Chương 7- Nàng có trái tim không.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Quách Thị đã ra khỏi cung Bạch Cẩm mới bắt đầu suy nghĩ, tuy rằng thế tôn vẫn còn trẻ trung, khỏe mạnh, nhưng nếu như… Nếu như ngày nào đó xui rủi gặp chuyện gì bất trắc, người lại không có con, đến lúc đó chỉ có thể chọn con của Lỗ vương hoặc Triệu vương. Lỗ vương là người ngu xuẩn, nên thích hợp nhất chỉ còn có Triệu vương…

Mà Triệu vương lại không ưa Diệp gia, gia tộc của hoàng hậu và hoàng phi. Sau loạn ngũ vương, triều đình muốn chọn tân thái tử. Diệp Huyên là hoàng hậu đương triều, trong việc chọn tân thái tử này, bà là người có quyền lên tiếng nhất sau hoàng đế nhất. Lỗ vương đã bị nhóm triều thần loại trừ từ trước, nên chỉ còn hai người là Triệu vương và Mặc Dạ. Theo truyền thống, Triệu vương lớn tuổi hơn còn là con thừa tự của hoàng đế, ngôi vị thái tử đáng lý là truyền cho hắn. Tuy tính tình hắn tàn bạo, nhưng cũng không phải là không có năng lực. Nhóm triều thần liền chia làm hai phái, một phái ủng hộ Triệu vương, phái còn lại ủng hộ Thế Tôn, cuối cùng quyền quyết định nằm trong tay hoàng hậu.

Không cần nghĩ cũng biết Triệu vương hận Diệp Huyên như thế nào. Theo như lời Quách thị nói, nếu như hoàng đế băng hà thế tôn lên ngôi, nhưng thế tôn không con, thì chỉ có hai phương án để giải quyết. Một là từ trong nhóm tôn thất chọn ra một người làm con thừa tự của Mặc Dạ, rồi lập làm thái tử, nhưng hoàng đế tuổi còn nhỏ, không thể chủ trì toàn cục, xã tắc bẩt ổn. Phương án thứ hai là nhường ngôi cho huynh đệ của của thế tôn, nhưng thế tôn vốn dĩ chỉ còn có một tỷ tỷ ruột là hoàng tôn nữ đang ở Mạc Bắc xa xôi ra thì làm gì còn huynh đệ tỷ muội ruột nào, đến lúc đó Triệu vương là lựa chọn duy nhất, nếu thế tôn đăng cơ nàng chắc chắn là hoàng hậu, vậy thì tuy rằng bên ngoài hắn không thể bất kính với thái hậu là nàng, nhưng thủ đoạn ngầm làm sao có thể thiếu?

Thế nhưng để nàng tự tay chọn thiếp cho Mặc Dạ thì nàng.....

Nghĩ tới điều này, Bạch Cẩm cảm thấy cổ họng chua xót. Muốn nàng đi khuyên thế tôn, tự tay đem người mà mình yêu sâu sắc đẩy vào trong lòng nữ nhân khác sao. Nàng làm không được. Bạch Cẩm không sợ Triệu vương trả thù, giả sử như thế tôn thật sự gặp bất trắc, nàng nghĩ, nàng cũng không muốn sống tiếp. Nhưng nàng nhớ lại lời của Tương Khác, Triệu vương rục rịch, còn có Triệu Niên Khoan luôn giúp đỡ dư đảng phế đế, nếu thế tôn không có con, sợ là đế vị của thế tôn cũng lung lay.

Bạch Cẩm còn đang do dự, ngày hôm sau, trong kinh thành liền nổi lên lời đồn. Thế tôn chậm chạp chưa có con thừa tự, nguyên nhân chính là vì thế tôn bất lực! Hay nói chính xác thì thế tôn thích nam nhân.

Lời đồn giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ truyền khắp kinh thành, nói không có người đứng sau xúi giục, có đánh chết Bạch Cẩm cũng không tin. Nàng nghĩ tới Triệu vương, muốn hạ bệ Mặc Dạ, không phải hắn thì còn ai. Bạch Cẩm cuối cùng cũng hạ quyết tâm, không thể để sự tình cứ tiếp tục phát triển như vậy.

Nàng cùng với Dạ lang vốn là phu thê, tuy khoảng thời gian này ngày ngày ngọt ngào, cũng là khoảng thời gian nàng vui vẻ nhất. Từ lúc nàng gả cho Mặc Dạ, thì nàng cùng Mặc Dạ đã định sẵn cả đời không tách rời được. Trong cuộc sống chuyện âm kém dương sai như thế này, cầu không được, bỏ xuống cũng không được, cũng quên không được. Nhưng nàng không thể không buông tay, cũng không thể quên.

Thời gian gần đây, chuyện triều chính bận rộn, Mặc Dạ ngày ngày ở Chính sự phòng hoặc thừa hương điện xử lý sự vụ, ngay cả thời gian tới nhìn nàng một cái cũng không có thời gian. Đêm nay vẫn như mọi đêm Mặc Dạ ở Thừa Hương điện xem tấu chương, tiểu nội quan từ ngoài cửa đi vào báo thế tôn nương nương yết kiến. Mặc Dạ ngẩng đầu ra khỏi tấu chương, mấy ngày nay bận việc triều sự nên lời đồn đãi nơi dân gian cô còn chưa biết, loại sự tình này triều thần chỉ hận không chôn dưới ba tất đất để giấu cô thì làm sao có gan chủ động nói cho cô biết cho nên lòng cô khắp khởi vui mừng. Cô buông bút son xuống, trong lòng cảm thấy vui sướng không thôi, xem ra Cẩm nhi của cô cũng rất nhớ cô nha.

Bước chân Bạch Cẩm nhẹ nhàng đi đến Thừa Hương điện, Mặc Dạ vẫy lui cung tì, nội quan hai bên, cô háo hức mỉm cười nhìn Bạch Cẩm đang đi vào, lại thấy Bạch Cẩm ngồi trước án tiền trầm mặc không nói, trong lòng nhất thời có dự cảm chẳng lành.
“Cẩm nhi.” Cô vươn tay muốn nắm tay Bạch Cẩm, nhưng lại bị nàng né tránh.

“Dạ lang, chàng nên nạp thiếp.” Bạch Cẩm thản nhiên nói, “Hậu cung không thể không người, chàng càng không thể không có con nối dòng, hậu cung để trống đã lâu, không tốt cho xã tắc. Thiệp đã truyền lệnh xuống, phàm là quan viên từ tứ phẩm trở lên có nữ nhi đủ tuổi liền tham gia trạch tuyển, chàng…”

Xoảng.

Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe xoảng một tiếng. Mặc Dạ vung tay hất đổ bình ngọc trên bàn, mặt cô đỏ bừng, khóe môi vốn nhếch lên đầy cưng chiều giờ lại mang theo ý cười trào phúng, cô trầm giọng nói: “Nàng muốn ta nạp thiếp?” Trong mắt Mặc Dạ nồng đậm bi thương, Mặc Dạ không  dám tin lặp lại một lần, “Nàng muốn ta cưới nữ nhân khác?”

“Dạ lang…” Bạch Cẩm cố nén cảm giác đau nhức nơi lồng ngực, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn thế nào, tính nàng vốn dĩ kiên cường, nhưng trước mặt thế tôn lại yếu đuối như vậy. Nàng tuyệt đối không thể để nước mắt chảy xuống, hít sâu một hơi, cổ họng đắng chát, “Chàng cần một đứa con thừa tự.”

Mặc Dạ nhìn nàng, “Bạch Cẩm.” Đây là lần đầu tiên cô gọi tên nàng, hai chữ cô tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay lại nói ra vào lúc này. Cô bước từng bước tới gần Bạch Cẩm, nhìn
khuôn mặt từng bước dìu dắt cô đi vào con đường tình yêu, giọng cô thốt ra nghèn nghẹn.
“Nàng có thể sinh con cho ta mà.

Bạch Cẩm đỏ hóc mắt.
“Nhưng ba năm rồi....

“Ta đợi được.....
Không để nàng nói hết Mặc Dạ cắt ngang.

“Chàng đợi được nhưng văn võ bá quan, cả Đại Dận không đợi được....

“Bạch Cẩm” Cô hét to gọi tên nàng, cô nhắm mắt nghẹn ra bốn chữ “Nàng có tim hay không?”

Cô bước tới cầm chặt cổ tay nàng, cô róng lớn.“Ngươi đến cùng là có tim hay không?”

Mắt Mặc Dạ như ứ máu máu, bỗng nhiên cô thấp giọng cười: “Ta ở trong mắt ngươi, chỉ là một kẻ ngốc có phải hay không? Xem ngươi như châu báu, sủng ngươi, vì ngươi mà chống lại cả triều đình, vậy mà ngươi lại muốn ta cưới nữ nhân khác…”

Bạch Cẩm mím môi không trả lời, nàng bị Mặc Dạ khống chế, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thẳng cô.

Mặc Dạ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, lửa giận của cô càng lúc càng tăng, thiếu chút nữa không kiềm chế được tổn thương nàng. Cả hai bên nhau đã ba năm, nhưng nay vì thiên hạ, vì lời dèm pha của triều thần, vì ngôi vị hoàng đế, nàng lại muốn đẩy cô ra xa.

“Dạ lang…” Nước trong mắt Bạch Cẩm, cuối cùng cũng chảy xuống, “Thiếp cũng không muốn… nhưng thiếp không muốn thẹn với thiên hạ”

“Vậy nàng tình nguyện phụ ta?.
Mặc Dạ yếu ớt hỏi nàng, nhưng Bạch Cẩm rủ mi không trả lời.

“Cẩm nhi! Nàng đừng như vậy, ở trên triều ta có đủ mọi cách để đối phó với bọn họ, nhưng ta không có cách đối phó với nàng, nàng đừng như vậy có được không?”
Trong giọng của cô như có ý cầu xin nàng.

Bạch Cẩm vẫn không trả lời, cô cười tự giễu buông nhẹ một câu.
“Tuỳ nàng” rồi quay bước đi ra ngoài.

Bạch Cẩm dõi theo Mặc Dạ lê từng bước nặng trịch ra ngoài.  Cho đến khi bóng dáng cô biến mất trong đêm, Bạch Cẩm không chịu đựng được nữa, ngã ngồi xuống ghế, đau khổ khóc thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng.

Cuối cùng, chính nàng là người chặt đứt tình yêu này. Từ nay đến lúc chết, đêm dài vắng vẻ, chỉ một mình nàng cô độc.

Dạ lang, xin lỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro