7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khắc khi hai đôi môi chạm vào nhau, hai người trong nội tâm có chút chấn động, Lạc Ngôn nhỏ nhẹ than trong lòng : môi Tiểu Miên Dương như thế nào lại mềm như vậy, giống như kẹo đường, ha ha! Thật mê người đây. Tô Nhiễm thì lại cứng người lại, ngay cả một cử động cũng không dám, mặc cho người xa lạ kia tiếp xúc thân mật với mình. Nhịp tim hoàn toàn đập không theo một tiết tấu nào, giống như đang loạn nhảy, là hốt hoảng, sợ luống cuống hay là còn có một tia chờ mong nho nhỏ, hai tay thật chặt nắm lấy ghế.

Lạc Ngôn ngậm ngậm môi anh đào, nhẹ nhàng gặm cắn, di chuyển tay để trên mặt Tô Nhiễm vòng qua cánh tay của nàng, sờ lên thân thể Tô Nhiễm, tinh tế vuốt ve, bên hông Tô Nhiễm thật đường cong ưu mỹ.

Tô Nhiễm đầu trống rỗng, phần lưng truyền đến làm cảm giác tê dại, trong lòng nàng xao động bất an, giống như có một ngọn lửa vô danh mơ hồ bắt đầu thiêu đốt, bắt đầu đốt nóng lỗ tai của nàng, lại lan tràn ra bốn phía.

Lạc Ngôn đưa ra đầu lưỡi thơm tho, muốn mở đôi môi Tô Nhiễm, muốn cạy ra hàm răng của nàng, muốn đi vào du lãm trong vườn mỹ trạch kia.

Tô Nhiễm người chưa trải qua chuyên này đã hoàn toàn ngốc lăng, ngậm chặt hàm răng không phản ứng, cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Giống như bản thân nàng là sa mạc mênh mông, khát vọng nguồn nước đi tới nhưng lại nửa bước vẫn rất khó đi, chỉ có thể chịu đựng ánh mặt trời vô tình chiếu vào, từng điểm một hút hết dưỡng khí của nàng.

Kinh ngạc đến không biết như thể nào sở động, tay Lạc Ngôn giống như con rắn, cách y phục, nhẹ nhàng đem cơ thể nàng sờ đến thần kinh chấn động, một tấc vuốt ve giống như làm thân kinh nàng du tẩu.

Lạc Ngôn thấy Tô Nhiễm không có phản ứng gì, tay bên hông nàng nhẹ nhàng nhéo một cái, “A” cảm giác đau đớn làm Tô Nhiễm hé ra miệng, hàm răng khẽ mở ra, Lạc Ngôn liền bắt lấy cơ hội đưa lưỡi thơm tho vào miệng nàng, bắt đầu đoạt đi từng giọt nước của Tô Nhiễm.

Lạc Ngôn quét qua hàm răng Tô Nhiễm, khơi mào lưỡi của nàng không có chút phản ứng ,từ từ đảo quanh lưỡi ngượng ngùng khả ái kia vẽ vòng, giống như khát vọng muốn đoạt đi vị ngọt ngào trong miệng Tô Nhiễm, mỗi một bước tiến tới làm cho Tô Nhiễm hơi thở dồn dập, mạch máu như muốn dâng trào.

Lạc Ngôn môi dán càng chặt hơn, tựa hồ muốn đem lưỡi Tô Nhiễm nuốt vào trong bụng mình, mặc cho Tô Nhiễm chậm lụt lại xấu hổ cũng có phản ứng, trước kỹ thuật hôn cao siêu của nữ nhân, cũng không ngăn được nhiệt tình mà nhịp tim nhảy lên, nhưng hết thảy chỉ là phản ứng ngoan thuận, khả ái xấu hổ phản ứng lại. Trong lòng Lạc Ngôn có loại cảm giác muốn chinh phục sinh ra, có thể là do tiểu miên dương chống lại khẩu vị của nàng. Giống như nàng tìm được món đồ chơi mới lạ, thật muốn đùa bỡn một phen.

Cho đến khi hô hấp Tô Nhiễm dồn dập, tay nắm chặt lấy ghế, tay còn lại đẩy bả vai Lạc Ngôn, Lạc Ngôn mới rời đi, lưỡi liếm môi chính mình, như vậy hấp dẫn, mị lực.

Tô Nhiễm hai tay để lên bả vai Lạc Ngôn, miệng mở to hô hấp, nhìn thấy động tác của Lạc Ngôn, trong lòng nàng càng thêm loạn, sắc mặt ửng đỏ đi tới cổ nàng lại có khuynh hướng lan ra thêm, ánh hoàng hôn chiếu vào trong xe, lại càng thêm mê người.

Lạc Ngôn đè xuống rục rịch trong lòng, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhiễm, để cho nàng thở thông suốt, cười cười hỏi một câu “Lần đầu tiên?” Đây rõ ràng là biết còn cố hỏi, Chu yêu tinh nàng vốn dĩ là tình trường lão cao thủ, mới vừa hôn thời điểm liền có thể đoán ra Tô Nhiễm có phải đầu tiên hôn hay không? Lại còn cố ý thăm dò muốn biết thực hư, yêu tinh này thật có tâm cơ nha! Hừ!

Tô Nhiễm thẹn thùng cúi đầu đáp “Ừ” một tiếng.

Lạc Ngôn cười đến vui sướng, tiểu miên dương thật đúng là đáng yêu, ha ha, mỗi cử động đều có thể làm cho nàng muốn cười to, thật tốt mà trêu chọc mà. Lạc Ngôn nở nụ cười, gần sát lỗ tai Tô Nhiễm, thổi khí, mập mờ nói “Sau này chị từ từ dạy em nha”

Tô Nhiễm run lên một cái, nghe lời Lạc Ngôn có chút trêu ghẹo, lại càng thêm thẹn thùng không dám nói gì, cắn môi, giống như học sinh giỏi lần đầu vi phạm sai lầm.

Lạc Ngôn cười xoay người, khởi động xe Ferrari chạy đi, một tay nắm tay lái, một tay nắm bàn tay nhỏ bé Tô Nhiễm, có lúc lại vô tình vuốt ve. “Nhiễm nhi, nói cho chị biết địa chỉ, chị đưa em về nhà, được chứ?” Vốn biết rõ còn cố hỏi, trong tài liệu rõ ràng viết rất cặn kẽ nha, ai ! Chu yêu tinh này!.

Nhiễm nhi, nghe Lạc Ngôn cưng chìu gọi mình, Tô Nhiễm trong lòng nhảy lên mấy cái. Cho tới bây giờ chưa có ai gọi nàng như vậy, ngay cả bằng hữu thân mật bao gồm cả tỷ tỷ cũng chỉ gọi nàng Tiểu Nhiễm, chỉ có mình nàng mới gọi mình như vậy, a a. Chỉ một câu nói đã làm cho trong lòng Tô Nhiễm ngọt ngào đến như mật. Lại nhìn Lạc Ngôn cầm tay mình, trong lòng ấm ấp, có chút nhiệt độ vô hình lưu động trong xe.

Tô nhiễm “Dạ” một tiếng, nói ra địa chỉ mình.

Dọc theo đường đi, Lạc Ngôn muốn làm chút không khí, có lúc trêu ghẹo Tô Nhiễm, nói một chút chuyện buồn cười, hoặc là hỏi thăm công việc Tô Nhiễm, thứ nhất là muốn Tô Nhiễm không có khẩn trương như vậy, không khí mập mờ trong xe dần dần trôi qua.

Lạc Ngôn dừng xe tại tiểu khu Tô Nhiễm, mở ra cửa xe, Tô Nhiễm cũng mở cửa xe xuống. Trong tiểu khu yên tĩnh, bóng đêm dày đặc, bầu trời lại có lốm đốm ánh sao, thật giống như không khí lãng mạn, làm tăng thêm vài phần say mê. Say mê chính là Tô Nhiễm, thanh tĩnh là Lạc Ngôn.

Lạc Ngôn kéo tay Tô Nhiễm, ôn nhu nói, “Để chị đưa em lên lầu, có được hay không?”

Lạc Ngôn dùng ngữ khí êm ái, trong đôi mắt đem theo thần sắc khó có thể phản kháng, làm Tô Nhiễm khó mở miệng cự tuyệt, gật đầu một cái. Lạc Ngôn thấy Tô Nhiễm đồng ý, cười đến xinh đẹp, nắm tay Tô Nhiễm đi lên lầu.

Thang lầu thật có chút tối, làm cho có thể cảm nhận hơi thở đối phương, nhè nhẹ mà tràn đầy không khí mập mờ. Tô Nhiễm bước đi, tựa hồ mỗi bước chân đều làm tim nàng nhảy lên, chỉ có mình nàng có thể nghe được.

Thật vất vả đi dưới không khí mập mờ này mà tới cửa, Tô Nhiễm móc ra chìa khóa, có vẻ khẩn trương mở cửa, sau đó mở đèn, Lạc Ngôn trong lòng cười đến quỷ dị, theo Tô Nhiễm vào, lại nhìn chung quanh một chút, không tệ, sạch sẽ chỉnh tề, sắc thái noãn(ấm) hệ có một cảm giác ấm ấp thực thích.

Tô Nhiễm nhìn Lạc Ngôn nói. “Chị ngồi đi… em… em lấy nước cho chị”.

Lạc Ngôn không có lên tiếng, kéo Tô Nhiễm ôm vào trong ngực, ánh mắt lại mập mờ “Nước, chị cũng không cần uống, chị chỉ muốn nghe em kêu tên chị”

Nằm trong lòng Lạc Ngôn, Tô Nhiễm toàn thân hồng hồng lên, lại nhìn ánh mắt Lạc Ngôn chờ mong, trong lòng nàng lặng lẽ sinh ra cảm giác ngọt ngào, nhẹ nhàng nói, “Ngôn….”

Lạc Ngôn hơi nhăn lại mi, sau đó lại giãn ra, nàng không thích người khác gọi tên nàng chỉ có một chữ, đặc biệt là tình nhân, bởi vì nàng vĩnh viễn duy trì một khoảng cách không bao giờ kéo gần. Nhưng tiểu miên dương thì,tên nàng được gọi bằng giọng nói ôn nhu, làm cho nàng có cảm giác thật khác lạ, tựa hồ cũng không quá ghét.

Lạc Ngôn lấy ra danh thiếp của mình cùng thẻ hội viên Elgant phòng ăn, cười ngắt chóp mũi Tô Nhiễm, ôn nhu nói, “Đây là danh thiếp của chị, bên trong có số di động, còn có một tờ là thẻ hội viên đưa em. Em có thể đến xem một chút, chị thường xuyên tới đó. Chị đi về trước, chờ điện thoại của em nga” nói xong siết chặt Tô Nhiễm, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ nhắn Tô Nhiễm, xoay người ra cửa.

Tô Nhiễm đứng ở cửa nhìn bóng lưng Lạc Ngôn rời đi, cho đến biến mất không thấy, lại cúi đầu nhìn hai thẻ Lạc Ngôn đưa cho nàng, cười đến nở hoa, hôm nay thực hạnh phúc.

Tiểu miên dương khả ái của chúng ta, đã sắp biến thành tù binh của Chu yêu tinh, ai ! Đi từ từ tới vực sâu, thật khó thoát được nha….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xyz