Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên nằm trên chiếc giường vừa quen vừa lạ, Triệu Lam Viễn điên cuồng viết kế hoạch tác chiến cho tương lai hạnh phúc của mình. Hăng hái không được bao lâu thì cơ thể nhỏ bé bắt đầu mệt mỏi, hai mí mắt liên tục đánh vào nhau, Triệu Lam Viễn với cường độ làm việc điên cuồng của người lớn cưỡng ép bản thân tiếp tục thức đêm, nhưng cũng nhanh chóng đầu hàng, nghiêng đầu ngủ mất. 

Một đêm mộng mị đẹp đẽ trôi qua. Đồng hồ sinh học quen thuộc của Triệu Lam Viễn tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng, thân hình bé nhỏ nhanh nhảu xếp chăn gọn gàng, rồi tụt xuống giường, lạch bạch chạy đi vệ sinh cá nhân. 7 giờ, người lớn trong nhà đã tụ tập ra phòng khách, Bạch Giang Tuyết ngồi thảnh thơi trên ghế vừa uống sữa vừa đọc báo cho chồng nghe, Triệu Minh Kiện mặc áo sơ mi , tay áo xắn cao, đeo thêm chiếc tạp dề trước ngực loay hoay chuẩn bị buổi sáng trong bếp 

"Ba, mẹ, con dậy rồi" 

Bạch Giang Tuyết vốn đang thư thả, chợt nghe âm thanh nhỏ bé quen thuộc, cả người giật thót, ly sữa trên tay chao đảo, đồng thời Triệu Minh Kiện bên trong phòng bếp không khá hơn bao nhiêu, thiếu chút tô cháo đã lật úp xuống sàn. 

Không ổn, tình huống khẩn cấp của gia đình, khởi động chiến lược tác chiến!

Ông nhanh chóng cởi tạp dề, lao ra khỏi nhà bếp, thuận tay ném tạp dề cho Bạch Giang Tuyết rồi tiến đến bế Triệu Lam Viễn lên, Bạch Giang Tuyết đón được đồ từ chồng, liền cúi xuống tránh khỏi tầm nhìn của tiểu Viễn Viễn, mặc vào, rồi xoay người một cái đã vững vàng đứng trước cửa phòng bếp.

"Công chúa của ba hôm nay dậy sớm vậy sao, ba dẫn con đi rửa mặt nhé, đợi mẹ nấu xong chúng ta cùng ăn sáng có chịu không?"

Triệu Lam Viễn nhìn màn biểu diễn mây trôi nước chảy của hai người lớn, nhất thời câm nín, cái đầu nhỏ cũng chỉ gật gật không nói gì. Một buổi sáng bình thường của nhà họ Triệu nhẹ nhàng kết thúc. 

Triệu Minh Kiện ôm theo sự căm phẫn bị Bạch Giang Tuyết đuổi ra khỏi nhà để đi làm. Còn tiểu Viễn Viễn không biết từ đâu tìm được cuốn sổ nhỏ, chiếm một góc trên ghế sofa, cố gắng mô phỏng nét bút của trẻ con nguệch ngoạc viết lên giấy những con số từ 1 đến 10. Ghi xong Triệu Lam Viễn nhìn lại, chỉnh thêm mấy lần cho thật xấu sau đó chạy đến bên chân của Bạch Giang Tuyết khoe thành quả 

"Mẹ, mẹ, con viết đó"

Hai cái tay ngắn ngủn quơ quơ cuốn sổ khiến Bạch Giang Tuyết muốn mền nhũn cả quả tim, bà cúi xuống vuốt đầu con gái, tay kia cầm lấy cuốn sổ, định hình trong lòng là dù nhìn thấy cái gì cũng sẽ tấm tắc khen gợi để cô vui vẻ, bà đảo mắt quanh tờ giấy

Cũng ra hình dạng này

Cái này là số , các số tự nhiên từ một đến mười không hề đơn giản

Con gái mình thật thông minh 

Nhưng xấu quá, xấu đến tàn nhẫn, xấu đến mù mắt người khác

Bạch Giang Tuyết cầm cuốn sổ trầm ngâm mất vài phút, mới kịp phản ứng, ôm lấy hai má của Triệu Lam Viễn mỗi bên hôn xuống vài cái, cả mặt đều tràn ngập ý cười 

"Con gái mẹ giỏi nhất, mới 5 tuổi đã viết được số thứ tự, viết được tận mười số, con giống ai mà thông minh thế hả? Con phải là thiên tài, thiên tài trong thiên tài. Con cho mẹ tờ giấy này nhé, mẹ lồng khung treo lên được không?" 

Thôi...đừng

Triệu Lam Viễn mặt xám xịt , cái tờ giấy đó mà lồng khung lên cô tình nguyện đầu thai một lần nữa, nhưng vì sự nghiệp được đi học ở trường tiểu học Bình Minh , cô đành cắn răng gật đầu đồng ý. Cô không quên nhắc nhở một cái đầy ẩn ý cho mẹ 

"Mẹ treo ở vị trí đẹp nhất trong nhà nha, con muốn ba nhìn thấy nữa!"

Thôi...đừng

Nụ cười trên mặt Bạch Giang Tuyết cứng đờ, bà chỉ định khen ngợi con gái cho vui vẻ, sau đó âm thầm phi tang, không ngờ lại phải thật sự treo lên, nhìn hàng số so với lăng quăng còn tệ hơn, lại nhìn Triệu Lam Viễn bên cạnh rất vui vẻ, bà đành cắn răng kiếm khung hình thật đẹp lồng vào đặt ngay chính giữa phòng khách. Một lớn một nhỏ đứng giữa nhà trên miệng tràn đầy vui vẻ trong lòng không ngừng thở dài thườn thượt.

Thôi...xong

Tối đến , Triệu Minh Kiện trong lòng vui vẻ trở về nhà, vừa bước vào đã bị khung ảnh bắt mắt giữa phòng khách hấp dẫn. Ông đặt túi và áo khoác sang một bên, gọi vợ và con gái, tay cầm khung ảnh, với tri thức mà Triệu Minh Kiện đang sở hữu, ông cảm thấy nhất định cả buổi chiều vợ đã dạy con gái vẽ tranh, đây là bức tranh đầu tiên của bảo bối nhà mình.

Nhìn theo góc nghiêng cảm thấy giống sóng biển

Nếu nhìn theo hướng đông lại giống 10 con giun đất 

Triệu Lam Viễn nắm tay Bạch Giang Tuyết, hai bím tóc được thắt tinh tế, bận trên người bộ đồ con gấu, cô nhắm trúng mục tiêu đang ngồi trên ghế, chưa kịp khoe khoang thành tích 10 con số đã nghe giọng nói đầy cưng chiều của Triệu Minh Kiện bắn lại 

"Tranh con gái của ba vẽ đẹp thật"

...

Tiểu Viễn Viễn dừng bước chân, Bạch Giang Tuyết đứng kế bên đã gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, điên cuồng nháy mắt ra hiệu, mà Triệu Minh Kiện sau khi nhận tín hiệu lại tưởng rằng bản thân khen như thế chưa đủ lập tức gia tăng số lượng lời khen. Đem Triệu Lam Viễn mặt mũi hồng hào nói đến trắng bệch 

Lần đầu tiên Triệu Lam Viễn oán trách chỉ số thông minh của ba mình

Lần đầu tiên Bạch Giang Tuyết cảm thấy chồng mình thật ngu ngốc

Trò cười không tiếp diễn lâu, Triệu Minh Kiện cũng ý thức được là mình sai, nghiêm chỉnh nhìn tờ giấy ghi mười con số lăng quăng của tiểu Viễn Viễn, dưới cái nhìn chết chóc của vợ, thận trọng nói ra ý kiến của bản thân 

"Mẹ dạy con viết sao?"

Triệu Lam Viễn lắc đầu

"Con nhìn trong tivi rồi viết theo phải không?"

Triệu Lam Viễn không vui phồng hai má lắc đầu quầy quậy 

Bạch Giang Tuyết phồng theo kèm thôi đôi mắt trừng qua bên đây

"Ách...Được rồi, con tự viết đúng chứ? Viễn Viễn trừ bỏ mấy con số này con còn viết được gì nữa không?"

Lần này, Triệu Lam Viễn nghiêng cái đầu nhỏ ra vẻ suy tư một chút, nếu lúc này cô nói bản thân có thể làm nhiều hơn chắc chắn sẽ giật đi giải thiên tài nhí mất, chắc chắn không được, mục tiêu của cô không phải vùi đầu sách vở mà phải đi tìm vợ về. Nghĩ đến đây, Triệu Lam Viễn dứt khoát lắc đầu, tiếp tục tỏ vẻ mù mờ về thế giới xung quanh

Triệu Minh Kiện nhận được câu trả lời như trong dự đoán, cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, lúc trước con gái ông không thể nói chuyện, càng không linh động như bây giờ. Sự cố ngày hôm đó xem như trong cái rủi có cái may, Triệu Minh Kiện không cầu mong cục cưng nhà ông thông minh sáng dạ, chỉ cần con bé bình an vui vẻ hạnh phúc cả đời là được, ông suy tính một lúc liền hỏi

"Viễn Viễn, con có muốn đến một nơi gặp được rất nhiều bạn bè không ?"

Bạch Giang Tuyết nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là lo lắng, con gái bà vừa bình phục không bao lâu, sức khỏe và tinh thần chưa đảm bảo sao có thể đi học, bà định lên tiếng ngăn cản thì Triệu Lam Viễn đã nhanh hơn một bước, chất giọng non nớt nhuốm đầy sự phấn khởi 

"Dạ muốn!"

Ba à , chỉ số thông minh của ba vẫn vô dịch , vẫn là số một

Triệu Lam Viễn hai mắt sáng rực đầy phấn chấn, hướng ba hướng mẹ , gật đầu mạnh mẽ như gà mổ thóc. Bạch Giang Tuyết thấy vậy, mỉm cười, vuốt ve cái đầu nhỏ, ánh mắt vẫn còn hiện hữu sự lo lắng nhìn chồng. Triệu Minh Kiện cảm nhận được thì đưa tay vỗ vỗ trấn an vợ, sẵn giọng tiếp tục hỏi dò cục cưng đang rất hưng phấn 

"Ở đó có bạn bè bằng tuổi như con, có người lớn sẽ dạy tụi con đọc, viết. Con sẽ biết thêm nhiều con số như con đã viết ở đây nè. Nhưng ở đó, ba mẹ không thể vào với con, chỉ có buổi chiều ba mẹ mới đến đón con về nhà thôi"

"Vậy con ở đó sẽ ngoan, ban ngày ba mẹ có thể đi làm, kiếm thật nhiều tiền, buổi chiều mua thật nhiều đồ ăn cho con nha!"

Tiểu Viễn Viễn thành thạo sử dụng thanh âm mền nhũn làm nũng với hai người lớn. Cuối cùng dưới sức ép của sự đáng yêu, Bạch Giang Tuyết gật đầu chấp nhận, Triệu Lam Viễn trong lòng giơ hai ngón tay biểu tượng chiến thắng, lắc lắc cái mông nhỏ không ngừng vui sướng. Cuộc họp gia đình ngắn kết thúc với sự toàn thắng của Triệu Lam Viễn. Một nhà ba người di chuyển trận địa đến bàn ăn chuẩn bị ăn tối với bàn tiệc được đặt trong sự "âm thầm" của Bạch Giang Tuyết. 

"Chúc mừng Viễn Viễn nhà chúng ta sắp đi mẫu giáo!"

Triệu Minh Kiện gắp miếng thịt bò giơ lên cao, hào hứng hô khẩu hiệu, Bạch Giang Tuyết cũng nhanh chóng kẹp con tôm giơ theo chồng, bỏ mặt cục cưng Viễn Viễn ngơ ngác ở một bên 

Mẫu giáo? 

Mẫu giáo!? 

Hình như bản thân mới 5 tuổi...

Thôi...xong











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro