Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 năm sau

Trong căn phòng đó người đàn ông cần điếu thuốc hít từng hơi, người thứ kí đứng bên cạnh 2 đứa trẻ cúi đầu

- Tôi đã đưa chúng đến đây thưa chủ tịch

Người đàn ông nhìn sang Trịnh Ân

- Đây là đứa trẻ đó sao?

- Vâng ạ.- Quay sang 2 đứa trẻ nói
- Chào chủ tịch đi chứ.

- Chúng cháu kính chỗ chủ tịch. - 2 đứa trẻ cúi đầu

- Haha...các cháu tên gì?

- Cháu là Trịnh Hoài Ân. - Trịnh Ân trả lời với gương mặt không cảm xúc

- Cháu...cháu là Nguyễn Minh. - Đứa bé trai lúng túng trả lời

- Bây giờ ta sẽ hỏi 1 câu hai đứa trả lời lần lượt cho ta biết được chứ

- Vâng ạ.

- Các cháu đang đi trên đường thì gặp một con chó hung dữ thì các cháu sẽ như thế nào?

- Cháu.....cháu....- Đứa trẻ lúng túng nói

- Không sao được rồi Trịnh Ân trả lời đi.

- Cháu sẽ không di chuyển sẽ đứng yên đó.- Trịnh Ân trả lời với nét mặt bình tĩnh

- Dù cho nó có xông vào cắn cháu.

- Cháu sẽ quan sát và đánh bại nó.- Nói và kèm theo ánh mắt lạnh lùng

Người đàn ông bất ngờ với câu trả lời của Trịnh Ân rồi bật cười

- Thư kí Trịnh anh đã giáo dục Trịnh Ân đấy sao? Đây không phải là lời mà một đứa trẻ có thể nói ra. Được rồi đưa bọn trẻ ra những đi.

- Các cháu ra ngoài đi.

Trịnh Ân và Nguyễn Minh cúi đầu đi ra ngoài.

- Trịnh Ân khá lắm.

- Ý chí của Trịnh Ân rất mạnh mẽ giống như thầy Hoàng vậy một người nham hiểm

- Anh làm thế nào mà giọng nó rắn chắc như thế?

- Tôi đã bắt hét lên mỗi ngày để bị bể tiếng

- Thật không ngờ một đứa trẻ chịu sự huấn luyện khắc nghiệt như vậy mà không phản kháng à?

- Trịnh Ân là một đứa trẻ bụi đời, nó biết nếu không chịu sự huấn luyện đó thì sẽ phải chết, nên nó đã không sợ bất cứ huấn luyện nào

- Một năm qua anh đã dậy Trịnh Ân nhưng gì?

- Tôi đã huấn luyện Trịnh Ân về thể lực, cách phòng thủ và ức chế cảm xúc

- Ức chế cảm xúc là huấn luyện cho người trưởng thành mà Trịnh Ân đã làm được. Tốt lắm anh đưa Nguyễn Minh về đi, bắt đầu từ hôm nay Trịnh Ân sẽ ở lại đây và đến trường với Vi Vi

- Vâng ạ.

- Anh đưa Trịnh Ân lên phòng đi.

--------------------------

Thư kí Trịnh đưa Trịnh Ân lên phòng

- Đây là phòng của con, sau này con sẽ bảo vệ cô chủ .

- Chú đã dậy con rất nhiều thứ. Sau này ở trường cứ nói chuyện tự nhiên với cô chủ, còn ra khỏi trường thì cũng cung kính. Phải bảo vệ không để cô chủ gặp phải nguy hiểm. Sau này mỗi ngày đều phải báo cáo mọi việc cho chú

- Vâng.

- Sau khi đi học với cô chủ về thì phải tiếp tục đến chỗ thầy Hoàng luyện tập. Chủ tịch đã sửa chữa tầng hầm thành chỗ luyện tập rồi, con không được lười biếng tập luyện đâu đấy

- Vâng .

- Tất cả vì tốt cho cháu, nếu sơ xuất cháu sẽ bị trả về nơi mình từng sống. Một lát gia sư sẽ đưa cô chủ qua giới thiệu với cháu, giờ cháu nghỉ ngơi đi

Bên ngoài phòng khách có một cô bé cột tóc hai trùm trông rất dễ thương chạy về phía phòng của Trịnh Ân

- Vi Vi con không được chạy lung tung. Không được để tim hoạt động quá sức không thôi chủ tịch sẽ trách mắng đó.

- Không sao đâu cô ơi. Cô mau vào đây xem nè có một cậu bé rất lạ đó.- Vi Vi mở cửa nhìn

Đầu tiên cô nghĩ là Trịnh Ân rất đẹp trai, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Trịnh Ân cô hơi sợ , vì ánh mắt của Trịnh Ân chất chủ lỗi buồn nhưng lại rất lạnh nhạt làm cho cô vừa muốn tiếp xúc vừa sợ. Vừa lúc cô gia sư bước vào.

- Em là Trịnh Hoài Ân à. Đây là cô chủ Vi Vi

Trịnh Ân vừa nghe là cô chủ liền đứng phất dậy, cúi đầu chào

- Chào cô chủ tôi tên Trịnh Hoài Ân.

- Giống robot quá à. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- Xin lỗi cô chủ tôi không nói được.

- Hừ! Cậu là trẻ con mà cậu khách sáo nhưng vậy chán thật.

Thấy Trịnh Ân đứng im. Cô gia sư bước lại nói

- Con không đc kết bạn với những người dưới chủ tịch

- Cậu ấy không phải là bạn của con sao?

- Ông cháu sợ sẽ xảy ra chuyện giống như lần trước nên tìm Trịnh Ân đến bên cạnh con

Nghe nói Trịnh Ân sẽ bảo vệ mình cô quay sang nhìn Trịnh Ân hỏi :

- Cậu đánh nhau giỏi không , cậu sẽ bảo vệ tôi sao?

- Vâng.

- Chán cậu quá đi.

______________________

Từ sau Trịnh Ân gọi
Vi Vi gọi lên

Mọi người đọc truyện vui vẻ 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro