Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô về đến nhà chạy ngay vào định tìm ông mình nói việc nó bị bạn người kia chặn đánh, vừa vào tới phòng khách thì gặp thư kí Trịnh

- Cô chủ đã về

- Chú ơi, Trịnh Ân vì cháu mà bị chặn đánh ở trong trường rồi.

- Nó sẽ không sao đâu cô đừng lo lắng quá.

- Nhưng có rất nhiều người.

- Cô không cần lo, cô vào chào chủ tịch đi ạ.

Cô tức giận phừng phừng đi về phía phòng ông mình, gõ cửa rồi bước vào.

- Cháu đã về ạ.- Cô cúi đầu chào ông

Ông nhìn thấy nét mặt bực tức của cô nên hỏi

- Cháu sao thế?

- Trịnh Ân vì cháu mà dính vô đánh nhau

- Nó là người hầu, vì cháu bảo vệ cháu là chuyện đương nhiên

- Sao ông lại nói chuyện lạnh lùng như thế

- Đó chỉ là việc mà nó phải làm mà thôi.

- Con không nói với ông nữa.

Cô bước ra ngoài đóng cửa lại rồi về phòng thay đồ. Một lúc sau nó về tới nhà, lên phòng rồi xuống ngay phòng tập dưới tầng hầm.

- Cháu không bị thương, biết đưa cô chủ về trước tốt lắm. - Ông nhìn nó và lấy ra một cuốn sổ

- Sau này cháu sẽ dùng đến nó.

- Thôi cháu lên phòng đi.

Nó đi lên phòng cởi áo khoác ra, cửa phòng lạch cạch mở ra, cô chạy ùa vào phòng nó.

- Vi Vi đừng chạy lung tung. - Nó xoay lại nhắc nhở cô.

- Cậu không bị thương chứ.

- Không biết.

- May quá làm mình lo lắng cho cậu lắm lun á.

- Cậu đừng lo lắng vô ích như vậy.

- Gì chứ, lo lắng cho cậu mà cậu lại nói là vô lí á.- Cô chu môi nói nó

- Thôi được rồi là mình lo vô ích, mà thứ 7 này mình sẽ chơi piano trong buổi hòa nhạc đó, cậu phải đi xem nha

- Ừm. - Nó gật đầu

- Cậu cười lên một chút xem nào.- Cô nhéo hai má nó .

-  Thôi được rồi cậu về phòng đi.- Nó nhíu mày kéo tay cô ra

- Ừ mình về.

Cô quay đi với suy nghĩ " Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn lạnh lùng như vậy người ta đùa một tí mà cũng chẳng thèm đùa lại "

----------------------------

Thứ 7 đã đến, trường của nó đông đúc vô cùng vài tiết mục trôi qua cuối cùng cũng đến tiết mục của cô, nó đứng phòng dưới quan sát cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, tóc xõa dài, trang điểm nhẹ cô ngồi trước cây đàn piano từng ngón tay bắt đầu từng nốt từng nốt. Giai đoạn nhẹ nhàng mang một chút buồn lại thấy một chút vấn vương, bài nhạc kết thúc tiếng vỗ tay vang lên dữ dội. Khi cô vừa kết thúc bản nhạc quay xuống thấy nó đứng gần đó nhìn cô mỉm cười, đó là nụ cười trong số 8 năm ở chung với nó vô mới thấy được,  nụ cười đó làm cho gương mặt nó như có ánh nắng phát ra mặc dù đây là buổi tối, cô ngây người một lúc lâu, đến khi nhìn lại nó thì đã không thấy đâu, cô lủi thủi bước vào cánh gà phía sau.

Sau khi thấy cô đàn xong nó đi xung quanh hóng gió một chút, đi ngang qua một công viên có gió thổi nhẹ mát lành, nó ngồi xuống một cái ghế đá gần đó nhìn xung quanh. Thành phần về đêm thật đẹp đèn đủ màu sắc nhưng lại rất ồn ào. Ngồi đấy một lúc định đi về thì thấy một đám con trai vây quanh cái gì đó. Nó cũng chẳng thèm bận tâm bước vào tiếp, đi được mấy bước nó nghe thấy tiếng la hét

- TRÁNH RA MẤY NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC LẠI ĐÂY.

- Haha....khi tránh đấy, bọn này cứ muốn lại gần cô thì thế nào, ngoan nào đi chơi với bọn anh đi.

Mấy tên ấy cứ bu lại sợ soạn cô gái ấy ( t/g: sao ở đâu cũng có bọn biến thái thế này nhỉ), nó tuy vô tình nhưng một cô gái bị bao vây như vậy nên cũng không làm ngơ được nên bước đến.

- Nè.- Nó kêu bọn người đã.

- Nhóc con đi chỗ khác chơi, không thôi tao đánh cho tàn phế giờ. - Một tên cao lớn quay lại mắng.

- Tao cho bọn bây 5 phút để biến khỏi đây.

- Thằng này láo, anh em đánh nó

5,6 tên lao vào đánh nó, chưa đầy 5 phút tất cả đã ngã hết xuống đất , nó nhìn lại rồi nói từng chữ

- Biến khỏi đây ngay lập tức.

Bọn nó nghe vậy  lom khom đứng dậy chạy mất, nó bây giờ mới nhìn đến cô gái ngồi ở bên đường, đi lại gần thấy chiếc áo sơ mi cô ấy đang mặc đã đứt hết nút, nó bè cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô ấy.

- Cô không sao chứ?

Cô gái đó nghe nó hỏi liền bước lên nhin, tuy là buổi tối nhưng cô vẫn nhìn rất rõ gương mặt của nó, gương mặt trắng trắng như em bé, đôi mắt to tròn mang nét lạnh lùng, đôi môi đỏ hơi mỏng, chiếc mũi cao... Cô ấy như ngất ngây vì nó, nó thấy lâu vậy cô ấy không trả lời nên hơi tiếp.

- Tối rồi nhanh về đi con gái ở bên ngoài không an toàn đâu.

Nó đứng lên quay lưng đi, cô ấy giật mình nói với theo.

- Cậu tên gì vậy? - Thấy nó không trả lời, cô ấy nói tiếp

- Mình tên Trần Linh Linh nhớ tên mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro