Chương 6- Nạp Thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười này là sinh thần của Mặc Dạ, một năm thanh bình lại sắp qua đi, hai tháng sau nữa, là Mặc Dạ đã xử lý sự vụ triều chính thay Cảnh Tông tròn ba năm. Ba năm, con số này đối với một Thế Tôn mà nói có nhiều ý nghĩa. Trong ba năm này, uy thế Mặc Dạ ngày càng lớn, mà Đại Dận dưới sự xử lý của cô đã bắt đầu có dấu hiệu của một thời thịnh thế.

Lễ bộ sáng sớm nay đã bắt đầu trình lên tấu chương chuẩn bị cho sinh thần của cô, đúng lúc hai vị thừa tướng đều có mặt, Ngụy Nguyên tiếp nhận danh sách nhìn một lượt, vuốt râu cười nói: "Lễ bộ đúng là tận tâm." ông có chút xúc động, "Qua tháng mười, thế tôn đã hai mươi ba."

Thế tôn tuy còn trẻ tuổi, nhưng xử lý triều chính không hề trúc trắc. Vài vị đại thần cũng cảm khái, so với thiếu niên khí phách mà nói, bọn họ đều đã quá già nua.

Trịnh Niên Khoan ở một bên nói: "Chỉ tiếc dưới gối hư không."

Tương Khắc ngồi trên ghế không nói chuyện, nghe Trịnh Niên Khoan nói, mi tâm nhảy dựng. Chính sự đường đột nhiên yên tĩnh, tuy lời nói của Trịnh Niên Khoan không xuôi tai, nhưng đó đúng là điều lo lắng của nhiều người.

Mặc Dạ cũng sắp hai mươi ba tuổi, nam tử bình thường tầm tuổi cô, dưới gối đã sớm có con trai có con gái dẫy đầy, mà thế tôn chỉ lập mỗi thế tôn nương nương. Không chỉ có thế, đông cung cũng trống rỗng, đừng nói là thế tôn nương nương không được cô sủng ái, mà vài năm nay, nghe nói một cung tì được thế tôn lâm hạnh cũng không có. Nhóm triều thần cho rằng Mặc Dạ đối với việc lâm hạnh cung tì không có hứng thú, nhưng làm cho người ta lo lắng là, cô không gần nữ sắc, trong cung không có đứa nhỏ nào ra đời. Một hoàng đế tương lai không có con nối dõi, cho dù thế tôn có anh minh đến mức nào, đợi khi cô đăng cơ, Đại Dận lại một phen biến loạn.

Triều thần đang ngồi trong chính sự phòng đều là đại thần của Cảnh Tông, đã trải qua cuộc chiến đoạt đích máu chảy đầm đìa. Cảnh Tông không giống với Mặc Dạ, ông có chín người con trai, nhưng chỉ vì không có con trai trưởng, liền gây ra cục diện loạn lạc năm năm. Mà vị thế tôn điện hạ bây giờ đừng nói đến con trai trưởng, ngay cả một thứ tử người cũng không có, một khi cô đăng cơ, cuộc chiến nhét người vào hậu cung là việc không tránh khỏi.

Thấy mọi người không nói chuyện, Tương Khác buông ly trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Thế Tôn còn trẻ."

"Đúng vậy." Ngụy Nguyên vội nói, "Chư công ở đây gấp cái gì, thế tôn vẫn còn trẻ."

Nhất thời, không khí trong Chính sự đường có phần lung lay. Tương Khác thở một hơi dài trong lòng, đây không phải là vấn đề tuổi tác của thế tôn, hắn nhìn ra được, thì những người khác cũng nhìn ra được, thế tôn căn bản là không chịu chạm vào nữ nhân.

Từ lúc Mặc Dạ được hoàng đế giao cho xử lý việc triều chính, tất cả triều thần điều ngấm ngầm xác nhận cô là hoàng đế tương lai mà ra sức bồi dưỡng, và cũng có rất nhiều triều thần đề nghị cô tuyển tú, bổ sung đông cung. Trong số những người này dĩ nhiên là có nhóm ngoại thích, nhưng đại hôn của thế tôn, vốn là chuyện vì xã tắc thiên hạ. Không có hậu cung còn nghe được, nhưng không có con trai trưởng, những việc này không chỉ khiến sau khi thế tôn đăng cơ sẽ có nội loạn mà còn ảnh hưởng đến địa vị của thiên tử khi còn tại vị. Nhưng lúc đó Mặc Dạ lại nói, tay chân ly họa, trong người cô mang thương tích, không có tâm tư để ý mấy chuyện này. Việc này cứ thứ kéo dài, thoáng chốc đã ba năm qua đi. Cho dù bị thương tổn có lớn đến đâu bây giờ cũng nên khỏi lâu rồi.

Tương Khác hạ quyết tâm, mặc kệ Mặc Dạ là vì nguyên nhân gì mà không muốn chạm vào thế tôn nương nương, nhưng hắn không thể để thế tôn tiếp tục tùy hứng như vậy. Không nói đến là vì Đại Dận, chỉ vì bản thân Mặc Dạ, hắn cũng phải khuyên nhủ thế tôn. Phải biết rằng, những đứa con còn lại của cảnh tông đế vẫn chưa an phận. Khó đảm bảo hoàn toàn bọn họ sẽ không lấy chuyện con nối dòng ra chỉ trích thế tôn.

Vừa vặn sau buổi triều, Mặc Dạ lưu lại một mình Tương Khác để bàn chuyện, sau khi xử lý xong, Mặc Dạ đang chờ Tương Khác lui ra ngoài, lão đầu lại chỉnh chỉnh quan phục, hành đại lễ quỳ rạp trên mặt đất: "Thế Tôn, thần còn có một việc muốn bẩm tấu."

Mặc Dạ nhìn Tương Khác, đột nhiên lạnh sống lưng, cô nhìn hắn quỳ bên dưới cảm thấy có chuyện chẳng lành, cô ôm ngực hồi hộp hỏi: "Tương tướng làm gì thế, nói đi."

Vẻ mặt Tương Khác nghiêm túc: "Thế Tôn đã xử lý triều sự gần ba năm, bệ hạ cũng có ý muốn thối ngôi truyền cho người, có thể nói người là hoàng đế tương lai cũng không ngoa, nhưng dưới gối người vẫn chưa có hoàng tự. Thần mỗi khi nhớ đến, trong lòng đều vô cùng lo lắng..."

Mặc Dạ vừa nghe hắn nhắc đến chuyện này, trong lòng đã bắt đầu không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chờ Tương Khác nói xong, thản nhiên nói: "Cô đã biết, nhưng hiện giờ chính sự bề bộn, chuyện này để sau lại nói."

"Thế tôn." Tương Khác thấy thái độ Mặc Dạ qua loa, vội nói "Việc con thừa tự, là việc quốc gia đại sự." Hắn nhận ra được Mặc Dạ mất hứng nhưng việc này không thể để lâu thêm nữa, liền hết lời khuyên can Mặc Dạ. Chỉ thấy sắc mặt Mặc Dạ càng ngày càng đen, tay phải cầm cán bút như có như không gõ lên mặt bàn, "cốc cốc cốc", trong lòng Tương Khác không khỏi lo sợ.

Đợi Tương Khác nói xong, âm thanh "cốc cốc cốc " cũng dừng lại. Mặc Dạ híp mắt, lạnh lùng nhìn Tương Khác đang quỳ gối phía dưới: "Việc nhà của Cô Tương tướng cũng muốn quản?"

Tương Khác biết lúc này Mặc Dạ đang giận dữ, nhưng hắn không thể lùi bước, nhìn thẳng Mặc Dạ dõng dạc nói: "Thế Tôn nói lời ấy là sai rồi, người là thế tôn của một nước, việc người có con nối dòng, là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, sao gọi là việc nhà được?.

Mặc Dạ cười lạnh một tiếng, quăng bút vào mặt hắn: " Tương đại nhân nói thật hay, có phải cô ngủ với nữ nhân nào, dùng loại tư thế nào, các ngươi cũng cho rằng đó là chuyện liên quan đến thiên hạ, các ngươi cũng muốn quản hay không?"

Tương Khác sợ hãi: "Thế Tôn, oan uổng cho thần!"

Mặc Dạ vung tay áo, xoay người bước đi.

Tương Khác bị giọng điệu kinh người của Mặc Dạ chọc tức đến ngã ngửa, ông ta đã già, ôm ngực đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, không ngừng than thở. Thế tôn đến cùng vẫn là thiếu niên a, tính tình ương bướng như vậy, chỉ sợ cho dù triều thần có hợp lực khuyên can cũng vô dụng. Hắn nghĩ tới Thế Tôn nương nương, thế tôn tuy rằng không yêu thích nàng, nhưng dù sao cũng là phu thê, nếu thế tôn nương nương khuyên nhủ, có lẽ thế tôn sẽ nghe lọt tai.

"Cẩm nhi, con nên khuyên nhủ thế tôn." Một nữ nhân đẹp đẽ, ung dung ngồi phía dưới Bạch Cẩm, nhờ chăm sóc kỹ lưỡng mà nhìn bà không có điểm nào giống lão phụ nhân đã gần năm mươi. Phụ nhân này chính là mẫu thân của Bạch Cẩm, Hạ Quốc phu nhân Quách thị. Vì cung quy nên Quách thị rất ít khi tiến cung thăm nữ nhi, lúc này nhân dịp sinh thần của thế tôn liền xin yết kiến, nhân cơ hội mẫu tử đang nói chút chuyện phiếm, bà liền hạ giọng nói.

"Qua sinh thần này, thế tôn đã hai mươi ba tuổi, con xem Đại Dận chúng ta có triều nào thế tôn đã hai mươi ba tuổi mà chưa có con thừa tự." Quách thị thở dài, "Dưới gối thế tôn đến nay vẫn hư không, thật khiến người ta ưu sầu."

Bạch Cẩm vừa nghe Quách thị mở miệng, liền biết bà muốn nói cái gì. Mấy ngày trước Tương Khác đã cầu kiến, cũng đề cập đến việc nạp thiếp. Trái tim Bạch Cẩm giống như bị ngâm trong chảo dầu mặc cho ai chiên ai nấu, nàng đâu phải không biết lý do Bạch Cẩm không muốn nạp thiếp. Đã như thế, nàng làm sao có thể mở miệng khuyên can Mặc Dạ.

"A nương..." Bạch Cẩm do dự một lát, "Dù sao Dạ Lang còn trẻ..."

"Trẻ chỗ nào?!" Quách thị bỗng nhiên kích động nói, "Trưởng tử của Triệu vương cũng đã mười hai tuổi!" Ý thức được bản thân luống cuống, dù sao người trước mặt không chỉ là con gái của mình mà tương lai còn là mẫu nghi thiên hạ, bà hạ giọng xuống, "Cẩm nhi, a nương cũng là lo lắng cho con a. Thế tôn tuy rằng vẫn còn trẻ trung, khỏe mạnh, nhưng nhưng... ngài ấy không yêu thích con.... không.... không chạm vào con thì chuyện hoàng tự biết làm sao? Không bằng nạp cho ngài ấy thêm vài người thiếp biết đâu..." nói tới đây bà ngừng lại, bà biết thân là mẫu thân lại khuyên con mình đi nạp thiếp cho chồng có chút nhẫn tâm, nhưng bà hết cách, con gái bà không níu giữ được trái tim phu lang, đến nay còn chưa viên phòng thì đến khi nào mới có con nối dõi, vậy thì chi bằng kích động cho nữ nhi nạp cho phu lang nó vài người thiếp đến lúc đó sủng hay không sủng là chuyện của thế tôn, người đời cũng sẽ không mắng con bà là cây độc không trái.

Trong lòng Bạch Cẩm chua xót, nàng nắm lấy tay Quách thị: "A nương, đừng lo lắng, bây giờ con sống rất tốt. Thế Tôn rất thương yêu con... con nghi ngờ mình mang thai, mặc dù chưa có biểu hiện gì rõ ràng"

Hai mắt Quách Thị sáng lên, bà nắm tay Bạch Cẩm hỏi dồn,"Thật sao? Còn nói thật sao? Con không gạt ta chứ?.

Bạch Cẩm mỉm cười nhìn bà lắc đầu, lúc này bà mới vui vẻ mà trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro