5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Ngôn đi tới cửa máy bay, dừng lại một chút, nhìn Tô Nhiễm còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

Tô Nhiễm nhìn thấy mà mặt bỏ bừng, khẽ cúi đầu, trong mắt xuất hiện điểm xấu hổ lại hòa lẫn vui vẻ, ngay cả câu nói thường hay hoan nghênh hành khách cũng quên nói. Ai! Tình yêu thật làm cho con người ta trở nên hồ đồ nha.

Tô Nhiễm trong lòng thực có điểm thỏa mãn đều hiện trên gương mặt tươi cười, nàng lại tới, nàng làm cho mình nhớ tên của nàng, cũng bởi vì nàng không phải là người qua đường,đây coi như là bản thân mình cùng nàng có duyên phận sao?

Đây có thể coi là duyên phận nha, trời cao có ý an bài, các nàng trong lúc gặp nhau thường được xem có duyên phận, trời cao lại vô tình an bài, nếu có người cố ý tạo thành thì được gọi là kỳ ngộ. Mà Chu yêu tinh này không thể gọi là duyên phận mà cũng không phải kỳ ngộ, đó là quỷ dị! Duyên phận thật ra chỉ là vẻ bề ngoài, nhằm ngụy tạo che đậy những quỷ dị bên trong nha! Không nhìn thấy được sự huyền hoặc bên trong mới có thể gọi là âm hiểm nha!

Tô Nhiễm đột nhiên cảm thấy Lạc Ngôn có thể cho nàng cảm giác an toàn, bởi vì nàng có thể làm cho mình chờ đợi, để trong lòng nàng có chút hoảng hốt lại có chút vui vẻ. An toàn? Trời ạ! Phải nói là nguy hiểm tràn ngập mới đúng à, đáng thương cho Tiểu Miên Dương, ánh mắt to tròn long lánh kia lại không thấy được yêu tinh kia thật sự là hồ ly nha!

Chuẩn bị hoàn tất, máy bay từ từ cất cánh, Lạc Ngôn cùng Diệc Nhiên ngồi ở hàng ghế cuối cùng, này giống như là Chu yêu tinh cố ý an bài, muốn che đi tai mắt người khác mà câu dẫn Tiểu Miên Dương của chúng ta, thật là đùa bỡn tận tâm ~~ Diệc Nhiên vẫn như cũ không có nhìn cử động của Lạc Ngôn, ôm tay, dựa vào ghế, rất nhanh liền ngủ, ở A thị bốn ngày, Lạc Ngôn liều mạng vui chơi, Diệc Nhiên lại gia tăng công việc , Ai ! Đều là nữ nhân như nhau, nhưng so với một số người lại cứ như thế “tươi đẹp” đây?

Máy bay ở trên bầu trời trên bay xuyên qua đám mây, bây giờ cũng đã tám giờ tối, rất nhiều hành khách cũng đã ngủ, ở nơi này thật sự yên tĩnh, buông lõng đại não, mà đi vào trong mộng.

Tô Nhiễm cầm hai cái mền, có chút bất an : nàng có cần hay không? Nàng cũng không có nói cần mền, mình lại như thế đưa tới có phải hay không…. không….quá thích hợp. Tô Nhiễm đang chuẩn bị đem mền quay về, nhưng khi tay vừa mới đưa ra nàng lại đột nhiên rút lại, trong lòng lại có một thanh âm phản bác vang lên: Tô Nhiễm, ngươi đang nghĩ cái gì đây? Chẳng qua là đưa mền mà thôi, một nữ tiếp viên hàng không, quan tâm hành khách là chức trách của ngươi, đối với ai cũng như vậy, đừng có loạn nghĩ!

Ai ! Trong lúc thích một người, đôi khi có thể tìm rất nhiều lý do để giải thích cho hành động của mình, cái này gọi là dối người gạt mình.

Tô Nhiễm cầm hai cái mền, tay nắm thật chặt, muốn đem toàn bộ sự khẩn trương bản thân phát tiết lên hai cái mền đáng thương không có thể há mồm kháng nghị mà chịu đựng, bước chân của nàng có chút chậm, từ từ đi tới chỗ ngồi Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn vốn là muốn bấm đèn kêu tiếp viên đưa mền đến đây, lại thấy Tô Nhiễm cầm hai cái mền cúi đầu đi tới, trên mặt cơ hồ còn thấy có điểm đỏ ửng, chậm rãi mà đi tới, Lạc Ngôn dựa trở lại ghế, ánh mắt cong cong nhìn Tô Nhiễm, này Tiểu Miên Dương thật đúng là khéo léo hiểu chuyện, ta thích, ha ha!

Tô Nhiễm cố gắng khống chế nhịp tim đang loạn nhảy, lại vỗ vào trong lòng ngực một cái: Tô Nhiễm, ngươi đừng khẩn trương, trấn định! Trấn định! Mỉm cười, mỉm cười! Ngươi là một tiếp viên hàng không, là nữ tiếp viên hàng không ưu tú, đem yếu tố nghề nghiệp của ngươi ra! Tô Nhiễm ở trong lòng chính mình tuyên thệ, giống như sắp ra chiến trường, võ trang đầy đủ, còn phải đấu trí. Ai! Nhưng là suy nghĩ cùng hành động luôn là rất khó cùng nhau bước đi nha, kết quả, lời vừa ra khỏi miệng, dũng khí cũng tiêu thất, gì mà đấu trí trong nháy mắt cũng không còn, ngữ điệu vẫn như cũ xen lẫn run sợ mở miệng nói, “Xin …. Xin hỏi…. quý khách… có… cần…. mền sao?”

“Cần, vô cùng cần đây, cô đem tới thật đúng lúc à” Lạc Ngôn cười đón lấy mền từ trong tay Tô Nhiễm, trong khi tay lấy mền, nàng nhẹ nhàng đụng vào tay của Tô Nhiễm, dùng tay chính mình nhẹ nhàng ma sát. Lạc Ngôn nói ở trong lòng cười thật vui vẻ, hắc hắc! Tay Tiểu Miên Dương thật giống như lông cừu, thật là mềm mịn nha~

Trên tay truyền đến cảm giác tê dại, giống như có dòng điện kích thích mỗi tế bào của nàng, làm cho trong lòng Tô Nhiễm loạn càng thêm loạn, thiếu chút nữa làm mền trong tay rớt xuống, cúi đầu, cắn chặt lấy bờ môi.

Lạc Ngôn cùng Tô Nhiễm duy trì tư thế đưa mền, thân thể nghiêng về phía trước, đến gần gương mặt đỏ ửng của Tô Nhiễm, khóe miệng hấp dẫn khẽ nhếch lên “Cô trước không cần đi, được chứ, chờ tôi một chút”

Thanh âm làm cho con người ta tê dại lại loáng thoáng trong không khí, giống như thổi một luồng khí quyến rũ vào trong lỗ tai Tô Nhiễm, Tô Nhiễm chỉ cảm thấy, coi như khoảng cách giữa các nàng không có hơn mười centimet, nàng vẫn có thể như cũ làm cho tai mình như muốn nhũn ra, làm bộ dạng của nàng không còn như bình thường. Đối mặt với con yêu tinh này, Tô Nhiễm chỉ có thể quẫn bách đỏ mặt, gật đầu một cái, trong lòng lại có tia nghi ngờ.

Lạc Ngôn lấy một cái mền đắp lên người Diệc Nhiên, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái hộp tinh xảo, ở dưới ánh đèn chiếu xuống giống như lưu ly tỏa sáng, cùng với gương mặt đỏ ửng Tô Nhiễm có phần tương đắc, Lạc Ngôn đem cái hộp đưa Tô Nhiễm,tay cực kỳ tự nhiên vỗ lên hông của nàng, nhẹ giọng nói, “Này, trở về hãy mở ra xem “.

Tô Nhiễm có chút ngượng ngùng nhận lấy, mỉm cười gật đầu, lại trở lại với cương vị mình, trong lòng lại vạn phần tò mò, nàng đưa cho mình cái gì. Ngồi, đem cái hộp đặt trên đầu gối, sờ sờ, trong lòng lại có cảm giác vui sướng trước giờ chưa từng có qua, trong lòng giống như uống mật đường ngọt ngào, giống như chim tự do bay một mình trên bầu trời ngẫu nhiên lại gặp một chú chim khác vậy, trong cõi lòng lại tự nói bản thân, mình đã không còn cô đơn nữa.

Tô Nhiễm, cẩn thận kéo ra lớp bao xung quanh, từ từ mở ra giống như là mở một hộp thần bí, tựa hồ bên trong có lễ vật làm cho nàng hồi hộp. Cái hộp hoàn toàn được mở ra, bên trong là bánh kem nhỏ, phía dưới còn có một tờ giấy, Tô Nhiễm rút ra, mở ra xem “Công việc khổ cực, ăn chút bánh ngọt sẽ tốt hơn, mùi vị cũng không tệ” bút tích như rồng bay phượng múa, đơn giản chỉ với một câu nói, liền làm cho Tiểu Miên Dương của chúng ta từ từ trở thành tù binh. Tô Nhiễm đem tờ giấy cầm trong lòng bàn tay, lại để lên ngực, này yêu tinh có thể tùy ý viết mấy chữ lại có cổ ma lực như vậy, có thể xuyên thấu qua bàn tay Tô Nhiễm, xuyên qua lòng nàng, cũng như nhịp tim nàng đang đập trong lòngngực.

Tô Nhiễm đem tờ giấy cất xong, cầm muỗng nhỏ trong suốt bên trong hộp, từng miếng từng miếng ăn so với mật còn ngọt hơn, trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, trong lòng tràn đầy mừng rỡ.

“Uy? Tô Nhiễm, bánh kem của cậu ở đâu ra nha?” Miêu Tiểu Nhã từ bên ngoài đi vào, hỏi.

“Ừ, cái này…. Là do hành khách đưa” Tô Nhiễm có chút do dự trả lời, nàng nhất thời khó có thể nói thật với Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã liếc mặt bĩu mỗi, gương mặt buồn bã nói, “Người ta biết cậu có phúc khí cao, là hành khách lớn tuổi đưa cậu a, người ta thái độ phục vụ cũng rất tốt nha, dáng dấp cũng không tệ, cậu còn được người khác ưu ái, đáng thương cho ta cũng là một nữ tiếp viên hàng không mà không được, ai! Đầu năm nay làm nữ tiếp viên hàng không thật không dễ dàng nha” Tiểu Nhã thở dài một cái, ngồi bên cạnh Tô Nhiễm, ánh mặt liền nhìn bánh kem Tô Nhiễm, “Ai~~~” thở dài một tiếng, cúi đầu, tiếp đó lại một thanh âm kéo dài, “Ai !” lại thở dài một tiếng.

Tô Nhiễm “ha ha” cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, múc một muỗng đút tới miệng Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã nhất thời giống như mây mù lâu ngày rốt cục thấy ánh mặt trời, hắc hắc mở ra miệng, giơ lên ngón tay, không ngừng gật đầu “Ăn ngon ăn cực kỳ ngon, ngao~~ hâm mộ chết ta mà”

Lúc này đèn phục vụ sáng lên, Tô Nhiễm thò đầu ra nhìn, phát hiện Lạc Ngôn yêu cầu, liền lập tức đứng lên, “Tiểu Nhã, cậu từ từ ăn, có hành khách tìm ta”

“Đi đi đi, đại hồng nhân”

Tô Nhiễm có chút vội vàng đi tới bên người Lạc Ngôn nhưng là một khi đến gần nàng lại cảm thấy không khí xung quanh thật mỏng manh, giống như thật nhiệt lại khát, cảm xúc bất an thật làm tay chân nàng luống cuống cả lên.

Lạc Ngôn nhìn Tô Nhiễm luống cuống bộ dạng, lại nhìn miệng của nàng có dính một ít kem màu trắng, trong lòng lại cảm thấy nàng thật khả ái, tâm muốn đùa bỡn lại nổi lên, nàng giơ lên ánh mắt xinh đẹp, con ngươi màu đen bao quanh đều là âm mưu quay vòng, tiếp tục biểu hiện ôn nhu trước giờ chưa làm qua, nhẹ giọng nói, “Bánh kem ăn ngon sao?”

Tô Nhiễm ngẩng đầu lên, giống như nhìn ánh mắt Lạc Ngôn, lại không ngăn được bị hấp dẫn, nàng chậm chạp mở miệng nói, “Hảo… ăn ngon”.

Lạc Ngôn mím môi, câu lên ánh mắt đẹp, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhiễm, hơi dùng sức đem nàng kéo lại gần mình, Tô Nhiễm có chút lảo đảo, thân thể mất đi trọng tâm, tay phải lại để lên tay vịn, cả thân thể dựa vào trên vai Lạc Ngôn, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy làm cho Tô Nhiễm lăng lăng không biết như thế nào cho phải, quên mất cả nhúc nhích, Lạc Ngôn trên người có mùi hương, làm hô hấp của nàng đứt quãng, một hơi thở ra, lại không có theo nhịp điệu như trước.

Lạc Ngôn trêu ghẹo Tô Nhiễm lại nhìn phản ứng của nàng, đến gần gương mặt nhỏ nhắn của nàng, lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, cười đến hơn cả vui mừng, ha ha, Tiểu Miên Dương thơm quá. Đưa ra ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau đi khóe miệng Tô Nhiễm “Cô xem lại khóe miệng mình nè, ăn đến dính cả lên miệng”

Tô Nhiễm đỏ mặt lại càng thêm đỏ, ngay cả tâm cũng thẹn thùng đến quẫn bách, cắn môi đến khó có thể mở miệng ra, vội vã suy nghĩ ra lời để có thể nói ra.

Lạc Ngôn gần sát lỗ tai đỏ bừng Tô Nhiễm, hơi thở mang theo nhiệt khí, mập mờ nói “Đợi xuống máy bay, tôi ở sân bay đợi cô được chứ?”

Tô Nhiễm run lên một cái, lại bắt đầu phát hoảng “Này…. Này, không cần…. phiền toái”.

Lạc Ngôn vẫn như cũ dán sát vào cái tai hồng khả ái, thật muốn mở miệng cắn một ngụm, nói tiếp, “Không thích tôi chờ cô sao?”

“Không…. Không phải vậy” Tô Nhiễm trong lòng có mâu thuẫn, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào cho thích hợp.

“Ừm, đừng làm tôi đợi quá lâu nha?” Lạc Ngôn lại dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ bên tai Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm trong lòng “thình thịch” vang dội, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, lại cảm thấy tim của mình giống như ngồi trong đám mây, nhẹ nhẹ phiêu phiêu, mềm nhũn, lời nói cũng không thể nói lên, lại xấu hổ chỉ có thể cúi thấp đầu che đi hai gò má đỏ bừng, còn khẽ run rẩy trả lời một tiếng “Được….”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz