Chương 1-Bị Cắm sừng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xoãng~~

Âm thanh đổ vỡ của chiếc cốc vang lên rất chói tai, tiếng mắng chửi không ngừng bị phang thẳng vào trong đầu của Lan người đang quỳ dưới nền gạch.

"Mày nhìn lại mày coi, đờn ông không ra đờn ông, đờn bà không ra đờn bà, mày như vậy rồi tao làm sao nhìn mặt bà con dòng họ! Làm sao mà tao dám ra đường gặp chòm xóm hả?.

Ông Mạnh, ba của Lan, ông là một người rất cổ hủ, đã là năm 2020 rồi mà ông vẫn chưa chấp nhận được việc nữ yêu nữ, nam yêu nam, đối với ông, đàn ông là phải cưới vợ, đàn bà con gái phải lấy chồng sanh con như vậy mới đúng với luật lệ từ xưa tới giờ.

Mà Lan lại là một đứa rất cứng đầu, từ hồi cấp 2 cô come out với gia đình là mình yêu con gái bị gia đình cấm đoán. Cô đã sang Thái phẫu thật ngực và tim hocmon nam, cô sau hai năm bỏ học đi làm kiếm tiền phẫu thuật thì cô cũng đã có thành quả cho bản thân mình, Lan là con lai giữa Mỹ và Việt nên vóc dáng cô rất cao, chiều cao của cô tầm 1m78, mặt mũi thì mũi cao mắt to, nên khi phẫu thuật và tim hocmon xong nhìn cô chẳng khác gì trai thật.

Sau khi phẫu thuật thành công quyết định về gặp cha mẹ mình, mẹ cô thì chỉ khóc nấc lên, còn cha cô thì khỏi nói, ông cứ như bắp rang bơ cứ nóng lên là nổ bụp bụp.

Lan lẳng lặng quỳ đó, mặc cha mắng cho đã đời, cô biết tính cha cứ mắng cho đã đời rồi từ từ nói cho ông hiểu, chứ a bà phù cãi chem chẻm là ông đánh cho nằm liệt giường.

Từ nhỏ phải nói Lan là đứa rất trời đất, từ ông bà cho tới mẹ lẫn hai ông anh Lan chẳng ngán ai, nhưng cha cô thì cô ngán tới cổ họng, bởi ông Mạnh là thầy dạy võ, võ cô học là do ông dạy, nên cô chỉ cần lắc mông thôi là ông cũng biết cô muốn múa bài gì rồi, cho nên từ nhỏ tới lớn người cô ngán nhất là ông.

Trong ba đứa con cô là đứa ngổ nghịch nhất, nhưng cũng là đứa ông thương nhất và cũng là đứa giống tánh ông nhất, cũng là đứa khác người trước.

"Ông thôi được chưa? Nó cũng vậy rồi ông tính bắt nó quỳ ở đây cho tới chết hay chi?" Mẹ Tôi! À mà phải nói là dì mới đúng, vì lúc mẹ sanh tôi được 5 tháng thì đã qua đời, sau nó lúc tôi lên năm thì cha tôi đi bước nữa, và là người mẹ kế của tôi hiện giờ.

Sau một lúc cho cha tôi nổi trận chửi ầm ầm cho hết tức, lúc này dì mới lên tiếng nói đỡ cho tôi, bởi ở nhà ai cũng biết, lúc cha nóng mà cứ léo nhéo bên tai, khuyên can các kiểu thế nào cũng bị chửi lây.

Nghe dì lên tiếng thì cha tôi cũng thôi, ông chửi um xùm thì bà con láng giềng nghe chứ đứa ngổ nghịch này có lọt vô lỗ tai đâu.

"Đứng lên đi ra ngoài sau rửa mặt ăn cơm", Nói rồi ông Mạnh đứng lên đi vô trong buồng trong, bỏ lại Lan bao nhiêu là suy nghĩ.

Lúc ăn cơm cha tôi nhắc nhở việc học tập sau này của tôi, hai anh tôi thì đã lập gia đình và có công việc ổn định hết, cho nên cha và dì không lo nữa, chỉ còn lại tôi và bé my, nói bé my thì mới nhớ, nó là út trong nhà, là con của cha tôi và dì, và là em cùng cha khác mẹ với tôi.

"Con nghĩ học giữa chừng lớp 12, giờ con học bổ túc rồi lấy bằng, thi đại học cũng không sao, chứ đi học mắc công lại học lại từ đầu con à." Dì lên tiếng nói, tôi thấy có lý nên cũng ưng dạ gật đầu.

"Tính thi vô trường nào chưa, cha thấy bây thi sư phạm đi, ra trường cũng dễ kiếm việc làm" Cha tôi ngày xưa thích làm thầy giáo, nhưng ngày xưa nhà nghèo, cha học không tới nơi tới chốn cho nên bỏ ngang, nhưng cha vẫn tiếc nuối cha hy vọng 1 trong những đứa con của mình sẽ thấy cha đạt thành nguyện ước, nhưng hai ông anh của cô chỉ thích kinh doanh nên cha tức anh ách, giờ niềm hy vọng ấy chỉ có gửi gắm vào nữa thằng con trai là cô mà thôi.

"Nhưng con muốn thi trường....

"Phải học quản trị kinh doanh chứ!" Dì tôi lên tiếng cướp lời tôi, tôi thấy dì lên tiếng thì cũng không chen vào làm gì nên chỉ cùng bé my ăn cơm.

"Học quản trị cái gì? Con gái con đứa học kinh doanh làm gì, học kinh doanh rồi như bà đi suốt ngày không ở nhà lo chồng lo con á hả.

"Ông nói gì vậy? Tôi đi công tác xã vác mặt đi nói chuyện làm ăn là vì ai, không phải vì cái nhà này vì cha con ông sao? Giờ ông nói như vậy là có ý gì?.

"Tôi có ý gì bà tự biết, có ai đời đàn bà.....abcyz...abcyz...

Tôi với bé My nhìn cha mẹ cãi nhau chỉ có thể thở dài, giờ cầm chén cơm trắng bóc khói trên tay nhưng lại không muốn ăn, hiếm hoi lắm mới được bữa cơm với gia đình, nhưng cha với dì lại chửi nhau chí chóe thì còn ăn uống gì nữa.

Tôi với bé My không hẹn mà hợp, hai chị em à phải nói hai anh em cùng buông đũa đi lên lầu trở về phòng, lúc lên đến phòng tôi vẫn còn nghe tiếng hai người cãi nhau, chắc sự hiện diện của tôi trong căn nhà này có hay không nó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Tôi vào phòng nằm ngơ ra nghe dưới lầu cha và dì cãi nhau vì chuyện không đâu vào đâu, dì là dân làm ăn trí thức, nên lời nói ra nó không thô tục, cha tôi cũng vậy vì ước mơ trở thành thầy giáo mà ông uống nắn trong từng chữ trong lời nói, tuy rằng cả hai chửi nhau không dùng từ ngữ thô tục để hạch sách nhau, nhưng những lời tưởng như không chút sát thương ấy lại như con dao cứa vào tim đối phương.

Bé my năm nay 13 tuổi, có nghĩa dì lấy cha tôi cũng đã 14 năm, dì là một người phụ nữ giỏi dang lại đẹp người, tuy rằng dì là mẹ kế nhưng dì chưa từng đối xử tệ bạc với ba anh em chúng tôi, con người ta có cái gì là anh em chúng tôi có cái đó, lúc đầu tôi rất ghét dì, nhưng dần dần tình mẹ trong dì đã cảm hóa được tôi, phải nói làm sao nhỉ? Có lẽ tôi nên cảm ơn dì đã đến với gia đình này, cảm ơn vì bà đã bước vào đời ba tôi, để anh em chúng tôi cảm nhận được tình mẹ một lần nữa, và cũng cảm ơn dì đã sinh cho gia đình nhỏ này một thiên thần, đó chính là bé My, em ấy đáng yêu như một thiên thần vậy.

Cuối cùng tiếng chửi nhau dưới nhà của cha và dì điều ngưng bặt khi một tiếng vỗ vang lên, chắc là cha tôi lại đập vỡ thứ gì đó nữa rồi, cha tôi thiệt là tệ, dì tốt như vậy mà cha lúc nào cũng khắt khe và hạch sách dì.

Thật ra trường tôi muốn học là trường y, vì sau khi biết được nguyên nhân mẹ mất tôi quyết tâm học y, hy vọng sau này ra trường có thể tìm được cách chữa được chứng bệnh như mẹ tôi, đó là lao phổi, nhưng mà hai người lớn lại muốn tôi theo ý họ, tôi thật sự thấy rất áp lực, đột nhiên tôi thấy nhớ mẹ quá.

Có phải, nếu như mẹ còn sống, lúc tôi như thế này sẽ ôm mẹ khóc một trận không? Tôi không biết nữa, vì mẹ đã bỏ tôi mà đi mười mấy năm rồi.

Tôi nằm trong phòng nhưng lòng bức rức quá, muốn mở máy lạnh cho nó xua đi sự khó chịu trong người, nhưng rồi lại thôi, vì cái sự mát mẻ nhân tạo ấy chỉ khiến tôi thêm khó chịu.

Tôi ngồi dậy mở cửa sổ ra, gió mát từ thiên nhiên khiến lòng tôi khoan khoái rất nhiều, đột nhiên một mùi hương gì đó rất nồng bay vào mũi, tôi ngó nghiêng thì thấy một cây bạch đằng đang nở hoa, ôi thôi cái mùi hoa bạch đằng tôi ghét nhất là mùi hoa của nó.

Tôi định đóng cửa sổ để mùi hoa biến đi, nhưng vô tình ánh mắt tôi lại nhìn sang phía nhà đối diện, và nhà đối diện trên tầng 2 có một cái cửa sổ, nhà cao tầng có cửa sổ có gì lạ đâu, điều lạ là có một người con gái toàn thân mặt một bộ đồ đỏ rực, đang nhẻn miệng cười với tôi, và điều kinh dị đó là, khuôn mặt ấy là con bạn thân đã mất của tôi cách đây hai năm.

*********

Sau trận về nhà đó thì Lan cũng bị ông Mạnh bắt buộc đi học lại, vì lúc đi làm cô có học thêm bổ túc nên giờ cô thi đại học cũng không phải chuyện khó khăn gì, sau khi học không bao lâu thì Lan có quen Hương, và cuộc bi kịch của cô xuất phát từ cô gái tên Hương này.

"Chào cô, em về ký túc lấy thêm ít đồ nữa ạ"

Lan sắp xếp lại đồ đạc cẩn thận, rồi lên xe buýt, trở về ký túc xá trong trường. Chẳng là, cô mới chuẩn bị dọn đồ chuyển ra ngoài ở, không ở trong ký túc nữa, bản thân cô vốn là đứa rất hay đi du lịch, đi đây đi đó, không thích hợp để ở trong trường có quá nhiều quy luật. Hơn nữa, một phần, do có nhiều tin đồn rằng khu ấy ngày xưa, có một nhóm nữ sinh vì áp lực thi cử dai dẳng, mà trầm cảm rồi rủ nhau tự sát tập thể, hồn ma thường làm loạn, nên mẹ cô, sau khi nghe tin, đã hối thúc cô chuyển đi.

Chiếc xe buýt tới bến, cô nhanh chân bước xuống, ở cùng cô là một nữ sinh viên cũng là người trong giới tên Bi tên thật gọi là Yến, là một tomboy chỉ mỗi tội hơi lùn, giờ này chắc đang cày game trong phòng.

Lan bước đến cửa phòng, nhìn thấy hai đôi giày, một của Bi, còn lại một đôi nữ, nhìn rất quen. Không lẽ là Hương, bạn gái Lan, tới đây thăm cô mà cô không có ở phòng chăng?

Nghĩ đoạn, Lan nhanh tay cầm núm cửa, bước vào để cho hai người kia bất ngờ, bỗng dưng, có tiếng phát ra làm Lan khựng lại.

"Hương, để tâm đến Lan làm gì, Bi nói cho em biết, em mà không công khai chuyện hai chúng ta yêu nhau, Bi sẽ không để yên cho nó đâu"

"Từ từ đã Bi, đợi đến khi Lan dọn ra ngoài, em sẽ nói rõ hết tất cả mọi chuyện, làm như thế, Bi sẽ đỡ khó xử hơn, em vẫn yêu Bi nhất mà. Bi chính là ánh sáng của em, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.

Nghe xong những lời này... Lan không tin vào những điều mình nghe, cô vội bước vào, đập vào mắt cô là hai người kia đang hôn nhau tình tứ, quần áo xộc xệch.

"Ơ, Lan..."

"Tao đang xem cái quái gì thế này?!?"

Lan quát to, đoạn túm lấy cổ áo Bi. Cho ả ta một đấm. Máu chảy ra từ khoé môi, Bi cười nhạt:

"Con ngốc này, không ngờ mày biết chuyện sớm hơn so với dự định của tao và Hương đấy, haha..."

"Mày..."

Lan giơ tay ra chuẩn bị cho Bi một đấm nữa, nhưng vừa vung tay, Hương đã chạy lại, ngăn cản cô...

"Đừng Lan, đừng đánh Bi nữa. Em ra ngoài nói chuyện với Lan..."

Đoạn, cô ta vừa dứt lời, liền kéo tay Lan ra khỏi khu ký túc, trong lòng giận dữ, nhưng cô nghĩ, bản thân đã từng thề, không bao giờ hạ thủ với phụ nữ.

Trời bên ngoài đã nhập nhoạng tối, cô ta dẫn Lan ra phía đằng sau ký túc, chỉ có nơi này yên tĩnh, phù hợp để nói chuyện. Không hẹn mà trùng, cả hai người đều thấy có một chút lạnh người. Phải, ngay đằng sau lưng hai người, chính là cây liễu, nơi được tương truyền rằng, các nữ sinh, đã tự sát cùng nhau...

"Rốt cuộc, cô và Bi đã quen với nhau bao lâu rồi?"

Lan thực bình tĩnh, vốn dĩ, ngay bây giờ, sự tức giận của cô, có chăng chỉ làm cho câu chuyện trở nên dài thêm, sự việc càng rắc rối.

"Em... Em..." Hương ấp úng.

"Cô nói xem?" Thấy Hương ấp úng thì tôi bực bội quát lớn.

"Xin lỗi Lan, em... Em và anh Bi chỉ yêu nhau mới có vài tháng thôi..."

"Vài tháng?!? Ha ha! Chúng ta mới yêu nhau được gần một năm, mà cô đã cắm sừng tôi được vài tháng! Giỏi!"

Lan cười, cô cười trong cay đắng, gió cuối đông xào xạc xào xạc, những cành liễu rủ xuống, đong đưa, từng chiếc lá nhọn hoắt, ngoe nguẩy, hệt như những khớp xương người, múa may trong gió.

"Em.."Hương lại ấp úng.

"Tôi nói cho cô biết rõ, thằng Bi, đã thua lỗ trong đợt cá độ vừa rồi, và nó đang vay nặng lãi, tất nhiên nó quen cô dụ dỗ cô vì nhà cô giàu rồi, chứ làm gì mà có tình yêu đích thực như cô mà nghĩ. Có biết vì sao tôi biết được nó đang thiếu nợ hay không?!? Đơn giản thôi, vì chủ nợ chính là nhà tôi đấy, thiết nghĩ tình bạn phòng còn là bạn học, tôi đã không kêu mẹ đòi lại, nhưng thật không ngờ... Được rồi, giờ tôi sẽ gọi về, cho người đến, một lấy tiền, hai, phải, không có tiền, sẽ đoạt mạng... Hự!..."

Lan nhói lên một tiếng, cô cảm nhận thấy có một vật thể nhọn hoắt, lạnh lẽo, đâm trực tiếp qua hai xương sườn từ phía sau, xuyên thẳng vào tim...

Cô xoay người lại nhìn phía sau, hình ảnh chính là Bi, tay cầm con dao rỉ máu, ánh mắt của ả ta đỏ lòm nhìn Lan.

Máu từ miệng vết đâm tràn ra ngoài, thứ dịch màu đỏ sẫm, tanh tao, nhầy nhụa, loang lổ, bò trườn như những con rắn, ngấm vào lòng đất. Cây liễu bỗng trở mình, đung đưa mạnh hơn. Những cành liễu, trông thực đáng sợ dưới màn đêm của buổi tối. Như run rẩy, vui sướng, rủ xuống tựa như ôm trọn người Lan. Phải rồi, là gió, một lần nữa, Lan cảm nhận được sự lạnh lẽo tê người. Đau có, nhói rát, khiến cô muốn cầu sinh, cô ôm lấy vết thương chạy đi, cô biết, vết đâm không chí mạng bởi vì nó lệch không trúng tim, nhưng cứ đứng đó chờ cho máu chảy hết mà chết chắc chắn là điều không thể qua khỏi.

Cô biết gần đây có một phòng khám tư, nếu cô chạy đến đó có lẽ sẽ còn cơ hội sống, nhưng thực tế nó lại không như những gì cô nghĩ.

Lúc cô chạy đi thì Bi cũng cầm dao đuổi theo, cuối cùng cô bị Bi đạp rơi thẳng xuống sông cầu Kênh Sáng.
Máu cùng nước sông tạo thành một mảng sông đỏ lòm, dường như ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô có thể cảm nhận được, rằng bản thân mình đang dần chìm xuống đáy sông, nước đang từ từ ngấm vào trong người cô. Chút ý thức cuối cùng của cô, cứ thế tan biến. Giữa màn đêm, một bóng liễu trở mình, rủ xuống hơn mọi ngày, che chắn cho một thân thể yếu ớt, như đang ôm nhau, giữa sự tịch mịch, cô quạnh...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, một nam một nữ dìu dắt nhau chạy băng băng trên đồng ruộng, họ dường như không biết mệt mỏi là gì, họ cứ chạy như thế mãi bởi nếu họ dừng lại hậu quả nhận được sẽ là một trận đòn thừa sống thiếu chết.

Hai người đang chạy kia là hai đứa con nhà hội đồng hương, người nam là cậu hai Quân, từ nhỏ đã được ông bà hội đồng cưng chiều như trứng mõng, nắm trong tay thì sợ bể mà ngậm trong miệng thì sợ tan, từ nhỏ cậu đã được cho đi học tận bên pháp mãi tới năm 20 tuổi cậu Mới trở về.

Ngược lại với anh mình, Cầm! Nàng là cô ba và cũng là con gái nhỏ của ông hội đồng hương năm nay 18 tuổi, cô từ nhỏ đã không được ông hội đồng thương yêu gì cho cam, bởi ông vẫn còn cái ý nghĩ trọng nam khinh nữ.

Còn việc vì sao hai anh em lại chạy trốn thì phải kể về nữa tháng trước, ông hội đồng hương sang làng bên cạnh để bàn chuyện làm ăn, thì ông chấm được một gia đình thương nhân cũng thuộc dạng giàu nứt đố đổ vách, mà gia đình chỉ có độc đinh một thằng con trai, cho nên ông đánh tiếng muốn kết thông gia, nào ngờ con trai nhà đó cũng để ý vừa mắt con gái mình cho nên việc kết thông gia vô cùng trót lọt.

Sau khi về ông nói lại với bà hội đồng, vô tình Cầm nghe được, nàng nghe đến tên cậu hai Dương nhà điền chủ Trần thì gần như suy sụp, ai mà không biết cậu hai Dương vốn tính ăn chơi, con gái bị cậu hại đời không đến chục nhưng cũng phải sáu bảy người, vậy mà cha nàng nở nào gả nàng sang đó.

Thế nên sau đó là cuộc chạy trốn của nàng, thêm vào đó là sự góp sức của anh hai nàng, nhưng đời thực không như là suy nghĩ, chạy gần khúc sông thì nghe một tiếng súng chói tai vang lên, một viên đạn bay ra ghim thẳng vô ngực phải của Cầm, trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu hai Quân, nàng ngã thẳng xuống sông mất xác.

Quay lại bên Lan, sau khi chìm xuống sông thì cô được người cứu, tính đến lúc được cứu đến đang dưỡng thương thì cô ở đây cũng đã 2 tháng, lúc đầu tỉnh lại cô còn tưởng là mình bị trôi tới chỗ nào của năm 2020 rồi chứ, nhưng nào ngờ, nào ngờ hỏi thăm cô mới biết hiện tại đang làm năm 1863, có nghĩa là cô đã xuyên không trở về quá khứ? Còn là xuyên về tận 130 năm trước, theo lịch sử cô học được thì hiện tại Việt Nam không hiện tại phải gọi là Đại Nam đang bị Pháp trấn giữ.

Theo như lịch sử cô học được từ năm 2020 thì. Tháng 8 năm 1858, quân viễn chinh Pháp cùng Tây Ban Nha bộ tấn công vào cảng Đà Nẵng và sau đó rút vào xâm chiếm Sài Gòn. Tháng 6 năm 1862, vua Tự Đức ký hiệp ước nhượng ba tỉnh miền Đông cho Pháp. Năm 1867, Pháp chiếm nốt ba tỉnh miền Tây kế tiếp để tạo thành một lãnh thổ thuộc địa Cochinchine (Nam kỳ). Sau khi củng cố vị trí vững chắc ở Nam Kỳ, từ năm 1873 đến năm 1886, Pháp xâm chiếm nốt những phần còn lại của Đại Nam qua những cuộc chiến phức tạp ở Bắc Kỳ. Miền Bắc khi đó rất hỗn độn do những mối bất hòa giữa người Việt và người Hoa lưu vong. Chính quyền Đại Nam không thể kiểm soát nổi mối bất hòa này. Cả Trung Hoa và Pháp đều coi khu vực này thuộc tầm ảnh hưởng của mình và gửi quân đến đó.

Sau khi giao chiến một thời gian, quân Pháp đã đuổi được phần lớn quân Thanh về Trung Quốc, tuy nhiên tại một số tỉnh quân Thanh vẫn còn có mặt và đe doạ sự có mặt của người Pháp ở Bắc Kỳ. Chính phủ Pháp đã sai Fournier sang Thiên Tân ký với Lý Hồng Chương bản sơ bộ về Hoà ước Thiên Tân, trong nội dung bản hoà ước sơ bộ giữa Pháp và nhà Thanh năm 1884, đã có điều khoản nhà Thanh công nhận quyền bảo hộ của Pháp ở Đại Nam. Ngày 6 tháng 6 năm 1884, hòa ước Patenôtre được ký kết tại kinh đô Huế gồm có 19 điều khoản, chia nước Đại Nam ra làm ba xứ: Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ dưới ba chế độ khác nhau. Mỗi kỳ có một chế độ cai trị riêng như là ba nước riêng biệt. Nam Kỳ là xứ thuộc địa Pháp, Bắc Kỳ và Trung Kỳ là xứ Pháp bảo hộ nhưng triều đình nhà Nguyễn trên danh nghĩa vẫn được quyền kiểm soát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro