Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A chết tớ để điện thoại ở trên lớp mất rồi. Mấy cậu về trước đi tớ sẽ đi lên lớp lấy.Tạm biệt nha.

Được,vậy tụi tớ về trước nhé.

Sau khi tạm biệt thì Vương Lạc chạy vào trường bấm thang mấy lên lầu 6 của đại học.Trường bây giờ cũng khá vắng vẻ vì cũng đã 10h giờ tối rồi.
Vương Lạc, trong ánh sáng mờ ảo của đèn hành lang, tiến về phía lớp học của mình. Bước chân của cô vang lên nhẹ nhàng trên sàn gạch lạnh lẽo. Cô dừng lại trước cửa lớp, tìm kiếm chìa khóa trong túi. Cảm giác hồi hộp và lo lắng lẫn lộn, nhưng cô biết rằng việc lấy lại điện thoại là cần thiết.

Khi mở cửa lớp, ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ trên bàn học chiếu ra, làm lộ rõ chiếc điện thoại nằm im lìm trên bàn. Vương Lạc thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần và cầm nó lên. Cô nhìn quanh lớp học một lần nữa, để chắc chắn không bỏ sót bất cứ thứ gì quan trọng, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp, trở lại với không khí yên tĩnh của buổi tối.
Khi bước ra lại đến gần thang máy.Cô nghe thấy tiếng la nho nhỏ của một ai đó.Vì sự tò mò mà cô tiếng gần lại xem có chuyện gì.
Vương Lạc dừng lại, lắng nghe tiếng la nho nhỏ đó. Âm thanh phát ra từ một góc tối của hành lang, nơi ánh sáng từ đèn chiếu không đến được. Cô bước gần hơn, cố gắng phát hiện nguồn gốc của tiếng động.

Khi đến gần, cô nhận thấy một cánh cửa ở cuối hành lang mở hé, và tiếng la nho nhỏ dường như từ bên trong. Cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng cô, nhưng sự tò mò khiến Vương Lạc không thể đứng yên. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần cánh cửa, đưa tay đẩy nó ra từ từ, mong rằng không gây ra tiếng động quá lớn.

Đến chỗ cánh cửa đó Vương Lạc cố gắng nhìn vào bên trong.Một cảnh kinh hoàng đập vào mắt cô.
Vương Lạc đứng lặng người, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Người phụ nữ bê bết máu nằm trên sàn, còn người đàn ông thì vẫn đang tiếp tục tấn công. Cảnh tượng trước mắt quá kinh hoàng, khiến cô cảm thấy như thể toàn bộ thế giới xung quanh đột ngột ngừng lại.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Vương Lạc quay lưng lại, lén lút bước ra khỏi hành lang và nhanh chóng tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô biết rằng mình không thể xử lý tình huống này một mình, và cần phải báo cáo cho cơ quan chức năng ngay lập tức. Cô lập tức rút điện thoại từ trong tay và gọi cho cảnh sát, hy vọng họ sẽ đến kịp thời để ngăn chặn sự tàn bạo này.

Nhưng cô quên rằng dãy hành lang đang tối đen như mực.Đều đó có nghĩa khi cô rút điện thoại ra,người trong phòng sẽ thấy ánh sáng.Quả thật tên sát nhân kia đã nhìn thấy cô.Hắn dừng lại không đâm người phụ nữ kia nữa.Mà chạy thẳng ra cửa lớp ,chuẩn bị thủ tiêu luôn cả cô.Vương Lạc thấy vậy liền hốt hoảng.Làm rơi mất điện thoại.Cô dùng hết tất cả sức lực bây giờ chạy đến thang bộ.Cô hì thục chạy.Tên sát nhân cũng bám theo sau.

Vương Lạc cảm nhận được sự kinh hoàng bao trùm khi chạy qua hành lang tối om, tiếng bước chân của tên sát nhân đang gấp gáp phía sau. Cô nắm chặt tay vịn của cầu thang, những bậc thang dường như dài hơn bao giờ hết dưới sức ép của sự hoảng loạn.

Cô biết rằng nếu không thoát khỏi tầng 6 và đến được tầng trệt, cô sẽ không có cơ hội để sống sót. Hơi thở của cô gấp gáp, mồ hôi tuôn rơi, và tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mỗi bước đi của cô đều nặng nề, nhưng cô không thể dừng lại. Cô cố gắng nhìn về phía trước, từng bước một, cầu nguyện rằng mình có thể thoát khỏi sự truy đuổi của tên sát nhân. Trong khi đó, tiếng bước chân của kẻ săn mồi ngày càng gần, làm cho sự sợ hãi của Vương Lạc càng thêm mãnh liệt.

Cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách để thoát khỏi tình huống này, và hy vọng rằng có ai đó ở bên dưới sẽ nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

Nhưng bây giờ đã hơn 10 giờ tối trường học bây giờ chẳng có ai cả,tất cả sinh viên đã ra về hết .Chẳng ai có thể nghe được tiếng của Vương Lạc.Chạy một hồi đến tầng 2,Vương Lạc bắt đầu mất sức, tay chân cô đã rã rời hơi thở cũng đã khó hơn.Cô hết chạy nổi rồi,tốc độ dần chậm lại nhưng tốc độ của tên sát nhân lại không hề chậm đi một chút nào.Hắn lao đến đâm một phát chí mạng vào tim của Vương Lạc.

Vương Lạc cảm thấy sự đau đớn không thể chịu nổi khi lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào ngực cô. Cô ngã xuống cầu thang, đau đớn và kiệt sức. Máu bắt đầu chảy ra, nhuộm đỏ từng bậc thang, và cô cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.

Tên sát nhân tiếp tục tiến về phía cô, vẻ mặt đầy vẻ thỏa mãn . Vương Lạc cố gắng giữ đôi mắt mở, với hy vọng nhỏ nhoi rằng ai đó sẽ đến cứu mình. Vương Lạc đã không còn sức lực để tiếp tục chống cự. Cô nằm đó, đau đớn và yếu ớt, trong khi tên sát nhân đứng nhìn mình, nhìn thấy sự kết thúc sắp đến. Hơi thở của cô trở nên yếu dần, và đôi mắt mờ đi. Tên sát nhân cười khẩy khi đã giải quyết xong cái của nợ đã nhìn thấy cảnh tượng kia.

Cảnh tượng trước mắt giờ đây trở thành một bức tranh u ám, đánh dấu kết thúc bi thảm của Vương Lạc trong đêm tối, trong khi tên sát nhân rời khỏi hiện trường, để lại đằng sau một cảnh tượng đầy ám ảnh và đau thương.

Sau khi tên sát nhân giết Vương Lạc xong thì hắn bỏ đi lên lại tầng 6.Hắn dọn dẹp mọi thứ trên tầng 6 xong lại rời khỏi tầng 6 và quay lại tầng của Vương Lạc, hắn tiếp tục công việc của mình, dọn dẹp các dấu vết để không bị phát hiện. Trong lúc này, Vương Lạc, dù đã mất nhiều máu và sắp rơi vào trạng thái hôn mê, vẫn cảm nhận được chút ít ý thức.

Cô cảm thấy mình như đang bị kéo đi trong tình trạng mơ hồ, với những cảm giác dần nhạt nhòa. Màn đen bao trùm dần, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và xa vời. Với sức lực đã cạn kiệt, cô chuẩn bị từ giã cuộc đời, và cuối cùng, ánh sáng trong mắt cô tắt lịm, để lại một sự im lặng và đau thương.

Cô bước đi vô tận trong màn đêm tối tăm . Rồi lại thấy mình như rơi vào một hố đen vô tận trước khi trở lại hiện thực. Cô nhìn thấy cơ thể mình nằm trên sàn, trong lúc tên sát nhân đang chuẩn bị cho vào một cái bao. Mọi thứ xung quanh cô đều là những hình ảnh mờ ảo và u ám, giống như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.

Cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và nặng nề của cái bao, trong khi tên sát nhân tiếp tục làm việc một cách lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
Tất cả những gì cô có thể làm là chìm vào sự im lặng của màn đêm và tiếp tục đối mặt với thực tại tăm tối này.

Vương Lạc vẫn chưa nhận ra rằng mình có khả năng tương tác với thế giới vật chất. Cô chỉ có thể quan sát sự việc một cách bất lực, chứng kiến tên sát nhân tiếp tục hành động một cách lạnh lùng và tàn bạo. Cô cảm thấy sự đau đớn và sự bất lực khi không thể làm gì để thay đổi tình hình hoặc cứu lấy chính mình.

Tên sát nhân ung dung ra khỏi trường với chiếc vali, Vương Lạc cảm thấy sự bất lực và đau đớn khi nhận ra rằng mình thật sự đã chết.
Lúc này, Vương Lạc nhận thấy một chú bảo vệ đến gần và bắt chuyện với tên sát nhân,  cô mới biết rằng hắn là một giảng viên của trường đại học. Trong khi tên sát nhân cho vali lên xe và lái xe rời khỏi trường, Vương Lạc đã cho rằng mình sẽ bị mắc kẹt trong cổng trường, không thể rời khỏi nơi đó.

Tuy nhiên, khi tên sát nhân chạy ra khỏi cổng trường, Vương Lạc đột nhiên nhận ra rằng mình có thể tự do di chuyển  khỏi trường. Dường như quy tắc mà cô từng nghe trong các bộ phim không áp dụng cho trường hợp của mình. Cô cảm thấy một làn sóng tự do lạ lùng, với khả năng rời khỏi khuôn viên trường và bước vào một thế giới mới, nơi mà những cơ hội và bí ẩn mới đang chờ đợi

Hắn lái xe lên một ngọn núi âm u, nơi mà không có ai để chứng kiến hành động của hắn. Hắn bắt đầu đào một cái hố sâu, rất sâu, dưới ánh sáng mờ ảo của đêm khuya. Tiếng xẻng va vào đất đá vang lên trong sự tĩnh lặng của khu rừng, tạo ra một không khí u ám và đáng sợ.

Khi hố đã hoàn thành, hắn ngồi nghỉ ngơi bên cạnh, cười khẩy một cách tàn bạo. Những tiếng cười của hắn vang vọng trong không gian yên tĩnh, như một lời chế giễu đối với những nạn nhân của hắn. "Con đàn bà chết tiệt và một đứa nhóc ngu ngốc?! Ha hahaa," hắn nói, thể hiện sự hài lòng và thỏa mãn với hành động của mình.

Vương Lạc,đứng lặng lẽ từ xa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Cô cảm nhận sự tàn nhẫn và thù địch từ tên sát nhân, trong khi cảm giác mình không thể làm gì để thay đổi tình hình. Cô nhận ra rằng mình cần tìm cách tiếp cận hoặc điều tra thêm để tìm hiểu những bí ẩn còn lại và xem liệu có cơ hội nào để tìm thấy những bằng chứng có thể kết tội hắn.

Cô ghi nhớ kỹ lưỡng địa hình xung quanh hố nơi cô bị giấu xác. Cô chú ý đến các đặc điểm của khu vực, những dấu hiệu có thể giúp cô trong tương lai. Sau khi tên sát nhân hoàn tất việc xoá dấu vết, hắn lái xe rời khỏi ngọn núi và trở về nhà của mình.

Vương Lạc theo hắn về nhà, cố gắng tập trung để ghi nhớ mọi thứ xung quanh. Cô quan sát kỹ lưỡng địa chỉ, cảnh quan xung quanh, và mọi chi tiết của ngôi nhà và khu vực xung quanh. Mặc dù đã chết, cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn và sự cần thiết khi phải tìm cách vạch trần sự thật và tìm kiếm công lý cho chính mình và nạn nhân khác.

Nhưng bây giờ cô lại muốn về nhà.Cô lần mò đường về nhà.Sau một hồi tìm kiếm,con đường quen thuộc đã hiện ra trước mắt cô cuối cùng cũng về tới  nhà.Vương Lạc bước vào nhà và, kỳ lạ thay, cô có thể nói chuyện như bình thường. Cô thấy gia đình mình đang lo lắng và đau khổ vì sự mất tích của cô. Cô không nói cho họ biết về cái chết của mình. Thay vào đó, cô chỉ nhẹ nhàng trò chuyện và tìm cách trấn an họ.

"Mọi người làm sao thế?" Vương Lạc hỏi, giọng cô vẫn nhẹ nhàng. "Con xin lỗi vì đã làm mọi người  lo lắng. Con ở đây rồi, không sao đâu."

Gia đình cô, dù không thể hiểu rõ tình huống, cảm nhận được sự hiện diện của cô và thấy được sự an ủi từ sự hiện diện của cô. Họ không hiểu rõ điều gì đang xảy ra, nhưng sự hiện diện của cô khiến họ cảm thấy bớt lo lắng hơn, giúp họ có thêm chút yên bình trong những giờ phút khó khăn.

Mẹ của Vương Lạc mới nắng cô:"con đi đâu mà mẹ gọi quá trời con không bắt máy.Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? 1 giờ sáng rồi đó chị hai.Cô nói 11 giờ cô về mà giờ mới lết về đây.Làm cả nhà lo lắng muốn khóc.Vô thay đồ đi rồi ăn uống đi ngủ."Vương Lạc cũng cười trừ rồi đi vào phòng của mình.
Khi mẹ của Vương Lạc mắng mỏ vì sự vắng mặt của cô và sự lo lắng mà gia đình phải chịu đựng, cô cảm thấy sự đau đớn và khó khăn trong lòng. Cô rất muốn nói cho họ biết về những gì đã xảy ra với mình, nhưng cô quyết định không làm điều đó để tránh làm họ thêm lo lắng.

Thay vào đó, cô chọn cách im lặng và tự giải quyết tình hình. Vương Lạc cảm thấy một chút may mắn khi có thể hiện diện và giao tiếp với gia đình. Cô cảm thấy có trách nhiệm phải đối mặt với hung thủ và đưa hắn ra hầu toà, để công lý được thực thi và sự thật được phơi bày.

Sáng hôm sau, ba của Vương Lạc chở cô đến trường. Mọi thứ ở trường đều diễn ra bình thường, và không ai biết về những sự kiện kinh hoàng đã xảy ra đêm qua. Tầng nơi Vương Lạc chết không còn dấu vết gì, mọi thứ đã được dọn dẹp hoàn toàn.

Khi gặp bạn bè, họ nhìn thấy cô như thường lệ và không nhận thấy có điều gì khác lạ. Vương Lạc cũng cố gắng duy trì thái độ bình thường và giao tiếp với họ như mọi ngày. Tuy nhiên, trong lòng cô, hình ảnh của cái chết và sự tàn bạo vẫn không thể phai mờ. Mặc dù mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, Vương Lạc không thể quên rằng mình đã chết và cảm giác của cái chết luôn hiện hữu trong tâm trí cô.

Cô tiếp tục sống trong sự mâu thuẫn giữa việc phải giữ vẻ ngoài bình thường và cảm giác đau đớn về những gì đã xảy ra. Cô quyết tâm phải tìm cách đối mặt với hung thủ và tìm kiếm công lý, đồng thời cố gắng duy trì một cuộc sống tương đối bình thường trong mắt mọi người xung quanh.

Vương Lạc vẫn nhớ rõ mặt tên sát nhân, địa chỉ nơi giấu xác, và cả địa chỉ nhà của hắn. Nhưng làm sao để cô có thể thông báo với cảnh sát về cái chết của mình mà không gây hoang mang hay nghi ngờ? Sau khi cân nhắc, cô quyết định tìm thêm bằng chứng để cảnh sát có thể truy lùng hung thủ dễ dàng hơn.

Hôm đó, ba cô dặn Vương Lạc phải đi xe bus về nhà vì cả gia đình bận việc. Cô đồng ý nhưng cô đã định sau giờ học, cô sẽ đi tìm cô gái đã bị sát hại cùng mình để thu thập thêm thông tin và bằng chứng.
Vương Lạc quyết định tìm đến phòng học ở lầu 6, nơi cô nhìn thấy cô gái bị sát hại hôm qua.Cô vẫn có thể nhớ chính xác vị trí và bối cảnh của căn phòng.

Khi Vương Lạc đến lầu 6, nơi phòng học đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô cảm thấy nỗi đau và sự căng thẳng vẫn còn hiện hữu. Cô tập trung vào việc tìm kiếm bất kỳ bằng chứng nào có thể đã bị bỏ lại hoặc có thể giúp cô hiểu rõ hơn về vụ việc.

Cô bước vào phòng học, nơi mọi thứ vẫn còn yên tĩnh và trống rỗng. Cô kiểm tra từng góc của căn phòng, cảm nhận từng chi tiết và cố gắng tìm kiếm các manh mối có thể liên quan đến cô gái bị sát hại.Có thể là dấu vết của cuộc tấn công, dấu hiệu bất thường hoặc bất kỳ vật dụng nào có thể liên quan đến vụ án. Cô mở các ngăn tủ, kiểm tra bàn ghế, và tìm kiếm bất kỳ vật gì có thể cung cấp thêm thông tin.

Cô phát hiện ra một số mảnh vụn hoặc dấu vết còn sót lại, có thể là bằng chứng liên quan đến cô gái bị sát hại. Vương Lạc thu thập những vật phẩm này một cách cẩn thận và hy vọng rằng chúng có thể giúp cung cấp thêm thông tin cho cảnh sát.

Khi Vương Lạc đang thu thập các chứng cứ trong phòng học, cô cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm xung quanh mình. Cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ, và cô không thể không nhận thấy rằng có một thứ gì đó đang nhìn mình chầm chầm.

Cô quay lại và thấy một con quỷ đầy thù hận đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt đỏ tươi của nó sâu thẳm với sự tàn ác. Hàm răng và ngón tay của nó dài và ngoằn ngoèo, trông như thể sẵn sàng xé toạc bất kỳ ai dám lại gần.

Khi nhìn kỹ hơn, Vương Lạc nhận ra rằng đây chính là cô gái mà cô đã thấy bị sát hại hôm qua. Khuôn mặt và nét mặt của con quỷ không thể nhầm lẫn, chính là cô gái mà cô đã từng thấy khi tên sát nhân mang thi thể lên ngọn núi.

Dù sợ hãi, Vương Lạc cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với cô gái. Cô hiểu rằng linh hồn của cô gái bị kẹt lại vì sự tàn bạo và đau đớn chưa được giải quyết. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và tìm cách giao tiếp hoặc làm dịu sự giận dữ của cô gái, hy vọng rằng có thể giúp cô ấy tìm được sự yên bình.

Vương Lạc, dù đang trong tình trạng hoảng loạn, cố gắng giao tiếp với con quỷ để làm dịu tình hình. Khi cô nhắc đến tên sát nhân, con quỷ lập tức gầm gừ và phát ra những tiếng thét ai oán, biểu hiện sự căm thù mãnh liệt. Con quỷ tiến lại gần, giơ móng vuốt sắc nhọn, và có ý định tấn công Vương Lạc.

Dù cố gắng né tránh, Vương Lạc vẫn bị trúng đòn từ con quỷ. Cô cảm thấy đau đớn nhưng cô biết mình không thể để mình bị đánh bại trong lúc này. Cô bị kẹt lại với con quỷ, không biết phải làm gì để thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào những gì còn lại. Dù không thể chiến đấu theo cách bình thường, Vương Lạc cố gắng dùng sự kiên nhẫn và quyết tâm của mình để giao tiếp với con quỷ. Cô tìm cách làm cho con quỷ hiểu rằng họ có thể hợp tác để đạt được mục tiêu chung.

"Chị ơi, em hiểu sự đau khổ của chị. Nhưng nếu chúng ta không làm gì, tên sát nhân sẽ tiếp tục gây thêm đau đớn cho người khác. Chúng ta cần phải hợp tác để tìm ra chứng cứ và đưa hắn ra ánh sáng. Chị có muốn giúp em không?"

Vương Lạc tiếp tục nói, hy vọng rằng những lời của cô có thể làm giảm cơn thịnh nộ của con quỷ và khơi dậy sự đồng cảm trong nó.Nhưng dù có nói con quỷ vẫn không nghe nó tiếp tục tấn công cô.Nhưng đã bị thương cô không thể làm gì nữa,không còn sức để chống cự, cô cảm thấy tuyệt vọng và lo sợ rằng mình có thể biến mất khỏi thế giới này. Nhưng ngay khi suy nghĩ đó hiện ra, quyết tâm của cô để đưa hung thủ ra công lý đã kích hoạt một nguồn sức mạnh bí ẩn. Một lực lượng mạnh mẽ biến cô thành một con quỷ với hình dạng tương tự như con quỷ trước mặt.

Bây giờ, Vương Lạc có hình hài của một con quỷ với móng tay dài ngoằn ngoèo, miệng đầy máu và hàm răng sắc nhọn. Trái tim bê bết máu lòi ra từ ngực cô, và toàn thân phủ một màu đỏ tươi. Lần đầu tiên trở thành quỷ, cô không thể kiểm soát sức mạnh mới của mình, và sự thù hận trong lòng cô bùng lên dữ dội.

Cô siết chặt cổ con quỷ, bóp mạnh đến mức nó phải thét thất thanh. Tiếng cười của cô vang vọng khắp căn phòng, tạo ra một bầu không khí đáng sợ. Cô hành hạ con quỷ một cách tàn bạo, khiến nó không còn sức cự lại nữa.

Khi con quỷ gần như không còn sức chống cự, Vương Lạc chuẩn bị để kết thúc mọi thứ và khiến nó hồn siêu phách tán. Nhưng vào phút cuối, cô bỗng nhận thức lại, cảm giác sự mất kiểm soát và cơn thịnh nộ của mình. Cô dừng hành động và cố gắng bình tĩnh, không để sự thù hận làm chủ mình thêm nữa.

Cô hít thở sâu và tập trung để lấy lại kiểm soát, hiểu rằng việc sử dụng sức mạnh này cần phải có sự cân nhắc và mục đích rõ ràng. Cô quyết tâm không để sự thù hận lấn át lý trí và phải hành động một cách có chiến lược để đạt được công lý mà không làm tổn thương thêm.

Sau khi khôi phục lại hình dáng con người, đứng trước mặt con quỷ và cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm. Cô biết rằng việc mất kiểm soát và hành hạ con quỷ đã không chỉ là sự trả thù mà còn là sự tàn bạo không cần thiết.

Cô tiến lại gần con quỷ đang rung rẩy, giờ đây đã trở lại hình dáng của cô gái bị sát hại. Với giọng nói chân thành, Vương Lạc nói:

“Xin lỗi, chị. Em không muốn làm tổn thương chị. Em chỉ đang cố gắng tìm cách giúp đỡ và tìm ra công lý cho cả hai chúng ta.”

Cô gái, trong hình dạng con người, nhìn Vương Lạc với ánh mắt đầy sự mệt mỏi và đau đớn. Cô ấy dường như cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của Vương Lạc.

“Em hiểu sự tức giận và đau khổ của chị,” Vương Lạc tiếp tục. “Chúng ta cần phải hợp tác để đưa tên sát nhân ra ánh sáng và tìm thấy sự yên bình. Chị có thể giúp em không?”

Cô gái gật đầu, mặc dù còn hơi run rẩy. Sự thấu hiểu và tình cảm chân thành của Vương Lạc đã giúp cô gái nhận ra rằng sự hợp tác có thể là cách duy nhất để tìm thấy công lý và yên bình. Vương Lạc và cô gái cùng nhau lên kế hoạch để thu thập thêm bằng chứng và đưa tên sát nhân ra ánh sáng, nhằm giải quyết vụ án và đem lại sự an ủi cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro