48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Duy đỡ Tô mẹ vào phòng, Tô mẹ ngồi ở trên ghế, khuôn mặt toàn bộ đều là sầu khổ, Tô ba ở trong phòng đi qua đi lại, nội tâm kiềm nén phát tiết.

"Ba mẹ, hai người đừng giận, nghỉ ngơi đi "

"Con bảo ba làm sao không giận, Tiểu Nhiễm bây giờ ở cùng một người phụ nữ, con xem làm sao ba ngủ được đây !" Tô ba quay về Tô Duy lập tức rống lên.

"Ba, ba cần gì phải cố chấp như vậy, nhường một bước không phải càng tốt hơn sao, con coi như là có chút hiểu biết về gia đình của Chu Lạc Ngôn, cô ấy là đứa con duy nhất của Chu gia, Chu lão gia đặc biệt thương yêu đứa cháu gái này, Tiểu Nhiễm rất được họ yêu quý, Tiểu Nhiễm theo Lạc Ngôn không phải chịu khổ, không chịu ủy khuất, tuy rằng nói tình yêu nữ nữ khiến người ta khó mà chấp nhận thế nhưng hai người bọn họ yêu nhau, hạnh phúc của Tiểu Nhiễm mới là quan trọng nhất a!"

Tô ba nghe Tô Duy, con mắt càng trừng càng lớn: "Tốt! Cô là đứa con gái bất hiếu, cô đã sớm biết, lại vẫn gạt không nói, cô từ nhỏ phản bội, bỏ nhà trốn đi, hiện tại còn dung túng em gái mình làm ra chuyện bại hoại gia môn nhưu vậy! Cô làm chị kiểu gì ! Tôi thật sư không nuôi dạy được cô !" Tô ba lên cơn giận dữ, mất đi sự khống chế, "Chát" một tiếng liền hướng mặtTô Duy tát một cái.

Tiếng bạt tay lanh lảnh vang lên trong phòng , mà Tô Duy không hề động đậy dưới cái tát này, Tô ba đánh xong mới biết mình quá đáng, nhưng là vì mặt mũi vẫy tay một cái xoay người không nhìn tới Tô Duy.

"Ba nó ! Ông làm cái gì vậy, ông đánh Duy Duy làm làm cái gì !" Này một tiếng đem Tô mẹ từ đau thương bên trong làm tỉnh lại, ôm Tô Duy đau lòng vuốt khuôn mặt đã sưng đỏ.

"Mẹ, con không có chuyện gì" Tô Duy cười cười, an ủi Tô mẹ

"Ba mẹ, con thừa nhận con luôn luôn phản bội, làm việc không thuận theo ý hai người, thế nhưng con chưa từng hối hận về con đường mà mình đã chọn, Tiểu Nhiễm là em gái con , con cũng như ba mẹ đều yêu quý nàng, nếu như Chu Lạc Ngôn không phải chân thành yêu Tiểu Nhiễm, không phải là một người có thể giao em ấy cho, không phải một người có năng lực bảo vệ Tiểu Nhiễm,Tô Duy con sẽ là người đầu tiên phản đối ! Dù cho chuyện gì cũng không sánh bằng hạnh phúc của Tiểu Nhiễm. "

Tô mẹ ôm Tô Duy, đôi mắt mông lung: "Hai chị em các con tách ra nhiều năm như vậy, vẫn là như thế đồng lòng, điều kiện gia đình Lạc Ngôn rất tốt , nhưng là. . . Nhưng là. . . Duy Duy a, con cũng biết trong giới đều có quy tắc ngầm, là một người có tiền có thế như cô ấy có lúc nào sẽ bỏ rơi Tiểu Nhiễm một cách dễ dàng , khi đó Tiểu Nhiễm phải làm sao đây huống hồ gì vẫn cũng chỉ là một người phụ nữ . . Ai. . ."

Tô Duy lau đi nước mắt nơi khóe mắt Tô mẹ : "Mẹ, con nhìn thấy được Lạc Ngôn rất cưng chiều Tiểu Nhiễm, nếu như cô ấy thật sự bắt nạt Tiểu Nhiễm, Tô Duy con cũng không phải ngồi không mà nhìn, coi như ném đi danh dự, ném đi sự nghiệp, con cũng phải đòi lại công đạo với cô ta, cũng phải làm cho cô ấy trả giá thật lớn!"

Tô Duy quay mặt sang hướng Tô ba nói: "Ba, con không trách ba một cái tát này, cái tát này là coi như là nhiều năm qua con mang nợ hai người , nhưng là nếu như vì đánh con mà chấp nhận chuyển Tiểu Nhiễm con sẽ chấp nhận. . . Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt chúng con từ ngây ngô tới được trưởng thành như bây giờ, nhà, cái gì là nhà, là một cảng yên bình ai cũng tìm về , là cái nôi ấm áp của chúng con , ba. . ." Tô Duy khống chế lại âm thanh đã run rẩy của mình, từng câu từng câu bày tỏ điều trong lòng.

"Duy Duy, mẹ hiểu ý con, thế nhưng việc này không phải là chuyện nhỏ, để me và ba con suy nghĩ thật kỹ, đầu óc mẹ hiện tại cũng rất rối, con về phòng chăm sóc Tiểu Nhiễm đi " Tô mẹ thận trọng, biết lúc này, trong lòng con gái lớn đã khó chịu đến thở không nổi, Tô Duy chính là quá hiếu thắng, có gì trong lòng cũng phải nói ra, nhưng con người thế nào cũng không phải sắt thép, mang không nổi tất cả chua xót và đau khổ.

"Ừm. . . Ba mẹ cũng nghỉ sớm một chút", Tô Duy đóng cửa lại, trên hành lang đèn đã tắt, toàn bộ gian nhà lặng lẽ, tối tăm, Tô Duy ngẩng đầu, yết hầu nuốt xuống một cái, nuốt xuống nước mắt, nuốt xuống oan ức, một cái tát kia đánh vỡ bề ngoài cứng cỏi nhưng tâm hồn mềm mại của cô, nhưng thời gian quá dài nước mắt đọng lại quá lâu vẫn tràn ra viền mắt, xẹt qua khóe mắt . .

Tô Duy nhẹ nhàng lau đi, lấy điện thoại di động ra, tìm danh sách liên hệ, nhìn bức ảnh của Diệc Nhiên, nở nụ cười trong veo, tựa như gió xuân vừa thổi qua trong lòng, Tô Duy hơi mím khóe miệng, hơi tạo nên lên một tia cô quạnh, cũng còn tốt, chỉ cần có em điều gì cũng không cần sợ.

Lạc Ngôn nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình, suy nghĩ một chút, lấy ra di động, gọi điện thoại về nhà

Đầu bên kia điện thoại vang lên một hồi, chuyển được: "Lạc Ngôn"

"Mẹ "

"Chuyện gì ?" Chu mẹ nhận được điện thoại của Lạc Ngôn cũng không có kinh ngạc

"Nhớ mẹ thôi" Lạc Ngôn dương dương khóe miệng.

"Thôi đi, cô nhớ mẹ, cô là tôi sinh ra, tôi không hiểu cô hay sao , cô tìm ba cô, ông ấy để ý đến cô mới là lạ, cô nha, cũng chỉ có thể tìm đến mẹ cô " Chu mẹ ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Nói đi, gặp phải chuyện gì?"

"Ai, vẫn là mẹ thông minh, con đến nhà Nhiễm Nhi cầu hôn, chỉ là bác Tô này thật làm khó, con đây cầu cứu mẹ đại nhân tiếp viện a"

"Ai, dự liệu được, gia đình bình thường làm sao dễ dàng chấp nhận chuyện này, huống hồ là chấp nhận đại Phật như cô đây , vậy ngươi muốn khi nào mẹ đi giúp cô đây ?" Chu mẹ cũng học ngữ khí của Lạc Ngôn hỏi ngược lại.

"Mẹ yêu của con, ngươi nếu như không muốn con gái mẹ bị đuổi ra khỏi cửa, mẹ liền mau mau tới đi "

"Biết rồi, mẹ sẽ sắp xếp" Chu mẹ cho Lạc Ngôn một cái la bàn trong lúc này, Lạc Ngôn thở phào, tắt máy, vuốt cằm, cười ngủ.

Sáng sớm, ánh mặt trời lấp loé làm cho người ta khó mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Lạc Ngôn mặc quần áo của Tô Duy cho mượn xuống lầu. Dưới lầu chỉ có một mình Tô mẹ chuẩn bị bữa sáng.

"Mẹ vợ, chào buổi sáng" Lạc Ngôn từ một người không liên quan tự cùng Tô mẹ chào hỏi, xem mình như người trong nhà.

Tô mẹ nhìn thấy Lạc Ngôn, trong miệng có một tia gượng ép: "Đã dậy rồi "

"Ha ha, đúng nha, giường của Tiểu Nhiễm ngủ rất thoải mái" Lạc Ngôn cười trả lời Tô mẹ: "Đúng rồi, mẹ, đây là cái gì?"

"Cháo cà chua, Tiểu Nhiễm và Duy Duy đều thích ăn" Tô mẹ một bên quấy một bên trả lời Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn con mắt hơi chuyển động, hỏi Tô mẹ: "Mẹ, nếu không mẹ cũng dạy con làm, tuy rằng trong nhà có quản gia phụ trách những chuyện này, thế nhưng con vẫn là muốn tự tay làm cho Nhiễm Nhi, con quãng thời gian trước bận rộn công việc, Nhiễm Nhi vẫn hầm canh cho con hiện giờ con rãnh rỗi cũng phải làm cho Nhiễm Nhi ăn, ha ha "

Tô mẹ nhìn Lạc Ngôn một chút, trong lòng dù sao cũng hơi an ủi, Duy Duy nói Lạc Ngôn rất yêu chiều Tiểu Nhiễm, xem ra không phải là giả: "Ừ, nếu con muốn học thì cứ học, những món này không khó "

"Tốt tốt, vậy thì mời mẹ chỉ giáo " Lạc Ngôn nghe Tô mẹ chỉ dẫn, dáng vẻ còn rất thật lòng, rất hứng thú, đối với chuyện hôm qua không đề cập tới. Tô mẹ cũng yên tâm, dốc lòng chỉ dạy.

Lạc Ngôn ở thương trường lăn lộn, mưu kế nhiều, hiểu được làm việc gì phải có cách của nó , lúc cần ngây thơ thì phải ngây thơ, nếu một mực thúc ép sẽ bị phản tác dụng, ngược lại viện binh không đến, cô liền yên lặng xem xét những biến đổi, dễ dàng xử lý bữa sáng. Đối với Tô mẹ phải có kiên trì, đối với Tô ba phải dày mặt lên.

Yêu tinh chính là ở bất cứ lúc nào tuy hững hờ nhưng lại có thể chuyển nguy thành an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz