cái chảo lửa, lồng ngực phập phồng, khó có thể lắng lại, đã lớn tuổi như vậy rồi đây vẫn là lần đầu bị người khác uy hiếp : "Tôi chính là người thô thiển như vậy , số mệnh giẻ rách, cô ghê gớm nhà chúng tôi là trèo cao, cô đi ra ngoài ngay!" Tô ba đứng dậy nắm lấy cổ tay Lạc Ngôn kéo ra bên ngoài, động tác này làm kinh động tất cả mọi người.

"Ba!" Tô Nhiễm và Tô Duy kinh ngạc thốt lên.

Lạc Ngôn nở nụ cười tiến về phía trước thủ thế đánh một cái nghiên thân âm thầm dùng sức tay hướng về phía trước đem Tô ba đẩy ngồi trên ghế, chính mình chỉnh chỉnh góc áo run cổ tay ngồi xuống, tất cả như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lạc Ngôn thân thủ linh hoạt xảo diệu, không hổ là con nhà võ, một chiêu này khiến tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm, Tô ba cắn răng, hung hăng nói: "Cô đây là đang uy hiếp tôi!"

Tô mẹ lau nước mắt, bởi vì Tô Duy tác phong biết điều, vì lẽ đó trong nhà rất ít khi xảy ra tranh cãi, nghĩ tới những tháng ngày yên ổn sao có thể nghĩ tới chuyện như vậy xảy ra, lòng run rẩy cả lên làm sao cũng không bình tĩnh được.

Lạc Ngôn giương lên lông mày: "Sao con dám, bác là ba vợ của con , gọi là uy hiếp quá khó nghe, chúng ta ngồi xuống, uống chút trà cố gắng nói chuyện không phải tốt hơn sao "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz