47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm một chút, cong khóe miệng cho nàng một nụ cười ấm ám, ra hiệu rằng không cần lo lắng "Ba vợ, nói trắng ra ba ghét bỏ vì con là nữ sao? Nếu như con hiện tại là nam, đại khái tất cả đều vui vẻ, thế nhưng chuyện giới tính này con không lam chủ được, tình cảm này con cũng không khống chế được "

Lạc Ngôn nhìn Tô ba lại tiếp tục nói: "Về ngoại hình, con phải trong ba vị trí đầu, Nhiễm Nhi cùng với con là tuyệt phối ; về vóc dáng, con và Tô Duy không ai thua ai, Nhiễm Nhi cùng với con là đẹp mắt ; về tài năng, thành phố X cũng là con và các chị kề vai sát cánh, Nhiễm Nhi theo con thì chỉ có giàu sang ; về thế lực , con nghĩ ở thành phố X con nói một không ai dám nói hai, Nhiễm Nhi theo con sẽ vô cùng an toàn. Ba sợ lời ra tiếng vào chỉ cần con nói một câu là có thể giải quyết, con Chu Lạc Ngôn có thể ở đây đảm bảo Nhiễm Nhi theo con chỉ có hạnh phúc không có khổ sở !"

Tô Duy ở một bên, hơi nhếch miệng, Diệc Nhiên nói đúng, bản lĩnh của yêu tinh không phải người thường có thể so được.

Tô mẹ nghe, trong lòng rất mâu thuẫn, Lạc Ngôn xác thực có tiền của, có năng lực cho Nhiễm Nhi tất cả, điều kiện tốt đến không thể tốt hơn, nhưng là nhưng là, này dù sao cũng là việc trái đạo lý, coi như Nhiễm nhi theo cô ấy sẽ không bị người ở sau lưng chỉ điểm, nhưng là này trong lòng sẽ có một vướng mắc không thể giải trừ. Tô mẹ trong lòng cũng là khó có thể có kết luận, ai, chuyện này... Chuyện này... Thật là nhức đầu a. !

Tô ba trong lòng cũng là xoắn xuýt, thế nhưng dù sao cũng là đàn ông, tâm không yếu mềm như Tô mẹ: "Đừng gọi tôi ba vợ, không sai, Chu tiểu thư điều kiện xác thực tốt vô cùng, nhưng là Tô gia chúng tôi không dám trèo cao, cho dù tốt chung quy là nữ, tôi không muốn Tiểu Nhiễm bị người trong xã hội phỉ nhổ, đồng tính luyến ai không có gì hay ho!" Tô ba khẩu khí cứng rắn, lửa trong mắt như muốn phun trào ra hết, vừa nghĩ tới con gái mình thành đồng tính luyến ái cơn giận này làm sao cũng nuốt không trôi.

Lạc Ngôn thở ra một hơi : "Ba à, lời này của ba nhưng là khó nghe, đương nhiên con cũng không nói đồng tính là tốt, thế nhưng cũng không đến nỗi bị phỉ nhổ đi, ít nhất con 27 năm qua còn không bị phỉ nhổ qua, con cùng Nhiễm Nhi ở với nhau chỉ ngọt ngào, hạnh phúc sống hết đời, sẽ không cấm kỵ tự nhiên cũng sẽ không lớn tiếng tuyên dương. Lại nói, lẽ nào Nhiễm Nhi gả cho một người đàn ông, người của toàn thế giới đều sẽ ra vỗ tay hay sao?" Lạc Ngôn miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nói tới Tô ba cả người không dễ chịu.

Tô ba thẹn quá thành giận, vỗ bàn lại muốn đứng dậy, Tô mẹ ở một bên đem Tô ba xoa dịu lại: "Ba chúng nó, ông đừng tức giận, ông không thấy tình hình hiện tại hay sao ? Ông nổi giận cũng vô dụng thôi"

"Ai!" Tô ba xoa tóc, ngồi xuống lại, quay về Chu Lạc Ngôn hung hăng nói: "Tôi sẽ không đồng ý!"

Lạc Ngôn hơi chu miệng: "Mẹ vợ, mẹ cũng ngồi đi, con có chuyện muốn nói, cái gì cũng có thể thương lượng "

Tô mẹ thở dài, cũng ngồi xuống, trong mắt còn hoen nước mắt: "Lạc Ngôn a, bác biết con rất tốt, bỏ qua giới tính, điều kiện của con đối với chúng ta mà nói đúng là không thể xoi mói, thế nhưng cũng xin con thông cảm một chút lòng ba mẹ của chúng ta, đây thật sự là khó có thể tiếp thu, coi như là cho dù tốt, thế nhưng dù sao hai người phụ nữ, hai người phụ nữ..." Tô mẹ nghẹn ngào, nói không hết cấu lệ đã rơi xuống.

Tô Nhiễm cắn môi dưới, run rẩy, trong lòng như bị đeo chì, thở không thông, gọi không lên tiếng.

Tô ba vỗ lưng Tô mẹ, ngăn nàng: "Bà đừng khóc, có tôi đây!"

"Tôi sẽ không đồng ý, các người bỏ ý định đi !" Tô ba thái độ cứng rắn không chịu thỏa hiệp.

Lạc Ngôn xoa trán, ông lão này thực sự là xương cứng không thể nói thông suốt được , Lạc Ngôn đem tiêu điểm chuyển hướng Tô mẹ: "Bác gái, con hiểu, nhất thời tiếp thu chuyện tụi con là không thể, thế nhưng con hy vọng các người có thể cho chúng con một cơ hội, chuyện bác lo lắng con tin rằng con có khả năng giải quyết"

Tô mẹ nức nở, khóe mắt dần vơi đi nước mắt, chậm rãi nói: "Phụ nữ tóm lại là phải lập gia đình, phải có danh phận, gia đình, có chồng có con mới là viên mãn, coi như Tiểu Nhiễm cùng với con cơm ngon áo đẹp, thế nhưng xã hội không tán thành pháp luật không thừa nhận, họ hàng thân thích sẽ thấy thế nào, sẽ không ngốc đầu lên được a..." Lời Tô mẹ nói đều là lo lắng của ba mẹ, Tô ba nghe như nuốt nước mắt vào trong tay nắm chặt nóng giận.

Lạc Ngôn thẳng lưng nói : "Những việc này con cũng có thể làm được, nếu muốn danh phận con cùng Nhiễm Nhi có thể đến Hà Lan kết hôn, nếu muốn có con chúng con có thể bỏ ra nhiều tiền thụ tinh, dùng tủy của con làm tinh trùng tuy rằng khả năng rất thấp, thế nhưng nếu ba mẹ muốn có cháu ẵm bồng chúng con có thể thử đến khi thành công mới thôi, không được nữa con cùng Nhiễm Nhi mượn tinh trùng sinh con, muốn gia đình, chỉ cần ba mẹ tóc điểm bạc con và Nhiễm Nhi sẽ có gia đình mỹ mãn, con có thể mua một căn nhà gần đây ba mẹ muốn gặp con gái cũng dễ dàng, cả nhà có thể cùng nhau tụ họp, còn họ hàng thân thích con nghĩ rằng Nhiễm Nhi khi gả cho con họ chỉ có ao ước đồ kị con không thể cấm miệng của họ thế nhưng con tuyệt đối sẽ không để Nhiễm Nhi chịu sự tổn thương nào, xin ba mẹ tin tưởng con có khả năng này."

Không khí chầm chậm lưu động, âm thầm dò xét sự biến động trong tâm hồn mỗi người, Lạc Ngôn hứa hẹn như chém đinh chặt sắt, khiến cho Tô ba Tô mẹ như có được một viên thuốc an thần. Thế nhưng việc này trái với thế tục quan niệm truyền thống khó mà thay đổi. Khó mà đưa ra quyết định.

Lạc Ngôn nhìn sắc mặt của cả hai biết không vội vàng được, chậm rãi mở miệng: "Ba mẹ, con không vội, chậm rãi cân nhắc, cả hai đối với con không rõ ràng có thể từ từ cân nhắc, cho đến khi cảm thấy con đáng giá để giao phó Nhiễm Nhi mới thôi, con có thể dùng thời gian còn lại chờ hai người tán thành", Lạc Ngôn ngầm thở dài: " Hiện tại cũng không còn sớm, ba mẹ cũng nghỉ sớm một chút, đêm nay đã làm phiền"

Lạc Ngôn nói xong, quay về Tô Duy nói: "Tô Duy, đêm nay Nhiễm Nhi cùng chị ngủ, tơi ngủ phòng nàng "

"Được!" Tô Duy gật đầu, quay về cha mẹ chính mình nói: "Ba mẹ mình lên lầu nghỉ ngơi đi, việc này suy nghĩ một chút, đừng nổi giận "

"Ai!" Tô ba hơi vung tay đi lên lầu, Tô Duy không thể làm gì khác hơn là đỡ Tô mẹ lên lầu.

Dưới lầu liền còn lại Lạc Ngôn cùng Tô Nhiễm hai người, lặng lẽ, tất cả đều bị âm thanh tĩnh lặng phóng to lên, đau đớn khó chịu đều có thể nghe thấy.

"Bảo bối" Lạc Ngôn ôm Tô Nhiễm: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tất cả có tôi đây, chúng ta phải kiên trì, kiên trì "

"Ngôn!" Tô Nhiễm như tìm được một nơi an toàn, có thể thả ra nội tâm run rẩy và sợ sệt của mình : "Trong lòng em khó chịu, thật khó chịu, em xin lỗi ba mẹ!"

"Không hề có lỗi , chúng ta ngày sau có thể bù đắp lại, tin tưởng tôi, tôi có thể khiến cho ba mẹ em vui vẻ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc cùng con cái, em phải cùng tôi đứng cùng một chiến tuyến, tôi sẽ không làm tổn thương họ thế nhưng chúng ta nhất định phải kiên định, không được thỏa hiệp !"

Tô Nhiễm chôn ở trong lồng ngực Lạc Ngôn , nước mắt không ngừng được, cắn môi dưới, muốn khống chế chính mình run rẩy, nhưng là là vô ích, chỉ có thể thật chặt lại thật chặt nắm lấy bờ vai kiên cường này.

"Bảo bối, tôi yêu em, tôi đem tim tôi cho em, em đưa tôi bàn tay của em, chúng ta có thể đi tới cuối cùng, có thể" Lạc Ngôn đem đầu chôn ở mái tóc Tô Nhiễm, hấp thụ mùi thơm ngát của nàng , mang cho mình thêm sự tự tin, nếu không có nàng Chu Lạc Ngôn không làm được việc, nếu yêu được thì có thể gánh vác được !"

Tô Nhiễm hai gò má đã không còn nước mắt, thế nhưng trong mắt vẫn còn óng ánh long lanh "Em đem toàn bộ đều giao cho chị..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz