Chương 4- Cầm thú này là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa lắc lư đưa Mặc Dạ vào cung, trời đã ngã chiều nhưng vẫn còn nắng, thị vệ báo đã đến nơi, Mặc Dạ đưa tay vén màn đi ra ngoài, hôm nay cô mặc một bộ trường y màu đen viền chỉ bạc, kết hợp với làn da trắng mịn và vóc dáng cao gầy, thêm khuôn mặt tuyệt mỹ như được trời đất ưu ái tạo thành, khiến cho ai vô tình nhìn thấy cô sẽ khó dời mắt, và đương nhiên nói có sách mách có chứng, có một người nhìn cô chăm chăm từ lúc cô xuống xe ngựa, Mặc Dạ khó chịu nhíu mày quay đầu đối mắt với kẻ vô lễ kia, là một tên nam tử.

Người kia bị cô bắt gặp cũng không có ý định thu hồi ánh mắt, hắn ta nhẽn một nụ cười trơ trẽn đi về phía Mặc Dạ, nhìn rõ người tới là ai Mặc Dạ cuối người hành lễ,"Mặc Dạ gặp qua đại hoàng thúc." Người này là Mặc Thịnh, thái tử vừa được sắc phong hai năm trước.

"Miễn lễ miễn lễ, thế tôn tuy rằng là cháu nhưng phong hào lại ngang với thái tử, ngươi không cần hành lễ với cô!" Mặc Thịnh đưa tay đỡ lấy tay Mặc Dạ, không biết hắn là vô tình hay cố ý mà siết nhẹ tay Mặc Dạ rồi buông ra, Mặc Dạ lại khó chịu nhíu chặt mày.

"Hoàng tổ phụ triệu kiến Mặc Dạ có việc, Mặc Dạ không phiền đại hoàng thúc đi dạo, Mặc Dạ xin đi trước." Nói dứt Mặc Dạ liền bước đi nhưng tay áo lại bị Mặc Thịnh nắm lại, hắn nói,"Gấp gì chứ, ta vừa ở chỗ hoàng tổ phụ con trở về đây, ông ấy lúc nãy nói chuyện với ta còn ngủ gật, nói hai câu lại gục gặc vài lần, làm ta ngồi đến mất kiên nhẫn, đến cuối cùng là ngủ gật luôn, ta đành đi ra ngoài trước, ngồi trong đó không biết đợi đến khi nào.

Mặc Dạ nghe xong thì hai hàng chân mày như muốn dính vào nhau, cô giương mắt nhìn thẳng vào mặt Mặc Thịnh nói," Hoàng tổ phụ tuổi đã cao, hàng ngày lại còn phải lo việc nước, ông ấy mệt mỏi cũng là điều hiển nhiên, thân làm con còn là thái tử, là đế vương tương lai, ngài chẳng chia sẻ gánh nặng với hoàng tổ phụ thì chớ, vì sao lại còn sau lưng người mà nói ra những lời đại nghịch như vậy?

Mặc Thịnh bị cô nói cho á khẩu, hắn vốn dĩ đầu óc không được thông minh, thêm quanh năm đắm chìm trong sắc dục không chăm học hành cho nên bây giờ bị Mặc Dạ chửi cũng không biết cách để mà chống trả, Mặc Thịnh mặt mày méo xệch liếc nhìn Mặc Dạ đang đi vào càn long cung.

Tên hầu cận đứng im lặng nãy giờ, thấy Mặc Dạ đã đi khuất thì lên tiếng,"Thế Tôn quá ngạo mạn, ngài dù sao cũng là thái tử vậy mà....

"Ài... được rồi được rồi, phong hào của nó ngang với thái tử, nó hành xử như vậy là không sai, ngươi chớ nhiều lời, thân phận của ngươi còn chưa đủ tư cách để nói chuyện hoàng gia đâu," Thái tử không đợi tên hầu cận nói hết đã chen ngang, hắn vừa như là răn dạy lại vừa như nhắc nhở tên hầu cận đã nói lời không nên nói.

Tên hầu cận bị nhắc nhở thì đổ mồ hôi, còn may là xung quanh không có người.

Đi tới cửa càng long cung, Mặc Dạ đã thấy Thường công công đoợi bên ngoài, thấy Mặc Dạ đi tới ông ta cúi người hành lễ,"Nô gia bái kiến thế tôn.

"Thường gia gia miễn lễ, hoàng tổ phụ đã daậy chưa,".

Thường công công nghe hỏi thì mỉm cười đáp,"Có phải thế tôn đã gặp thái tử hay không?.

"Phải! Ta vừa gặp thúc ấy ở cửa cung.

"Thật ra bệ hạ không muốn nói dong dài với thái tử nên mới giả vờ ngủ gật, để cho thái tử không có kiên nhẫn mà trở về.

Mặc Dạ lúc này mới như ngộ ra, cô nói,"À, ra thế.

Mặc Dạ đẩy cửa cung đi vào, thấy hoàng đế đang ngồi nghiêm chỉnh phê tấu chương, nào có bộ dáng gà gật như Mặc Thịnh nói đâu, cô đi tới giữa phòng rồi hành đại lễ,"Tôn tử bái kiến hoàng tổ phụ, hoàng tổ phụ thánh an.

Hoàng đế mỉm cười nhìn Mặc Dạ,"Đứng lên đi, lần sau đến không có người ngoài không cần hành đại lễ vậy đâu, rất rườm rà.

"Dạ nhi tuân mệnh.

Mặc Dạ ngồi xuống ghế, thường công công dâng lên cho cô một ly trà, Mặc Dạ liếc nhìn ly trà rồi không động tới, kỳ thực cô không thích uống trà, càng không thích uống nước nóng, ở hiện đại cô quen uống nước ngọt và bia, xuyên về đây không có những thứ đồ uống đó đối với cô thật sự là một cực hình.

Bên trong càng long điện mỗi người tự làm việc của mình, bất giác không gian trở nên vô cùng im lặng, im lặng đến nỗi  hoàng đế viết chữ lên giấy cũng có thể nghe được tiếng, hoàng đế ngồi phía sau bàn thư án ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ, thấy cô ngồi im lặng không biết đang nghĩ gì thì, ông ho nhẹ một tiếng.

"Dạ nhi, lần này triệu con vào cung con biết là vì sao không?.

"Dạ nhi không biết, xin tổ phụ chỉ dạy,"Mặc Dạ đang trầm tư, nghe hoàng đế hỏi thì lên tiếng trả lời.

"Ta lập Mặc Thịnh làm thái tử nhưng lại phong con làm thế tôn, con biết vì sao không?." Hoàng đế lại hỏi.

"Tổ phụ làm việc ắc có nguyên nhân, Dạ nhi không dám dò thánh ý.

Hoàng đế vuốt râu mỉm cười,"Dạ nhi! Con rất thông minh, biết điều gì nên nói điều gì không nên nói, nhưng con là cháu ruột của ta, sau này không cần nói chuyện kiểu rào trước đón sau như vậy nữa, lần này ta triệu con vào cung là muốn cho con lên triều nghị luận, sau khi hạ triều giúp ta phê duyệt tấu chương, ta sẽ chọn ra những tấu chương hằng ngày cùng những việc nhà của quan lại trong kinh cho con sử lý, con thấy sao?.

Mặc Dạ nghe xong thì đứng lên, chấp tay từ tốn nói,"Dạ nhi được tổ phụ cho phép được cùng người san sẻ công việc, Dạ nhi lòng vui mừng khôn siết, nhưng những việc người vừa nói ra, vốn dĩ là việc thái tử nên làm, Dạ nhi nhận lãnh sợ rằng đại thần dị nghị, mong tổ phụ nghĩ lại.

Hoàng đế buông bút trên tay xuống, ông có chút lười nhác dựa lưng ra phía sau, hít một hơi nhắm lại một, sau đó thở ra rồi mở mắt, ông nhìn Mặc Dạ lên tiếng,"Mặc Thịnh vốn dĩ không thích hợp làm thái tử càng đừng nói là làm đế vương, tính cách của nó chỉ thích hợp làm một vương gia nhàn tản thì có thể, kêu nó lên triều nghị sự cùng duyệt tấu chương, khó như lên trời, nếu thái tử đã vô dụng thì một thế tôn như con cũng không nên ăn không ngồi rồi có đúng không?.

Mặc Dạ nghe xong thì cũng đã hiểu, chức vị thái tử kia chỉ là hữu danh vô thực, thế nhưng xưa nay đế vương vô tình, dù cổ đại hay hiện đại, đã ngồi lên được ngai vàng này thì có vị hoàng đế nào chịu buông nhường ngôi cho kẻ khác, đã có bao nhiêu đế vương bất chấp can gián của triều thần, bất chấp mạo hiểm cùng tài lực để tìm kiếm sự trường sinh, vậy thì! Vị hoàng đế này là thật sự đã chán nản với ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn này, hay là ông ta còn có một tần ẩn ý khác? Nói túm lại cô vẫn nên cẩn thận một chút.

Thấy Mặc Dạ chỉ trầm ngâm không nói gì, hoàng đế đứng lên đi xuống phía cô, ông đặt tay lên vai Mặc Dạ rồi từ tốn nói,"Dạ nhi! Tổ phụ biết con đang nghĩ gì! Xưa nay đế vương vô tình, con có phòng bị là không sai, thế nhưng đế vương cũng có giới hạn, trẫm, mệt rồi, hết sức rồi, bây giờ trẫm chỉ muốn giao cả giang sơn này cho một người có thể gánh vác cùng trách nhiệm, và người trẫm chọn là con.

Mặc Dạ nghe hoàng đế nói xong thì có chút suy nghĩ, cô nói," Dưới gối tổ phụ có tổng cộng mười lăm vị hoàng thúc bá, vì sao người lại chọn con?.

Hoàng đế thở dài, ông vỗ nhẹ lên đầu Mặc Dạ rồi nhẹ giọng trả lời," Mười lăm đứa, nhưng thân phận cùng địa vị đủ để lên ngôi chỉ có 5 đứa, trừ phụ thân của con ra chỉ còn bốn đứa.

Mặc Dạ trầm mặc suy nghĩ, Thứ tử của Cảnh Tông, tam hoàng tử Mặc Diệu, ngũ hoàng tử Mặc Dương, lục hoàng tử Mặc Cảnh đều có nhà mẹ đẻ cao quý, có không ít triều thần đứng phía sau lưng ủng hộ, mà Mặc Thịnh thái tử hiện tại, là con của một phi tử, tuy được phong phi nhưng không có danh hào, chỗ dựa lại không cao, nếu nói đủ địa vị để đăng cơ chỉ có ba người chứ không phải bốn, bởi vì thái tử vô năng, trước sau gì chức vị thái tử cũng sẽ bị thay thế, mà ba vị vương gia kia sau khi được phong vương cũng đã cho đất phong ở một nơi cách xa kinh thành, như vậy người hiện tại có lợi thế nhất vẫn là cô, phía sau lưng cô có Diệp gia tộc chống lưng, có hai vị tôn quý là hoàng hậu cùng hoàng phi làm chỗ dựa, như vậy cho dù những người kia có cố gắng tránh giành cũng không có kết quả.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Mặc Dạ nhận mệnh,"Dạ nhi tuân mệnh.

"Tốt, tốt, tốt", Hoàng đế nói liên tục ba chữ tốt, ông vỗ vai Mặc Dạ vui mừng sau đó lệnh cho thường công công đem tấu chương về phủ thế tôn.

Hoàng đế đứng trong điện nhìn Mặc Dạ cùng Thường công công lui ra ngoài, đôi mắt ông đăm chiêu đầy nghĩ ngợi.

Sau khi Mặc Quang thái tử tử trận , cuộc chiến đoạt ngôi máu chảy đầm đìa mấy năm cuối cùng cũng công khai không biết mệt mỏi. Người ngồi lên vị trí thái tử giống như đèn kéo quân, chỉ trong vòng hai năm ngăn ngủi đã thay đổi ba lần. Đến cuối cùng, mười mấy đứa con trai của Cảnh Tông chỉ còn lại ba người. Tam hoàng tử là Lỗ vương ngu dốt yếu đuối, khi loạn Ngũ vương diễn ra chỉ biết tránh trong vương phủ ôm nhau khóc lóc, khi Thần Võ quân tới cứu hắn, hắn còn trốn dưới váy của vương phi không dám ra ngoài. Lục hoàng tử Triệu vương có văn có võ nhưng mê rượu háo sắc, không có dáng vẻ của minh quân.

Ngay từ đầu Cảnh Tông cũng không có ý định đưa Mặc Dạ lên ngôi vị hoàng đế, cái vị trí cao cao tại thượng này, là nơi lạnh lẽo nhất trên đời. Đứa nhỏ ông nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, trong thâm tâm ông muốn nó vui vui vẻ vẻ sống hết một đời, mà không phải sống cuộc sống cô độc như mười hai năm trước.

Nhưng Mặc Dạ là người thích hợp nhất, nhóm triều thần nhìn tới nhìn lui, so với Lỗ vương yếu đuối cùng Triệu vương bạo ngược, Việt vương  thì im hơi lặng tiếng, trong số những người đủ sức lên ngôi, Mặc Dạ tạo cho người ta cảm giác sự tồn tại của cô thật mơ hồ, nhưng ít nhất cô không có khuyết điểm nào không thể tha thứ. Mặc Dạ cứ như vậy khoác lên danh phận thế tôn, trở thành thế tôn ngang hàng với thái tử đầu tiên của Đông ly.

Khi Mặc Dạ được sắc phong chỉ được một vài đại thần xem trọng, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, ngay cả người khắc nghiệt nhất là Trần Hữu thừa tướng cũng không thể không cảm thán một câu: “Thế tôn mặc dù còn trẻ, nhưng đã có bộ dáng của minh quân.” Đây là một câu nói không khoa trương chút nào, cô quả thật có được toàn bộ phẩm chất của minh quân: khoan dung, hiểu lý lẽ, biết khắc chế, trí tuệ... Cảnh Tông đế nhìn Mặc Dạ từ buổi đầu còn ngây ngô đến khi vô cùng thành thục như bây giờ, trong lòng không khỏi kiêu ngạo, tự hào.

Đây là cháu của trẫm nha, nàng sẽ được sử sách lưu danh, nàng sẽ khai sáng ra một thời thịnh thế cho thiên hạ này. Cảnh Tông biết, bản thân không chọn sai người.
......

Khi ánh trăng lên lỏi theo kẹt cửa  chiếu vào phòng, Bạch Cẩm mới từ từ tỉnh dậy. Trong hoa huyệt vẫn còn cảm giác tê dại, no trướng vì bị nam căn của Mặc Dạ cắm bên trong, huyệt khẩu hơi hơi mở ra, lúc này mới từng chút một co lại thành khe hở nhỏ hẹp.

Bạch Cẩm nhớ lại lúc ấy Mặc Dạ như một con ác thú, nàng chợt cảm thấy rùng mình, Mặc Dạ đến cùng là ham muốn chiếm hữu nàng hay là tình yêu, Bạch Cẩm không thể phân rõ. Nàng cũng không dám phán đoán. Mặc kệ Mặc Dạ đối với nàng là loại cảm giác nào, dù sao đi chăng nữa, Mặc Dạ cũng đã thừa nhận nàng, chấp nhận nàng . Không phải nàng không nghi ngờ Mặc Dạ đột ngột thay đổi như vậy , mà là nàng không muốn suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều làm gì chứ? Điện Hạ đã chấp nhận nàng, chấp nhận tình cảm của nàng, đồng ý yêu nàng, vậy là đủ, còn lại nàng lười phải nghĩ.
......
Trong thư phòng của thế tôn cung, tiếng tranh luận vang lên ầm ĩ, vì nước sông Huân tràn đê, năm châu mười ba phủ ở Giang Nam chịu cảnh lũ lụt. Đáng lý những việc này hoàng đế sẽ cùng các đại thần hội lại bàn bạc, nhưng không, hoàng đế là người luôn không đi theo lẽ thường, lấy lý do dạo gần đây long thể bất an, lệnh cho các đại thần đến Thế Tôn cung cùng thế tôn bàn việc. Các đại thần không  ai phản đối cho nên Mặc Dạ cũng không dám lên tiếng, cho nên cô sau khi hạ triều, liền cùng các đại thần đi đến Thế Tôn cung, cùng thương nghị đối sách với quần thần.

Trời dần tối, nến thắp đầy trong điện, đem toàn cung điện chiếu sáng rực như ban ngày. Mặc Dạ ngồi phía trên, bên dưới lần lượt là hai vị thừa tướng, sau đó là Công bộ, Hộ bộ, Thái phó… Nhóm triều thần lúc này không cố kị đến chuyện tôn ti, đều cùng nhau ngồi xuống. Nhóm nội quan chạy qua lại, đưa đủ loại điều trần, dịch báo cho các vị đại nhân xem xét.

Trà trong chén Mặc Dạ đã lạnh, cô đang xem tấu chương của tri châu Cẩm Châu, lão nhân này là Trạng Nguyên năm Khánh Nguyên, thích nhất là khoe chữ, câu chữ trong tấu chương gấm hoa rực rỡ, viết nửa ngày cũng không đề cập đến trọng điểm. Mặc Dạ xem mà nóng ruột.

Đã là giờ hợi, người nọ chắc đã ngủ rồi nhỉ?. Cảm giác ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng tối hôm qua dường như vẫn còn lưu lại, Mặc Dạ ngồi nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của nàng mãi đến khi gà gáy sáng, mới lưu luyến không rời đứng dậy. Bốn mươi năm, độc thân bốn mươi năm mới biết được cảm giác yêu một người, từ lúc cô ý thức được tình cảm của bản thân với Bạch Cẩm, cô luôn muốn được ở cạnh nàng, muốn được ôm nàng mỗi ngày. Cô muốn bù đắp cho nàng , muốn nàng không cần phải tiếp tục chờ đợi, có lẽ ông trời cũng thương  xót cho nàng mới đem cô đến đây, bù đắp những tổn thương mấy năm nay nàng phải gánh chịu.

Khoảnh khắc Bạch Cẩm được cô ôm vào trong ngực, nàng vui sướng gần như bật khóc. Cô thầm nghĩ, bản thân tuyệt đối sẽ không buông tay, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, cho dù đau khổ bệnh tật, cho dù sinh lão bệnh tử, núi đao biển lửa, cô cũng muốn nắm chặt nàng trong tay.

Nghĩ đến đây, nét mặt Mặc Dạ không tự chủ được mà nhu hòa. Cô trước kia là một tướng quân nơi sa trường, chém giết ác ma quỷ quái, là một con người máu lạnh gần như không tim không phổi, nhưng kiếp này, cô lại là một thế tôn và sắp là một quân vương tương lai, đối mặt với chuyện thiên tai, đáng lẽ ra cô phải vùi đầu trong chuyện triều chính, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ tử còn đang ở nhà đợi cô về, cô liền đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức lao đến đem Bạch Cẩm ôm vào ngực.

Trong lúc cô mất tập trung, Trần tướng bên cạnh ho khan một tiếng: “Thế Tôn.” Thấy Mặc Dạ dường như không nghe thấy, lông mày lão nhân nhếch lên, lại cao gọi thêm một tiếng: “Thế Tôn.” Tay Mặc Dạ run lên, nước trà hắt lên mu bàn tay cô. “Thế Tôn dường như có điều cần suy nghĩ.” Ánh mắt Trần tướng có hơi sắc bén.

Hành vi này vốn là vô lễ, nhưng Trần Khắc là lão thần từ thời Thừa Tông, nay cũng là hữu Thừa tướng. Tính tình hắn chính trực, một lòng vì quốc gia, rất được Cảnh Tông đế kính trọng. Đã trải qua mấy đời hoàng đế loạn thất bát tao, thật vất vả thấy Mặc Dạ có tiềm chất minh quân, Trần Khắc hận không thể lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn thánh nhân áp lên người Mặc Dạ. Lúc này thấy Mặc Dạ trong thời điểm rối ren này lại thất thần, ngay lập tức trừng mắt lên nhìn.

“Hữu tướng, hữu tướng a.” Bạch Nguyên ngồi bên trái lập tức hòa giải, “Bây giờ đã là giờ hợi, Thế Tôn bận rộn một ngày, lúc này có chút mệt mỏi, cũng là điều bình thường.” Bạch Nguyên ông là người hiền lành còn là cha vợ của thế tôn, trong những thời điểm căng thẳng thế này người phụ trách giảng hòa không phải ông ấy thì là ai? .

“Tả tướng nói phải, Hữu tướng tuổi tác đã cao, nên sớm nghỉ ngơi mới phải.” Vừa nghe thấy lời nói âm dương quái khí như vậy, Mặc Dạ liền biết là Trịnh Niên Khoan. Trịnh Niên Khoan là nhạc phụ của phế đế, tức Thần tông đế, vị hoàng đế này lên ngôi được ba năm thì bị phế, vì hắn đam mê tửu sắc không lo triều chính bị đích thân hữu thừa tướng Trần Khắc cùng thái hậu phế truất, Trịnh Niên Khoan vốn dĩ phải là quốc trượng. Kết quả sau một hồi loạn  thập nhị vương, Cảnh Tông lên ngôi Mặc Diệu chết( Thần Tông, phế đế), nữ nhi của Trịnh Niên Khoan cũng tuẫn táng theo, ông trời cũng giúp cho Cảnh Tông đế. Trịnh Niên Khoan có xuất thân huân quý, gia tổ có công lớn, bản thân lại là lão thần thời Thừa Tông, Cảnh Tông không thể nhổ bỏ ông ta, đành để ông ta lắc lư trên cái ghế lại bộ thượng thư.

Trong các đại thần đương triều, phân thành ba phe phái. Cảnh Tông cả ngày xem bọn họ mang theo môn sinh tranh đấu gay gắt, còn có nhóm huân quý không chịu thua kém, rồi một đống tôn thất muốn xuất đầu lộ diện để khoe với thiên hạ sự tồn tại của mình. Hắn làm hoàng đế càng ngày càng suôn sẻ, đồng thời cũng cảm thấy càng ngày càng không thú vị.

Mặc Dạ có thể đoán được một chút. Kỳ thực Cảnh Tông làm hoàng đế là vì một người khác. Là Diệp Huyên hoàng phi, Diệp Huyên hoàng phi hy vọng bản thân ông trở thành minh quân, ông liền đem toàn lực đi thống trị quốc gia này. Nói ông nhân từ khoan dung, thực chất chỉ là giả tạo. Vì Diệp Huyên hy vọng ông như thế, nên ông che giấu tính cách lạnh lùng, đạm mạc của mình, đem tất cả những thứ gọi là tâm cơ thâm trầm cất giấu trong bóng tối.

Thật vất vả đợi đến giờ hợi hai khắc, Mặc Dạ rốt cục thoát thân khỏi Thế Tôn cung. Cô chỉ mang theo một mình Tầm Nguyệt là thị vệ, cho nên khi trở về cùng chỉ có mình hắn theo hộ tống.

Trong Ngọc Anh điện Diệp Huyên vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nàng buông cuốn sách trong tay ra: “Chàng đã về rồi.”

“Ngồi đi, Dạ lang.” Bạch Cẩm rót cho cô một ly trà, thấy Mặc Dạ muốn ôm mình, nàng cũng không né tránh. Tùy ý để Mặc Dạ đem cằm gác lên vai mình, Bạch Cẩm thản nhiên nói, “Dạ  lang, chàng muốn làm hoàng đế sao?”

Mặc Dạ ngẩng đầu, cô cười cười: “Nếu ta nói đúng, nàng nhất định sẽ bảo nhạc phụ hết lòng giúp sức cho ta, đúng không?”

Bạch Cẩm ngạc nhiên, Dạ lăng thật thông minh,“Chàng nói phải, từ trước đến nay. Hoàng đế đăng cơ có ai là không có đại thần phía sau năng đỡ, thiếp muốn mình là chỗ dựa cho hoàng vị của chàng”

“Ta không muốn.”

Bạch Cẩm giật mình: “Vì cái gì?”

Mặc Dạ nắm tay nàng, niết niết ngón tay tinh tế của nàng: “Ta nói ta không muốn.” Cô hôn lên tay Bạch Cẩm, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lại lộ ra mấy phần bướng bỉnh khó có thể làm trái,"Bởi vì! Ta có ba chỗ dựa còn vững chắc hơn là mẹ đẻ của nàng.”

"Ba chỗ dựa vững chắc? Là ai ?.

Mặc Dạ nghe nàng hỏi thì kề sát vào tai nàng nói nhỏ, Mặc Dạ càng nói hai mắt Bạch Cẩm càng trừng lớn, thấy biểu cảm đáng yêu của nàng, Mặc Dạ không chịu nổi mà cuối xuống hôn lên môi nàng rồi bế nàng lên giường.

Bạch Cẩm cũng không biết sao lại thành ra thế này, mơ mơ màng màng bị Mặc Dạ dỗ lên giường. Vốn định cùng cô nói rõ ràng triệt để, lời thổ lộ của cô lại khiến Bạch Cẩm tâm thần rối loạn. Thấy Bạch Cẩm ngơ ngác nhìn mình, Mặc Dạ hôn lên trán nàng: “Nơi đó còn đau không?”

Lúc đầu Bạch Cẩm sửng sốt, sau khi hiểu được Mặc Dạ đang nói cái gì, liền bỏ bừng mặt. Mặc Dạ sửa lại gối đầu cho nàng rồi nhẹ nhàng đem hai chân thon dài của nàng mở ra, tiện tay luồn vào tiết khố của nàng.

“Chàng muốn làm gì?” Bạch Cẩm vội vàng đem hai chân khép lại, kết quả không khéo là kẹp luôn cả tay Mặc Dạ đang đặt nơi hoa môi non mềm. Bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Mặc Dạ, Bạch Cẩm thật sự là đem chân mở ra cũng không được, không mở ra cũng không được.

Mặc Dạ thấy mặt nàng càng ngày càng hồng, cắn môi không chịu nói chuyên, liền biết bản thân không thể đùa quá mức. “Ngoan.” cô ôn nhu nói, “Để ta nhìn xem miệng vết thương đã tốt hơn chưa.” Nói xong, thoát tiết khố của Bạch Cẩm xuống.

“Thiếp có thể tự xem.” Bạch Cẩm nói thầm, cuối cùng cũng tránh không thoát ma chưởng của Mặc Dạ.

Hoa huyệt non mềm lộ ra, hô hấp Mặc Dạ không tự chủ được cũng dồn dập lên. Nơi đó vẫn chưa hết sưng đỏ, tiểu hoa châu run rẩy nhô đầu ra, bộ dạng đáng thương. Hoa môi đã khép kín, Mặc Dạ đẩy ra hai cánh hoa môi đầy đặn, đưa ngón tay vào.

Cả người Bạch Cẩm cứng đờ, không tự chủ lộ ra thần sắc sợ hãi: “Không, không phải chàng nói chỉ nhìn miệng vết thương sao?”

Mặc Dạ thấy nàng bày ra bộ dạng này, trong lòng không khỏi áy náy, đều trách mình hai lần trước quá mức thô bạo, khiến Bạch Cẩm sinh ra e ngại đối với việc mây mưa. Cô ôm Bạch Cẩm vào lòng, hôn nhẹ lên mặt nàng, ngón tay trong hoa kính chậm rãi nhu ấn: “Ngoan, không đau. Đợi lát nữa ta bôi thuốc cho nàng, nơi đó của ta quán lớn, không khuếch trương cho tốt nàng sẽ chịu không nổi.”

Bạch Cẩm bị cô hôn đến choáng váng hồ đồ, miệng nhỏ không tự giác phát ra tiếng than nhẹ, có chút mê muội nghĩ, xú tiểu tử không biết xấu hổ, nào có ai lại tự khen nơi đó của bản thân… lớn. Nhưng khi nàng nghĩ đến nam căn khiến bản thân vừa sợ vừa yêu, bổng thân thô cứng, quy đầu cực đại, còn có trên quy đầu góc cạnh thô ráp, mỗi khi nghiền qua vách tường hoa huyệt mềm mại, khiến nàng cảm thấy vừa ngứa vừa dương, liên tục phun nước. Nghĩ như vậy, tiểu huyệt quả nhiên lại phun ra dâm thủy, phun ướt đẫm bàn tay Mặc Dạ.

Mặc Dạ cười khẽ, dưới ánh mắt xấu hổ, giận dữ của Bạch Cẩm ngậm từng ngón tay sáng lấp lánh vào miệng, còn không ngừng chậc chậc xuýt xoa: “…Ngọt, thơm quá.” Bạch Cẩm cảm thấy cả người mềm nhũn, không chịu nổi trêu chọc như vậy, kìm lòng không được mà “ưm ” một tiếng, dâm dịch từ trong hoa huyệt chảy ra không ngừng.

Mặc Dạ thấy nàng động tình, trong lòng đắc ý, tay càng ra sức đùa bỡn. Dưới tay cô không ngừng, trên miệng cũng không nhàn rỗi. Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Cẩm cũng bị cô trong ngoài ăn sạch, đầu lưỡi ẩm nóng triền miên cuốn lấy lưỡi nàng, Bạch Cẩm vui vẻ đến độ nói không nên lời.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ dần dần trầm luân, miệng vết thương sẽ không thể khép được. Bạch Cẩm thở phì phò, cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Dạ lang, chàng… Chàng từ nơi nào học được mấy thứ này… Ưm… Mấy cái thứ, ách a… Loạn thất bát tao.” Đáng tiếc lời nói của nàng bị nụ hôn của Mặc Dạ biến thành rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, con ngươi ngập nước tràn đầy mị ý, làm sao có thể khiến Mặc Dạ có chút kinh sợ.

Mặc Dạ cắn môi Bạch Cẩm,"Cẩm nhi, chẳng lẽ nàng không biết (nam nhân)trên đời đối với chuyện này đều có thiên phú vô sự tự thông sao.” Cô cười khiến Bạch Cẩm phát cáu, hai gò má đỏ bừng, Bạch Cẩm nổi nóng dùng chân đá cô: “Chán ghét, không cho cười!”

“Được, ta không cười.” Mặc Dạ bắt được bàn chân mà Bạch Cẩm đá tới, thuận thế đem đùi nàng đặt trên cánh tay, “Vậy nàng cũng phải ngoan ngoãn không được giãy giụa.” Côn thịt nóng bỏng trêu chọc huyệt khẩu của Bạch Cẩm, Mặc Dạ lại dặn dò thêm lần nữa, “Ngàn vạn lần đừng lộn xộn, ta sợ sẽ làm nàng bị thương.”

“Được.” Bạch Cẩm cắn môi, bàn tay không khỏi nắm chặt góc chăn dưới người. Cảm giác no trướng quen thuộc đánh úp tới, bởi vì động tác của Mặc Dạ vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác đau đớn như xé rách mà nàng lo lắng không có truyền đến, ngoại trừ lúc đầu có chút không khỏe, mị thịt trong hoa huyệt cũng rất nhanh liền ẩm ướt, co lại hút lấy bổng thân to lớn.

“Có đau hay không?” Mặc Dạ cố gắng đè nén xúc động muốn mãnh liệt trừu sáp, ồ ồ thở dốc bên tai Bạch Cẩm.

“Ân a… Không đau, chỉ là rất trướng…” Bạch Cẩm kìm không được nỉ non ra tiếng, “Thật lớn a… cắm vào thật sâu, có phải… Bụng thiếp có phải bị chàng sáp thủng hay không?”

Câu nói vô tâm này làm Mặc Dạ thiếu chút không khắc chế được, cô thở dốc một hơi, nghiến răng nghiến lợi vỗ lên mông Bạch Cẩm một cái: “Thành thật một chút.”

“Ta không thành thật chỗ nào.” Bạch Cẩm bất mãn cho cô một cái trừng mắt, xú tiểu tử này càng ngày càng kiêu ngạo, bộ dạng hữu lễ lúc trước đi đâu mất rồi.

Mặc Dạ vừa trêu chọc nàng vừa cởi áo trên người nàng xuống, một bàn tay của cô nắm lấy tuyết nhũ cao ngất, dùng môi lưỡi hết hôn lại liếm từ vành tai xuống bầu ngực, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa bú mút.

“Chàng nói chỉ bôi thuốc.” Bạch Cẩm cố sức muốn đẩy cái đầu của Mặc Dạ đang chôn ở trước ngực mình ra, vì sao bôi thuốc lại biến thành đùa giỡn lưu manh.

Mặc Dạ ngẩng đầu, trên mặt bày ra bộ dạng nghiêm túc chỉ lên nụ hoa sưng đỏ: “Cẩm nhi nơi này cũng bị thương, nàng xem, vừa hồng vừa sưng, rất đáng thương a.”

Bạch Cẩm vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Nơi đó không phải là bị thương, rõ ràng là bị chàng…”

“Bị ta cái gì?” Mặc Dạ thấy nàng nói càng ngày càng nhỏ, cười khẽ rồi lại nhéo nhéo nụ hoa, “Không nói ta đây liền tiếp tục chữa thương.”

“Ngươi vô sỉ!” Bạch Cẩm nghẹn một lúc lâu sau cuối cùng cũng chỉ phun ra được mỗi ba chữ này. Mặc Dạ rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi, nếu không phải cô luôn vừa cắn vừa mút nơi đó , nụ hoa của mình làm sao có thể tự sưng đỏ. Đáng tiếc lời nói loại này Bạch Cẩm căn bản là không thể nào nói ra. Mặc Dạ trêu đùa nàng càng ngày càng nghiện. Cô cũng không nhất quyết ép buộc Bạch Cẩm nói những lời này, chỉ là mỗi khi dụ dỗ, nhân lúc Bạch Cẩm không phòng bị, sẽ tự nói ra những từ dâm đãng này.

Sống mười mấy năm trên đời, Bạch Cẩm cảm thấy mặt mũi bản thân đã mất sạch trong đêm nay, nhìn bộ dạng tươi cười đáng giận trên mặt Mặc Dạ, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn lại một câu- cầm thú vô sỉ này đến cùng là ai, nhanh trả lại Dạ lang nhu nhuận đáng yêu cho ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro