Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Lạc quyết định kể lại tất cả mọi chuyện cho Trương Bích Ngọc, bao gồm cả việc cô đã thấy cái chết của cô ấy và những gì đã xảy ra với mình. Bích Ngọc lắng nghe một cách chăm chú và cảm xúc của cô ấy từ từ chuyển từ sự tức giận và đau khổ sang sự hiểu biết và đồng cảm.

Khi Vương Lạc kể chi tiết về sự tàn bạo của tên sát nhân và những nỗ lực của cô để tìm kiếm công lý, Bích Ngọc cảm thấy sự liên kết sâu sắc với Vương Lạc. Cô nói cho Vương Lạc rằng tên sát nhân là người mà cô từng có quan hệ yêu đương. Họ đã có một mối quan hệ nghiêm túc, nhưng khi Bích Ngọc phát hiện mình mang thai, tên sát nhân không chấp nhận và không muốn có con. Điều này dẫn đến sự căng thẳng và cuối cùng là hành động tàn ác của hắn đối với cô.

Bích Ngọc nói với giọng đau khổ. "Hắn đã làm tất cả những việc này vì sự ích kỷ của mình, và giờ đây hắn phải trả giá cho những tội ác đó."

Vương Lạc và Bích Ngọc đồng lòng trong quyết tâm của mình. Họ biết rằng để tìm được công lý, họ cần phải hợp tác và thu thập đủ bằng chứng để đưa tên sát nhân ra ánh sáng. Cả hai cùng lập kế hoạch để điều tra thêm, tiếp cận các nguồn thông tin và tìm ra cách liên lạc với các cơ quan chức năng để cung cấp chứng cứ cho vụ án.

Vương Lạc giải thích với Bích Ngọc rằng cô có khả năng chạm vào vật chất và hiện diện trước mặt mọi người như khi còn sống, nhờ vào một nguồn sức mạnh đặc biệt mà cô mới nhận được. Bích Ngọc lắng nghe với sự ngạc nhiên và sự tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt cô.

"Em có thể hiện diện và giao tiếp như con người," Vương Lạc nói.

Bích Ngọc thở dài, sự thất vọng hiện rõ trong ánh mắt. "Còn chị không thể ra khỏi căn phòng này. Chị cảm thấy bị mắc kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn. Còn em, có thể tương tác với thế giới bên ngoài và làm việc cùng những người còn sống,thích thật đấy."

Vương Lạc cảm thấy sự đồng cảm sâu sắc với Bích Ngọc và quyết tâm giúp đỡ cô ấy. "Chị không cần phải cảm thấy đơn độc. Em sẽ tìm cách giúp chị siêu thoát. Chúng ta có thể phối hợp để thu thập chứng cứ và điều tra vụ án. Em sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp chị.
Với sự giúp đỡ của Vương Lạc, Bích Ngọc cảm thấy một chút hy vọng. Cô nhận ra rằng mặc dù mình không thể rời khỏi căn phòng, nhưng sự hỗ trợ từ Vương Lạc có thể giúp cô hoàn thành mục tiêu của mình và tìm thấy sự an ủi.

Hai tháng sau khi Vương Lạc và Bích Ngọc hợp tác tìm kiếm chứng cứ, một tin tức chấn động xuất hiện trên các báo đài. Hai thi thể của hai cô gái trẻ được phát hiện trên ngọn núi bởi những người tiều phu sống gần đó. Thi thể đã phân hủy nặng, khiến việc nhận dạng trở nên khó khăn.

Cả hai linh hồn theo dõi tin tức từ xa, cảm nhận sự bàng hoàng và đau lòng khi biết rằng thi thể của mình đã được tìm thấy. Tuy nhiên, việc phát hiện này cũng mang đến một cơ hội để công lý được thực thi, khi vụ án sẽ được mở ra và điều tra kỹ lưỡng hơn. Vương Lạc và Bích Ngọc hy vọng rằng những chứng cứ họ đã tìm thấy cùng với việc phát hiện thi thể sẽ giúp cảnh sát bắt giữ được tên sát nhân và đưa hắn ra ánh sáng, trả lại công lý cho họ và gia đình.

Vương Lạc và Bích Ngọc thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng những nỗ lực của họ trong hai tháng qua đã không vô ích. Cả hai cảm nhận được rằng thời điểm để rời khỏi thế gian này đã đến gần, khi sự thật đã được đưa ra ánh sáng.

Sau khi phát hiện ra thi thể của hai cô gái, cảnh sát đã nhanh chóng vào cuộc điều tra. Các thi thể được đưa về nhà xác, và quá trình xét nghiệm ADN bắt đầu để xác định danh tính và thông báo cho gia đình. Công việc điều tra tập trung vào việc tìm kiếm những mối liên hệ giữa hai nạn nhân và xác định nghi phạm.

Vương Lạc và Bích Ngọc theo dõi quá trình điều tra với hy vọng rằng tên sát nhân sẽ sớm bị bắt giữ và chịu trách nhiệm cho tội ác của hắn. Họ biết rằng công lý đang tiến gần, và sự thật cuối cùng cũng sẽ được phơi bày. Cảm giác nhẹ nhõm và an ủi lan tỏa trong họ khi họ nhận ra rằng, dù cuộc sống của họ đã bị cắt ngắn, những nỗ lực và sự hợp tác của họ đã không hề vô nghĩa.

Sau khi nghe tin đã tìm thấy thi thể, Vương Lạc rất muốn trở về nhà, nơi duy nhất cô cảm thấy bình yên. Cô lặng lẽ bước vào, đi qua từng ngõ ngách, nhìn ngắm từng căn phòng, từng đồ vật, ghi nhớ từng dấu vết của mình khi còn sống. Cô bước đến phòng khách, nơi ba mẹ và em gái cô đang quây quần bên nhau xem tivi.

Khi thấy cô về, ba mẹ cô hỏi một cách thân mật:
"Con đã về rồi sao? Nào nào, đi tắm đi rồi chúng ta ăn cơm."

Lời nói quen thuộc này khiến Vương Lạc cảm thấy xúc động sâu sắc. Ngồi xuống bàn ăn, cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng không thể. Cô bật khóc, khiến gia đình hoảng loạn, không hiểu vì sao cô lại như vậy. Sau khi nhận được những lời động viên từ ba mẹ và tiếng cười của em gái, Vương Lạc dừng khóc và nói với gia đình mình:

"Con yêu mọi người lắm. Ba mẹ, con yêu hai người lắm. Con yêu lắm, con quý gia đình này lắm. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc con từ nhỏ đến bây giờ."

Ba mẹ Vương Lạc ngỡ ngàng vì thấy con gái mình hôm nay cư xử khác thường, nhưng rồi họ cười và nói:
"Cái con bé này, hôm nay sao vậy chứ, tự nhiên nói mấy lời nổi hết da gà."

Sau bữa ăn, một cuộc điện thoại gọi đến nhà. Mẹ Vương Lạc bắt máy. Nghe thấy đầu dây bên kia nói gì đó, bà trở nên tức giận:
"Các người bị gì vậy? Con gái của tôi đang ngồi ăn cơm với chúng tôi đây này, cái gì mà chết với xác nhận chứ, đừng khùng điên nữa." Bà cúp máy ngay lập tức. Nhưng điện thoại lại reo tiếp. Ba Vương Lạc yêu cầu mẹ bật loa để cả nhà cùng nghe xem chuyện gì đang diễn ra.

Khi loa được bật, giọng nói bên kia vang lên:
"Bác ơi, bác bình tĩnh ạ. Những gì cháu nói khi nãy là sự thật. Cháu muốn gia đình mình đến sở cảnh sát một chuyến để xác nhận danh tính thi thể ạ. Chỉ cần đến thôi ạ, nếu không đúng thì không sao đâu ạ."

Cả nhà lặng người khi nghe những lời nói đó. Sau khi cúp máy, mẹ nhìn Vương Lạc rất kỹ, không dám tin vào mắt mình. Mọi người lập tức chuẩn bị để đến sở cảnh sát, hy vọng sẽ tìm thấy câu trả lời rõ ràng cho sự kỳ lạ này.

Khi đến sở cảnh sát, cả gia đình được dẫn vào phòng xác để nhận dạng. Mặc dù thi thể đã phân hủy nặng, một chiếc vòng tay vẫn còn nguyên vẹn. Mẹ Vương Lạc nhận ra ngay lập tức chiếc vòng này, vì đó là món quà sinh nhật bà tặng cho Vương Lạc vào dịp cô tròn 16 tuổi. Tuy nhiên, bà vẫn không thể tin rằng thi thể đó là con gái mình. Bà quay lại tìm kiếm Vương Lạc, người mà bà tin chắc đã đi cùng cả gia đình đến đây.

Mẹ Vương Lạc hoảng hốt khi không thấy cô đâu. Cả gia đình bắt đầu hoang mang và cuống cuồng tìm kiếm Vương Lạc. Tâm trạng hoang mang càng gia tăng khi một vị cảnh sát nói với họ:

"Cả ba đang tìm ai ạ? Nãy giờ từ lúc mọi người bước vào đây, chúng cháu chỉ thấy ba người thôi ạ. Còn ai nữa sao?"

Cả ba đứng yên, bị choáng váng bởi sự thật đang dần hiện ra trước mắt. Họ cố trấn an mình rằng có thể họ đã nhớ nhầm, rằng Vương Lạc không đi cùng. Em gái Vương Lạc rút điện thoại ra và gọi cho chị mình, nhưng chỉ nhận được thông báo: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."

Cả gia đình bị sốc tột độ, không biết phải tin vào điều gì. Mọi dấu hiệu cho thấy sự thật kinh hoàng: Vương Lạc có thể đã thật sự không còn trên thế gian này, và sự hiện diện của cô trong suốt thời gian qua chỉ là một điều kỳ lạ không thể giải thích được.

Vương Lạc sau khi đến sở cảnh sát, cảm nhận được rằng thời khắc chia tay đã đến. Cô quyết định không  xuất hiện trước mặt gia đình nữa, để họ có thể tiếp tục sống mà không bị ám ảnh bởi sự hiện diện của cô. Trong hai tháng qua, không chỉ cùng Bích Ngọc tìm kiếm chứng cứ để đưa tên sát nhân ra ánh sáng, Vương Lạc còn dành thời gian luyện tập khả năng kiểm soát sự hiện diện của mình. Cô đã học cách ẩn mình khỏi ánh mắt của mọi người và cách hiện diện chỉ khi cần thiết.

Việc xóa đi sự hiện diện của mình trong mắt mọi người là một quyết định khó khăn, nhưng Vương Lạc biết rằng đó là điều đúng đắn. Cô muốn gia đình có thể tiếp tục cuộc sống mà không bị ám ảnh bởi ký ức của cô, và cô cũng biết rằng việc xuất hiện liên tục sẽ chỉ làm đau lòng họ thêm. Dù biết rằng sự chia ly này sẽ mang đến nỗi đau nhưng Vương Lạc hy vọng rằng bằng cách này, cô có thể để lại cho gia đình một cơ hội để chấp nhận sự thật và tiếp tục sống với những kỷ niệm đẹp về cô.

Vị cảnh sát giải thích rằng để xác định danh tính nạn nhân, họ cần lấy mẫu ADN từ các thành viên gia đình. Sau khi thu thập mỗi người một cọng tóc, cả gia đình phải chờ đợi trong tâm trạng nặng nề. Khoảng hai tiếng sau, kết quả xét nghiệm đã sẵn sàng. Ba của Vương Lạc cầm tờ giấy kết quả với đôi tay rung rẩy, không dám mở ra nhưng biết rằng không còn lựa chọn nào khác.

Khi ông mở tờ giấy, cả gia đình dán mắt vào từng dòng chữ. Họ chỉ cầu nguyện rằng kết quả sẽ cho thấy rằng người chết không phải là Vương Lạc. Nhưng khi họ nhìn thấy dòng chữ xác nhận trùng khớp ADN, mọi hy vọng cuối cùng tan vỡ. Cả ba bật khóc nức nở, nỗi đau buồn và mất mát tràn ngập.

Viên cảnh sát đứng bên cạnh cũng cúi đầu chia buồn cùng gia đình, hiểu rằng đây là một khoảnh khắc tàn nhẫn và đau đớn. Không ai có thể nói nên lời, không khí xung quanh trở nên nặng nề. Gia đình Vương Lạc cảm nhận được sự mất mát không thể bù đắp, và họ sẽ phải đối mặt với thực tế rằng người con, người chị yêu thương của họ đã thực sự ra đi.

Trong khi gia đình đang đau lòng vì sự thật tàn nhẫn, Vương Lạc đứng phía sau, ẩn mình trong vô hình. Cô khóc trong im lặng, cảm nhận nỗi đau sâu thẳm từ những người thân yêu của mình. Nhưng cô biết rằng mình không thể để nỗi đau này kéo dài mãi. Cô còn một nhiệm vụ quan trọng: giúp Bích Ngọc siêu thoát.

Vương Lạc đã chuẩn bị sẵn những bằng chứng quan trọng liên quan đến tên sát nhân, bao gồm cả những vật chứng và thông tin thu thập được trong suốt quá trình tìm kiếm sự thật. Cô lặng lẽ đặt chúng trên bàn làm việc của vị cảnh sát đang điều tra vụ án, kèm theo một tờ ghi chú: "Đây là những bằng chứng về tên sát nhân đã sát hại hai cô gái. Tôi mong mọi người có thể giúp chúng tôi bắt giữ hắn và trả lại công bằng."

Khi vị cảnh sát trở lại và thấy được những bằng chứng này, ông ta lập tức xem xét và nhận ra tầm quan trọng của chúng. Sự tồn tại của các bằng chứng đã khẳng định thêm những nghi ngờ và cung cấp hướng điều tra rõ ràng. Ông ta bắt đầu lên kế hoạch để tiến hành bắt giữ tên sát nhân.

Vương Lạc, đứng ngoài phòng làm việc, quan sát và cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng để giúp Bích Ngọc và bản thân tìm được sự công lý. Cô quay lại bên cạnh gia đình mình, không thể chạm vào họ nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu và sự đau buồn tràn ngập trong không khí. Cô thầm thì lời tạm biệt trong im lặng, chuẩn bị rời đi để bước vào một cuộc hành trình mới, nơi mà cô hy vọng sẽ tìm thấy sự an nghỉ.

Khi thi thể của Vương Lạc được đưa về nhà, gia đình tổ chức lễ mai táng trong không khí tràn ngập sự đau buồn. Mọi người vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng cô con gái yêu quý đã ra đi mãi mãi. Cả ba ngồi lặng lẽ, nhớ lại từng lời nói, từng khoảnh khắc mà Vương Lạc đã trải qua cùng họ trong suốt hai tháng qua.

Mẹ Vương Lạc nhớ đến những lúc cô cười đùa, những bữa ăn gia đình, và cả những lời yêu thương cô đã nói trước khi nhận được cuộc gọi định mệnh. Những lời đó giờ đây mang ý nghĩa sâu sắc hơn bao giờ hết, khiến bà không thể kiềm được nước mắt. Ba cô ngồi bên cạnh, trầm tư, đôi mắt đỏ hoe, nhớ lại những kỷ niệm với con gái, từ khi cô còn nhỏ đến lúc trưởng thành. Còn cô em gái nhỏ, người từng vui vẻ cười đùa với chị, giờ đây ngồi lặng yên, không thể tin rằng chị gái mình đã thật sự rời xa.

Trong sự tĩnh lặng của buổi lễ, những tiếng nức nở của gia đình vang lên, hòa cùng tiếng nhạc buồn của lễ tang. Vương Lạc, dù không thể hiện diện rõ ràng, nhưng cô vẫn ở đó, chứng kiến nỗi đau và sự mất mát của gia đình. Cô hiểu rằng, sự ra đi của mình đã để lại một khoảng trống không thể lấp đầy, nhưng cô cũng biết rằng mình đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ họ và đưa sự thật ra ánh sáng.

Vương Lạc thầm cảm ơn gia đình vì những kỷ niệm đẹp và tình yêu thương họ đã dành cho cô. Cô lặng lẽ rời khỏi nơi tổ chức lễ tang, để lại phía sau những kỷ niệm và tình yêu vô bờ bến. Cô biết rằng, dù có xa cách, tình yêu của cô sẽ luôn ở lại, như một ký ức đẹp đẽ trong lòng những người cô yêu thương.

Hai ngày sau, cảnh sát đã bắt giữ được tên sát nhân. Khi báo đài đưa tin về việc phát hiện hai thi thể, hắn nhận ra rằng không thể thoát tội. Tuy nhiên, hắn không muốn bị bắt dễ dàng và đã cố gắng chạy trốn sang Campuchia. Ngay khi đến biên giới, hắn bị lực lượng cảnh sát ập đến bắt giữ. Cuộc trốn chạy ngắn ngủi của hắn kết thúc, và hắn phải đối mặt với công lý cho những tội ác đã gây ra. Tin tức về việc bắt giữ tên sát nhân nhanh chóng lan truyền, đem lại niềm an ủi cho những người liên quan và sự công bằng cho những nạn nhân đã mất.

Tại phiên tòa, không khí căng thẳng và nặng nề bao trùm toàn bộ phòng xử án. Sự hiện diện của tên sát nhân khiến cho không gian thêm phần u ám. Tất cả các ghế trong phòng đều đã kín chỗ, với các phóng viên, luật sư, và những người liên quan tới vụ án ngồi đầy đủ. Trong hàng ghế của gia đình nạn nhân, ba mẹ của Vương Lạc và người thân của Bích Ngọc ngồi lặng lẽ, ánh mắt căm phẫn và sầu muộn.

Trước mặt thẩm phán, tên sát nhân ngồi trên ghế bị cáo, khuôn mặt hắn không hề biểu lộ sự hối hận. Thay vào đó, hắn thỉnh thoảng nhếch mép cười, như thể xem việc này chỉ là trò chơi. Hắn mặc bộ đồ tù, nhìn xung quanh phòng với ánh mắt thách thức, không một chút lo lắng hay sợ hãi.

Thẩm phán ngồi trên bục cao, ánh mắt nghiêm khắc và sắc bén. Ông giữ quyền điều hành phiên tòa, đảm bảo rằng mọi quy trình pháp lý được tuân thủ nghiêm ngặt. Đọc các cáo trạng và hỏi cung, thẩm phán cố gắng duy trì trật tự trong phòng.

Khi tên sát nhân được yêu cầu lên tiếng, hắn không ngần ngại đưa ra những lời khai đầy thách thức. Hắn tự mãn nói:

"Thẩm phán, các vị có thể xử án tôi như muốn nhưng tôi không hối hận về những gì mình đã làm. Tôi đã thực hiện đúng theo kế hoạch của mình, và nếu có cơ hội, tôi sẽ làm lại điều đó. Tôi không cảm thấy tội lỗi, chỉ thấy sự thật mình đã chiến thắng."

Nghe những lời này, ba mẹ Vương Lạc và người thân của Bích Ngọc không thể kìm chế được sự tức giận. Một số người đã phải cố giữ họ lại để tránh gây rối. Những tiếng gầm gừ và xì xào bùng lên trong phòng xử án, làm không khí thêm phần căng thẳng.

Trong khi đó, các luật sư và công tố viên cố gắng trình bày các chứng cứ và lý lẽ để đưa ra ánh sáng sự thật về hành vi của tên sát nhân, nhấn mạnh sự cần thiết phải đưa hắn ra công lý và đòi hỏi mức án thích đáng.

Cảnh tượng trong phòng xử án là một sự kết hợp của đau đớn, căm phẫn và sự tôn trọng đối với công lý. Mặc dù tên sát nhân vẫn giữ vẻ tự mãn, mọi người trong phòng đều chờ đợi để thấy công lý được thực thi và sự công bằng được phục hồi cho các nạn nhân của vụ án.

Cuối cùng, với thái độ kiêu ngạo và sự tàn ác của hắn, tòa án đã tuyên án cho tên sát nhân án tử hình. Thẩm phán, sau khi xem xét tất cả các chứng cứ và lời khai, nhận định rằng hắn không chỉ phạm những tội ác ghê tởm mà còn thiếu hoàn toàn sự hối lỗi.

Khi bản án được tuyên đọc, không khí trong phòng xử án trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Ba mẹ Vương Lạc và người thân của Bích Ngọc có thể cảm thấy một chút an ủi, mặc dù không thể bù đắp hoàn toàn cho nỗi đau mất mát của họ. Họ nhìn thấy tên sát nhân bị dẫn ra khỏi phòng xử án với sự hả hê và kiêu ngạo, nhưng giờ đây hắn đã phải đối mặt với hình phạt tối đa cho những tội ác của mình.

Bản án tử hình không chỉ là một hình thức trừng phạt mà còn là một thông điệp rõ ràng rằng những hành động tàn ác sẽ không được tha thứ và công lý sẽ được thực thi. Đây là một bước quan trọng trong việc đưa công lý trở lại cho các nạn nhân và gia đình của họ, mặc dù nỗi đau mất mát sẽ luôn ở lại.

Vương Lạc đứng lặng lẽ trong phòng học, ánh mắt dõi theo màn hình khi phiên tòa tuyên án được phát trực tiếp. Bích Ngọc, đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào màn hình, nơi bản án tử hình được tuyên cho tên sát nhân. Những hình ảnh về sự trừng phạt công lý cuối cùng khiến cho linh hồn của Bích Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Bích Ngọc quay sang Vương Lạc, đôi mắt vẫn chứa đựng sự cảm kích và nhẹ nhõm. “Vương Lạc, cảm ơn em đã giúp chị trong suốt quãng thời gian qua,” cô nói với giọng chân thành.

Vương Lạc mỉm cười buồn bã. “Chị xứng đáng được yên nghỉ, Bích Ngọc. Chúng ta đã làm hết sức mình để tìm lại công lý.”

Dù không còn cần phải lo lắng về việc bị giam cầm trong sự hận thù và đau khổ, Bích Ngọc cảm thấy mình đã tìm thấy sự thanh thản trong khoảnh khắc này. Cô từ từ tan biến đi, nhắm mắt và hòa mình vào ánh sáng dịu dàng, một biểu hiện của sự giải thoát cuối cùng.

Vương Lạc nhìn theo sự ra đi của Bích Ngọc, cảm thấy một sự kết thúc và nhẹ nhõm cho cả hai. Cô biết rằng, mặc dù hành trình của mình cũng đang dần khép lại, nhưng ít nhất Bích Ngọc đã có thể yên nghỉ trong bình an.

Cô đứng lặng lẽ trong phòng học, cảm giác nhẹ nhõm khi Bích Ngọc siêu thoát nhưng cũng không thể không cảm thấy lo lắng cho chính mình. Cô đã làm mọi thứ để tìm công lý cho cả hai, nhưng khi nhìn thấy Bích Ngọc rời đi, cô nhận ra mình vẫn còn đứng ở đây, không thể siêu thoát.

Dù đã chuẩn bị tinh thần và hy vọng rằng sự ra đi của Bích Ngọc sẽ mở đường cho cô, nhưng thực tế lại không như mong đợi. Vương Lạc cảm thấy sự bất lực và tuyệt vọng khi nhận ra rằng mình vẫn bị mắc kẹt giữa hai thế giới, không thể vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết.

Cô cảm thấy sự cô đơn và nỗi sợ hãi bao trùm lấy mình. Những nỗ lực của cô không đủ để thay đổi số phận này, và cô tự hỏi liệu có điều gì còn thiếu sót hay lỗi lầm gì trong quá trình giúp đỡ Bích Ngọc mà khiến cô không thể siêu thoát.

Vương Lạc bắt đầu tìm kiếm lý do và giải pháp, tiếp tục điều tra về nguyên nhân vì sao mình không thể đi tiếp. Có lẽ, hành trình của cô chưa kết thúc và còn nhiều việc cần phải làm, không chỉ cho chính mình mà còn cho những linh hồn khác có thể đang bị mắc kẹt giống như cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro