Chương 5 - Là kế lại không phải kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã qua giờ Dậu, trời rất nhanh đã tối hẳn. Trong cung, một dãy cung điện trùng điệp đã nhanh chóng chìm vào màn đêm yên tĩnh, trong Đông cung, chỉ có hai tòa đại điện Thế Tôn và Ngọc Anh là sáng rực ánh nến. Đây là tẩm điện của hai vị chủ nhân đông cung này, nhưng chỉ có vài người biết, trong cung điện của Thế Tôn, chủ nhân của nó đã rất lâu rồi không ở lại chỗ này.

“Chàng tránh ra.” Bạch Cẩm giãy giụa muốn đẩy Mặc Dạ ra, nữ nhân này giống như khối kẹo mè xửng dính chặt lên người nàng mà trêu chọc.

Mặc Dạ vòng tay ôm lấy Bạch Cẩm. “Nương Tử.” Cô thổi một hơi bên tai Bạch Cẩm, “Ta chỉ ôm nàng một lát, tuyệt đối không làm chuyện gì khác.”

Bạch Cẩm vừa nghe thấy lời này liền tức giận, đã rất nhiều ngày, ngày nào Mặc Dạ cũng nói như vậy. Chỉ cần trời vừa tối Mặc Dạ liền ngựa quen đường cũ đi đến Ngọc Anh điện, Bạch Cẩm đuổi cô ra ngoài, cô liền ôm lấy thắt lưng giả bộ đáng thương. Được rồi, Bạch Cẩm nghĩ, ôm thì ôm đi, dù sao nàng cũng là thê tử của nàng ấy, muốn ôm cứ ôm, chỉ cần không làm chuyện khác là được.

Nhưng mà, Mặc Dạ ôm được một lúc liền bắt đầu giở trò, Bạch Cẩm muốn nghiêm khắc trách cứ, nhưng bị cô hôn một lúc liền mềm nhũn cả người. Chờ đến khi cô bắt đầu thoát quần áo của mình, lại chẳng biết xấu hổ bày ra dáng vẻ nghiêm trang: “Nương tử ngoan, mở chân ra, để ta xem thương thế của nàng đã tốt hơn chưa.”

Chữa thương cũng đã nửa tháng, cho dù là mảnh mai như liễu cũng đã tốt hơn rồi. Nhưng Mặc Dạ vẫn luôn đường đường chính chính lấy cái cớ này, Bạch Cẩm mơ mơ hồ hồ bị cô cởi sạch sẽ, cả người mềm nhũn bị cô ôm trong ngực, mặc cô đem cây gậy đáng giận kia một lần lại một lần nhét vào hoa huyệt. Cũng may cô nói không động thì quả thật không nhúc nhích. Lúc đầu là sợ làm Bạch Cẩm bị thương, chờ sau khi thương thế của nàng tốt hơn, Mặc Dạ tính toán tiến thêm một bước, lại bởi vì thái độ kiên quyết của Bạch Cẩm mà thủy chung không được như mong muốn.

Bạch Cẩm biết bản thân đang lừa mình dối người, nàng cùng Mặc Dạ ngày ngày trần trụi quấn lấy nhau, những gì không nên làm hay nên làm, cả hai đều đã làm hết. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị điện hạ hôn qua, ngực nàng bị điện hạ chơi đùa, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng bị điện hạ dùng môi hôn một lượt, thậm chí chỗ xấu hổ kia… cũng bị điện hạ dùng đầu lưỡi khảy lộng qua, từ huyệt khẩu đến hoa kính, trong trong ngoài ngoài liếm đến nỗi nàng cao trào liên tục. Nhưng Bạch Cẩm vẫn thất vọng hoàn thất vọng, vì sao nàng chưa có thai?

Lúc này Mặc Dạ đang nắm tay Bạch Cẩm hôn, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng của Tầm Nguyệt."Thế Tôn! Có Lâm công công bên cạnh hoàng hậu tới, nói là hoàng hậu triệu người vào cung.

Mặc Dạ nghe thì chau mài, đã hơn giờ dậu còn triệu cô vào cung, bà già đó không thấy phiền sao? Không ngủ thì cũng phải để người khác nghĩ ngơi chứ? Nghĩ là vậy nhưng cô không nói ra , cô nhìn xuống thấy Bạch Cẩm phụng phịu, cô hôn lên môi nàng rồi rầu rĩ nói bên tai nàng,"Có thể đêm nay ta về rất trễ, nàng ngủ trước đi, mai ta bù cho nàng.

Bạch Cẩm nghe cô nói bù cho thì đỏ mặt, nàng đánh nhẹ lên vai cô nói dỗi,"Ai cần chàng bù chứ?.

Mặc Dạ nhìn nàng như vậy kiềm lòng không được, cô hạ thất lưng côn thịt liền theo hoa huyệt mà chui tọt vào, Bạch Cẩm bị tập kích bất ngờ có chút hoảng hốt, sau đó cảm giác khoái cảm nhanh chóng ập tới khiến nàng rên rỉ ra tiếng.

Bên ngoài tiếng Tầm Nguyệt lại vang lên,"Thế Tôn Lâm công công nói....

"Nói với hắn... đợi, không đợi... được cút về....cung,"Mặc Dạ vừa thở hỗn hển vừa gầm lên, Tầm Nguyệt nghe tiếng trong phòng cũng tái mặt, biết mình tới không đúng lúc liền ba chân bốn cẳng mà chạy ra khách phòng.

“Ách a…” Bạch Cẩm bật thốt lên một tiếng vừa giống khóc vừa giống rên rỉ,  Mặc Dạ tách hoa môi của nàng ra, chậm rãi đem côn thịt của cô cắm vào. Cho dù suốt nửa tháng nay, côn thịt cô đều cắm trong tiểu huyệt Bạch Cẩm cả đêm, nhưng cảm giác khít khao ngập tràn khi vừa cắm vào giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ nhắn cắn hút cô đến tê dại vẫn khiến Mặc Dạ khó có thể tự chủ.

Cố hết sức đè nén xúc động muốn trừu sáp, Mặc Dạ bình ổn hô hấp, đem Bạch Cẩm đã nhuyễn thành một bãi xuân thủy ôm vào trong ngực. “Nương tử.” Thanh âm Mặc Dạ khàn khàn, trầm thấp, cô đưa tay đến phía trước vuốt ve tuyết nhũ cao ngất của Bạch Cẩm, “Thoải mái sao?”

Bạch Cẩm dựa lưng vào Mặc Dạ, khóa ngồi trên đùi cô. Loại tư thế này khiến cô tiến vào vừa sâu vừa nhanh, côn thịt chỉ cần động một chút đã đỉnh tới hoa tâm. Dương vật thô cứng vẫn còn một phần dư ra bên ngoài, Mặc Dạ nắm lấy eo nhỏ Bạch Cẩm nhấn xuống một cái, háng hai người liền dán sát vào nhau. Lần này cô đỉnh vào chỗ sâu nhất, miệng tử cung mở ra, quy đầu thô ráp, nóng bỏng quát một vòng lên vách tường mềm mại bên trong tử cung. Bạch Cẩm cảm thấy một cỗ khoái cảm khó diễn tả bằng lời cuồn cuộn như thủy triều mãnh liệt ập đến, ngay lập tức thét chói tai tiết dâm thủy.

Âm tinh ẩm nóng phun xuống, cả người Mặc Dạ run lên, hai khỏa túi thịt lộ ra bên ngoài cũng bị làm ướt. Túi tinh kịch liệt nảy lên, cô thiếu chút không nhịn được xúc động muốn bắn tinh, côn thịt bảo trì tư thế, ma sát trong đào nguyên cốc của Bạch Cẩm. “Nương tử…” Mặc Dạ thở hổn hển chờ cao triều mãnh liệt qua đi, cô hôn lên lưng Bạch Cẩm," Ta động....", dứt lời cô liền động hông.

“Ân a…” Nàng khắc chế không được rên rỉ một tiếng, từ trong hoa tâm phun ra một cỗ dâm thủy, nàng thế nhưng bị Mặc Dạ đâm hai phát mà cao trào.

Hai mắt nàng mê muội, ý thức tan rã, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra từ miệng, nước bọt cũng theo khóe miệng mà chảy xuống. Đến cuối cùng, thần trí Bạch Cẩm mơ hồ.

Nàng chỉ nhớ sau khi Mặc Dạ làm nàng cao trào lại áp nàng dưới thân, hung hăng cắm căn côn thịt cứng rắn, nóng bỏng vào. Nàng đã không còn khí lực để cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt. Liền thuận theo Mặc Dạ đùa bỡn nàng, ở trên người nàng muốn làm gì thì làm, một lần lại một lần đem tinh dịch bắn vào tử cung nàng…

Hai canh giờ sau, Mặc Dạ xuất hiện ở khách phòng với khuôn mặt lạnh như mùa đông trên bắc cực, Lâm công công đang nhăn nhó khó chịu vì đợi lâu, vừa thấy khuôn mặt như có thù giết cha của Mặc Dạ liền thu ngay khuôn mặt khó ở, chạy lon ton theo phía sau cô vào cung.

Tới phượng nghi cung, Mặc Dạ hầm hầm đi thẳng vào trong, cô không đoái hoài tới cung nữ thái giám hành lễ.

Vào tới trong, thấy hoàng hậu vì đợi mình mà chống tay ngủ gật, Mặc Dạ có chút mềm lòng ngữ khí cũng nhẹ mấy phần, cô đi tới gần hoàng hậu khẽ đưa tay lay nhẹ người bà.

"Hoàng tổ mẫu, Dạ nhi đến rồi đây.

Hoàng hậu giật mình khẽ mở mắt ra, thấy Mặc Dạ bà giận hờn trách,"Con cũng thật là, để bà già này đợi lâu như vậy.

"Hôm nay bàn bạc với đại thần có chút mệt mỏi, vừa về con liền ngủ tổ mẫu trách Dạ nhi thật tội cho Dạ nhi." Nói rồi Mặc Dạ ôm lấy cổ bà, cọ cọ lên cổ bà làm nũng, “Tổ Mẫu, đừng trách Dạ nhi.”

Thấy cô làm nũng hoàng hậu thở dài, bà đẩy nhẹ cô ra , vuốt tóc cô hỏi,“Hôm nay trong lúc thượng triều, Trịnh Niên Khoan kia lại chèn ép con phải không? Ta còn nghe nói lục hoàng thúc con còn nhảy ra hát đệm cho hắn, ta thấy hắn lại bắt đầu không thành thật rồi, nhưng ta thân ở hậu cung lại không thể làm gì được, nhưng ta sẽ ở phía sau ủng hộ con, sau này con phải cẩn trọng.” Nói rồi bà lại nhìn Mặc Dạ thật lâu.

Từ lúc Mặc Dạ còn nhỏ, Hoàng Hậu đã vô cùng yêu thương cô, chỉ là cô rất ít nói, lại chưa từng nói ra những uất ức hay yêu cầu nào với bà, nhưng Mặc Dạ của bây giờ lại khiến bà đau đầu không thôi.

Hoàng hậu thở dài, rồi đột nhiên nhớ lại lúc Mặc Dạ còn nhỏ, nếu mất hứng, nó cũng gác đầu lên vai bà như vậy. Khi đó nó còn rất nhỏ, trẻ con cùng tuổi nó đều bắt đầu cao lên nhanh chóng riêng Mặc Dạ thì lại gầy teo thấp bé, thoạt nhìn rất đáng thương.

Diệp Khuynh tuy là hoàng hậu, nhưng trong cung đều biết nàng không có khả năng có đứa nhỏ của mình. Một hoàng hậu không có con, thì còn có gì cần e ngại, cho dù Diệp Khuynh là con gái của Diệp thị Tuyên Thành, nhưng thiên hạ này không phải là của người họ Diệp. Cho nên nàng bị xa lánh, bị tính kế, nàng cùng Diệp Huyên và Mặc Dạ cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau giữa chốn hậu cung sâu như biển, nhưng quãng thời gian này lại trôi qua rất nhanh.

Nhớ lại có một lần Mặc Dạ bị vài thằng nhóc tôn thất to con khi dễ, kỳ thực chuyện như vậy đối với nó là thường như cơm bữa. Nó theo thường lệ rửa sạch vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm nhiên như không có việc gì trở về Phượng Loan Cung. Chỉ là góc áo bị rách một lỗ vẫn bị Diệp Huyên và bà nhìn thấy, bà và Diệp Huyên mím môi cố gắng làm như không có chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn rơi lệ.

Cả hai ôm nó vào lòng,“Dạ nhi.” Diệp Khuynh ôm Mặc Dạ vào ngực, nước mắt nóng hổi làm ướt vạt áo Mặc Dạ, “Không có ai có thể khi dễ con nữa, hai chúng ta tuyệt đối sẽ không để người khác khi dễ con.”

Đầu nhỏ của Mặc Dạ gác lên vai Diệp Khuynh, nó bắt chước điệu bộ người lớn,  vỗ nhè nhẹ lên lưng hai bà: “Nương nương, hai người đừng khóc, con không đau một chút nào.”

Mặc Dạ của trước kia chưa bao giờ nói cho Diệp Huyên và Diệp Khuynh biết, cô không phải là đang an ủi hai người. Cô quả thật không đau, chỉ cần hai người ôm cô như vậy, đau đớn, thống khổ tất cả đều biến mất, nhưng có lẽ bây giờ đã muộn rồi.

Ngày hè trời sáng rất nhanh, Bạch Cẩm trong lòng oán trách Mặc Dạ không biết tiết chế, lại lo lắng cô mỏi mệt. Dù sao cô vào cung cả đêm không ngủ, bây giờ lại đi nghe triều thần báo cáo, lát nữa lại phải xử lý một đống tấu chương, thật sự là mệt nhọc. Đáng tiếc quan tâm của nàng là dư thừa, Mặc Dạ vừa đến Túc Minh cung, nhóm triều thần liền đưa ánh mắt nhìn nhau - sáng nay, thế tôn dường như rất hưng trí nha.

Tâm tình Mặc Dạ quả thật rất tốt, ngay cả khi đọc được tấu chương tố cáo tri châu Chương Châu tham ô, cùng việc tham tướng Định Viễn quân tham nhũng quân lương thiếu chút nữa khơi mào binh biến cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

“Hình bộ, Đại Lý Tự cùng thẩm tra.”

Hình bộ thượng thư và Đại Lý Tự Khanh cùng “dạ”, Mặc Dạ khẩn cấp nói tiếp, “Các vị đại nhân còn có chuyện gì  khải tấu không?”

Mặc Dạ biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả người không có mắt như Trịnh Niên Khoan cũng tự hiểu mà cúi đầu. Đợi đến khi chúng thần ngước mắt chỉ kịp thấy góc áo bào thoáng qua, bóng lưng cao ngất của Mặc Dạ đã biến mất trước mắt mọi người.

Trở về thế tôn điện, Mặc Dạ nhìn một đống tấu chương trên bàn, thiếu chút nữa nhịn không đươc kêu nhóm nội quan gom đống này đi thiêu. Nhưng cô biết lúc này mà cô đi Ngọc Anh điện, Bạch Cẩm cũng không cho cô sắc mặt tốt. Chuyện triều chính Bạch Cẩm rất rõ ràng, một thế tôn cần chính mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Hơn nữa Mặc Dạ mới nắm quyền chưa được mấy tháng, căn cơ trong triều chưa vững, có nhiều việc không thể chỉ giao cho các quan lại,đại thần, chỉ có thể tự mình quán xuyến. Nếu Mặc Dạ nhàn hạ đi gặp nàng, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi Ngọc Anh điện. Thở dài một hơi, Mặc Dạ chỉ có thể nhẫn nại bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Vất vả cày cấy, còn cùng hoàng hậu nói chuyện cả một đêm, trên mặt cô không có chút xíu nào mệt mỏi. Ngược lại cô lúc này xem tấu chương mà không yên lòng, trong đầu lại không tự chủ được nhớ lại cảnh tượng hương diễm tối qua. Bạch Cẩm nằm trong lòng mình,

Ngoại trừ Mặc Dạ, không ai biết rằng, năm cô mười tuổi liền lập một chí nguyện to lớn, bản thân nhất định phải trở thành hoàng đế, đến lúc đó cô có quyền sinh sát trong tay, có thể danh chính ngôn thuận thân cận nàng, lại từng bước một đem nàng nắm trong tay. Cô trù tính bảy năm, tạo ra một vỏ bọc vô cùng hoàn mỹ, là một thế tôn an phận, không tranh không giành. Các hoàng thúc của Mặc Dạ cho tới bây giờ chưa bao giờ đưa cô vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh. Mặc Dạ? Nhắc tới cái tên này, bọn họ chỉ cười khinh miệt, trong mắt họ cô chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa.

Lúc cha cô là thái tử tiền nhiệm chết, xác ông được đưa từ biên thùy trở về. Cô thành thật canh giữ bên cạnh ông, khi hoàng tử Mặc Thịnh được phong làm thái tử, cô khuyên nhủ Mặc Diệu nhẫn nại trù tính, mượn tay Mặc Diệu châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngũ hoàng tử Mặc Dương cùng tân thái tử Mặc Thịnh. Ngay tại lúc mâu thuẫn giữa hai người đạt tới đỉnh điểm, Mặc Thịnh làm thái tử năm thứ hai, an phong năm đầu, phế cung chi biến bùng nổ. Mặc Thịnh bị ám sát ở Bắc Trung cung, Mặc Dương liền thừa cơ giữ lệnh bài thái tử, ngày hôm sau liền bị phế.

Mặc Diệu chờ ngày ngồi lên ngôi vị thái tử ba năm, mà Mặc Dạ cũng làm một đứa cháu trai tốt của Mặc Diệu ba năm. Cô trung thành, tận tâm khuyên Mặc Diệu nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa, thời cơ chưa đến không nên vội vàng chính biến, làm vậy mất nhiều hơn được. Cho đến khi Mặc Diệu chết, vẫn luôn cho rằng Mặc Dạ cùng mình chú cháu tình thâm. Nếu hắn nhẫn nại thêm một chút, sẽ không có loạn ngũ vương, khiến hắn mất mạng.

Đúng thế, trên thế gian này không ai có thể nhẫn nại như Mặc Dạ. Trong thời gian loạn ngũ vương, nhóm hoàng thúc có khả năng kế thứa ngôi vị hoàng đế của Mặc Dạ đều chết sạch, chỉ trừ Mặc Thịnh, Mặc Cảnh và Mặc Dương. Mà vì sao loạn ngũ vương lại phát sinh? Ngoại trừ Mặc Dạ thì không có ai biết cô đã thận trọng như thế nào, trợ giúp, thúc đẩy nhóm hoàng thúc này vào trận sát phạt đẫm máu này như thế nào.

Vận khí của Lỗ vương cùng Triệu vương tốt nhất, vì bọn chúng rất ngu xuẩn, mà mục đích của Mặc Dạ đã sắp đạt được, cô cũng lười làm bẩn tay mình.

Đứng trong đại điện Minh Cung, dưới chân cô là chúng triều thần đang quỳ lạy. Nhưng ánh mắt của Mặc Dạ lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm che, chỉ nhìn thấy bóng hình mơ hồ xinh đẹp ấy. Cuối cùng… cô cũng bắt đầu thực hiện nguyện vọng của mình.

Tiếng bước chân sàn sạt đánh gãy hồi ức của Mặc Dạ, tiểu nội quan nâng hộp gỗ bước vào Hội Ninh điện. Tiểu nội quan đã chạy tới chạy lui hơn mười vòng, cố gắng đè nén tiếng thở dốc, sợ thất lễ trước mặt thế tôn. Mặc Dạ cầm lấy hộp gỗ, mặt mày như giãn ra, cô thản nhiên nói: “Trời nắng gắt, Cao Thành Phúc, dẫn hắn đi xuống lĩnh thưởng.”

Cao Thành Phúc khom người thưa vâng, lại hiểu ý phất tay cho toàn bộ nội quan trong điện lui xuống. Cửa lớn nhẹ nhàng khép lại, Mặc Dạ mở hộp ra, trong chiếc hộp tinh xảo chỉ có một cái túi thơm, bên trên thêu hai bông hoa hải đường, rất kiều diễm.

Mặc Dạ cầm lấy túi thơm đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, trên túi thơm còn có thêu một chữ Cẩm, khóe miệng cô cong lên, kế hoạch sắp hoàn thành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro