Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự, hai người đó bước xuống xe dắt theo đứa trẻ vào trong

- Khi nào gặp chủ tịch hãy nói "cháu sẽ tuân thủ vô điều kiện " hiểu chứ? Một người cúi xuống nhắc nhở đứa trẻ

Đứa trẻ lặng lẽ gật đầu đi theo, từ đằng xa có một người mặc áo vest xanh đi tới, hai người dắt đứa trẻ tớ cúi chào

- Là đứa trẻ này à?- Thư kí Trịnh nhìn nó

- Vâng.- Hai người mặc áo vest đen cúi đầu đáp

Đứa trẻ thấy hai người này cung kính với người trước mặt lên liền cúi đầu

- Cháu sẽ tuân thủ vô điều kiện.

- Là các cậu dậy nó ( là đứa trẻ).- Thư kí Trịnh nhìn hai người đó.

- Dạ.- Hai người đó gật đầu.

- Được rồi hai cậu đi đi.

Đứa trẻ thấy hai người đó quay đi liền nắm lấy áo giữ lại

- Không sao đâu người thu nhận em là chú ấy. - Một tên cúi xuống xoa đầu đứa trẻ

- Cháu phải làm theo những gì chú nói , giờ đi gặp chủ tịch thôi

---------------------

Cốc.....Cốc

- Vào đi.

- Tôi đưa cậu bé đến đây thưa chủ tịch.- Nói rồi quay sang đứa trẻ - Cháu mau chào chủ tịch đi

- Cháu sẽ tuân thủ vô điều kiện ạ.- đứa trẻ cúi đầu nói

Ông nhìn nó một lượt rồi nói

- Nó là con gái, không phải đứa ta cần

Thư ký Trịnh bỡ ngỡ nhìn đứa trẻ

- Cháu là con gái. - Thấy đứa trẻ im lặng thư kí Trịnh hét nên
- Nói mau trước khi chú cởi hết đồ của cháu

- Cháu.....cháu là con gái.

- Tôi xin lỗi thưa chủ tịch. - Thư kí cúi đầu

- Trả nó về đi

Khi nghe thấy trả về đầu óc đứa trẻ hoang mang, nghĩ đến cảnh về sẽ bị đánh cho đến chết đứa trẻ vùng vẫy nói

- Cháu sẽ làm tất cả những gì ông bảo, xin đừng trả cháu về. Tên cầm đầu sẽ đánh cháu chết mất. Xin ông hãy cứu cháu.

Thư kí Trịnh kéo nó đứng dậy, ông nãy giờ quan sát đứa trẻ, thấy nó còn trẻ nhưng ánh mắt rất kiên cường

- Nó ở đâu vậy?

- Là một đứa trẻ bụi đời.

Nghe xong ông suy nghĩ "bụi đời à, vậy có khi mất tích cũng có ai đi tìm"

- Anh giao đứa trẻ cho quản gia tắm rửa thay đồ đi. Rồi anh quay lại đây.

- Vâng.

Sau khi đưa đứa trẻ ra ngô thư kí Trịnh quay lại.

- Dù không phải đứa trẻ ta cần những nó có ý chí rất là mạnh mẽ. Anh nghĩ như thế nào?

- Dạ tôi cũng nghĩ như chủ tịch.

- Haha anh nói ta nghe xem nghĩ như ta là như thế nào.

- Đứa trẻ này rất thông minh khi che giấu thân phận con gái của mình sống ở một nơi dơ bẩn như vậy, chứng tỏ ý chí sinh tồn của nó rất mạnh mà, nếu được giáo dục sẽ có ích hơn bọn con trai. Đặc biệt là ngụy trang.

- Ngụy trang?

- Khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ trở thành một cô gái lúc đó Trần Hòa không thể nhận ra.

- Nhưng muốn trông một đứa con trai không phải dễ.

- Nếu như huấn luyện từ bây giờ thì sẽ được.

- Được cứ theo ý anh. Nhưng hãy dẫn thêm một đứa bé trai để huấn luyện chung.

- Vâng

- Sau một năm sẽ kiểm tra rồi quyết định có thu nhận nó hay không.

---------------------------

Thư kí Trịnh dẫn nó về nhà ông ngồi xuống ghế.

- Cháu tên gì?

- Dạ cháu không có tên .

- Cháu mấy tuổi rồi?

- Đại ca cháu nói cháu 6 tuổi rồi.

- Sau này cháu phải làm theo những gì chú bao giờ có hiểu không? -Nhìn thấy nó gật đầu ông nói tiếp:
- Kể từ bây giờ cháu sẽ tên là Trịnh Hoài Ân. Chú tên là Trịnh Hoài và sẽ là chú của con

- Giờ trả lời xem con tên gì?

- Trịnh Hoài Ân ạ

- Ta là gì của con?

- Chú ạ.

- Tối. Từ mai sẽ bắt đầu huấn luyện, con nhất định phải nhớ mình là con trai không biết là con gái hiểu không?

- Vâng ạ.
_____________
Cuộc đời của Trịnh Ân bắt đầu từ đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro