Chương 3- Cuồng tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, mặt trời sắp lên tới tám chục xào Bạch Cẩm mới lờ mờ thức giấc. Nàng mệt mỏi chóng tay ngồi dậy rồi lại mệt mỏi dựa người vào gối mềm, toàn thân từ trên xuống dưới của nàng như bị xe ngựa nghiền qua, đau nhức không thôi. Tiểu huyệt giữa hai chân nàng càng thêm nóng bừng co rút đau đớn, tuy rằng tối hôm qua nàng biết điện hạ đã giúp nàng bôi chút Trân Châu cao, đã đỡ hơn một tí, nhưng chỉ cần nàng cử động nhẹ một chút, một cơn đau như xé rách lại truyền đến. Bạch Cẩm chỉ có thể nằm trên giường không động đậy, trong lòng oán hận Mặc Dạ quá mức thô bạo, nhưng chỉ cần hồi tưởng đến chuyện tối qua, lại cảm thấy vừa hổ thẹn vừa áy náy, lại vui mừng vụng trộm.

Đúng lúc này, Mặc Dạ đã trở lại sau hai canh giờ luyện kiếm. chuyện tối qua hiển nhiên không hề gây trở ngại hay mệt mỏi cho cô một chút xíu xìu xiu nào, ngược lại tinh thần còn có chút nâng cao. Nghe Cao Lan nói Bạch Cẩm vẫn còn chưa dậy, cô sốt ruột hỏi,"Bản cung luyện kiếm cũng kha khá thời gian mà nàng vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Ngươi có vào xem qua nàng không?” Nói rồi không đợi Cao Lan trả lời đã truyền lệnh cho thị vệ Tầm Nguyệt đang đứng bên cạnh,"Tầm Nguyệt, ngươi đi thái y viện gọi Tôn thái y đến đây.”

“Nương nương chỉ là hơi mệt trong người, điện hạ không cần làm to chuyện đâu ạ.” Cao Lan cúi đầu ngăn cản, nàng không dám nhìn mặt Mặc Dạ, chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm qua, hai chân nàng liền nhũn cả ra.

Bạch Cẩm vốn không sao, nhưng Cao Lan lo sợ nương nương của nàng sẽ xấu hổ nên Cao Lan kiên quyết không cho truyền thái y, chuyện nữ tử mệt mỏi sau đêm động phòng là chuyện rất bình thường, cho nên Mặc Dạ cho truyền thái y là chuyện bé xé to.

"Ngươi đang dạy bổn cung?"Thanh âm lạnh lẽo từ Mặc Dạ vang lên, Cao Lan đang trầm mặc suy nghĩ bị câu nói lạnh lẽo của Mặc Dạ làm cho sợ hết hồn, nàng vội quỳ xuống dập đầu nói,"Nô tỳ không dám, nô tỳ biết sai xin điện hạ tha tội.

Mặc Dạ không nhìn lấy Cao Lan đang quỳ dưới đất, cô liếc qua Tầm Nguyệt vẫn còn đứng tần ngần sau lưng cô mà chưa đi, cô nghiến răng rít lên,"Còn chưa đi?.

Tầm Nguyệt cũng hết hồn, vội khom người chào rồi ba chân bốn cẳng chạy đi Thái y viện.

Bên trong thư phòng, Bạch Cẩm hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, bên tai còn văng vẳng những lời hạ lưu của Mặc Dạ. Thanh âm ôn nhuận như ngọc lại nói ra những lời tà nịnh bá đạo như vậy, Bạch Cẩm không cách nào tưởng tượng được, Điện hạ ngày thường luôn ôn nhuận như ngọc của nàng, khi đê mê trong dục vọng còn có một mặt như thế.

Trong trí nhớ của Bạch Cẩm, Mặc Dạ luôn luôn nhu hòa, trầm mặc, lại lạnh lùng xa cách. Trên người điện hạ không có sự kiêu ngạo nào của người hoàng thất, trong mắt nàng, điện hạ của nàng là người yêu thích yên lặng, nói không nhiều lắm, giống như một con thú nhỏ tính cách quái gở.

Cho nên, từ lúc điện hạ còn nhỏ vì tính cách này mà không được mọi người yêu thích. Khi đó, sau khi thái tử tử trận qua đời, các vương gia vì chuyện tranh giành vương vị mà trên triều lẫn trong hậu cung sóng gió ba đào, Mặc Dạ được thái tử phi sinh ra trong lặng lẽ, tuy cô là con của thái tử, nhưng lúc đó hoàng đế vẫn còn đau khổ vì thái tử mất đi cho nên cô không được người khác coi trọng. Cô cùng mẹ đẻ của mình là thái tử phi yên lặng sống trong cung, nhìn các vị huynh đệ của thái tử ngươi tới ta đi, vì tranh giành ngôi vị Thái tử đánh cho đầu rơi máu chảy.

Sau năm năm, mẹ đẻ của Mặc Dạ là thái tử phi vì một lần rơi xuống nước mà bệnh nặng, nàng bị đưa ra khỏi cung để tịnh dưỡng, từ đó Mặc Dạ sống trong cung như một kẻ vô hình, Một đứa trẻ chưa tròn năm tuổi, cô độc sống trong thâm cung, không thể nào có được một tuổi thơ tốt đẹp. Người trong cung am hiểu nhất là chuyện nịnh trên đạp dưới, lúc thái tử phi còn sống trong cung, nữ nhân yếu đuối ấy còn có thể che chở cho Mặc Dạ với chức danh thái tử phi. Nhưng từ khi nàng rời đi, Mặc Dạ không còn ai để dựa vào.

Từ đó, cô càng ngày càng quái gở. Đến khi Mặc Dạ tròn bảy tuổi, cuộc đời cô đột ngột chuyển một bước ngoặt rất lớn.

Hiếu Thành hoàng hậu lúc bấy giờ đi dâng hương nhiều năm đã trở lại, chuyện đầu tiên nàng trở về chính là. Chuyển Mặc Dạ không có ai nuôi nấng vào Thanh lương điện, một là muốn an ủi vong linh cháu trai ruột của nàng là thái tử đã tử trận, hai là thương xót cho đứa cháu máu mủ không nơi nương tựa. Mà Cảnh Tông hoàng đế (niên hiệu của lão hoàng đế) vẫn chưa buông bỏ hy vọng mình có con trai trưởng, cho nên cùng năm thái tử tử trận, lập thứ trưởng tử Mặc Thịnh làm thái tử.

Vốn tưởng rằng chiếc ghế thái tử đã định, thế cục triều đình có thể theo đó mà ổn định, nào ngờ nhóm hoàng tử còn tranh đấu kịch liệt thêm. Mẹ đẻ của Mặc Thịnh có xuất thân không cao quý, mà bản thân hắn cũng không phải là người tài đức, chỉ vì thân phận thứ trưởng tử của hắn, Cảnh Tông mới lập hắn làm thái tử. Thứ tử của Cảnh Tông, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử đều có nhà mẹ đẻ cao quý, sau lưng có không ít triều thần ủng hộ, làm sao có thể cam chịu để Mặc Thịnh làm thái tử. Mà đúng lúc này, tin tức thái tử có con trai nối dõi, khiến cục diện bỗng chốc bùng nổ.

Hiếu Thành hoàng hậu là tộc tỷ của Diệp Huyên hoàng phi, cũng là mẹ ruột của thái tử, hai tỷ muội đều xuất thân từ Diệp thị Tuyên thành, là thế gia hiển hách đứng đầu Đông ly. Càng quan trọng hơn là, trong tay Diệp thị nắm trọng binh, muốn đoạt vị thành công, lôi kéo Diệp thị là chuyện không thể không làm. Vốn dĩ Hiếu Thành không có con trai, là đối tượng mượn sức của các vị hoàng tử, nào ngờ giữa đường nhảy ra một tên Mặc Dạ. Ngoài miệng hoàng hậu nói thương cháu không cha, mẹ lại ở xa, nhưng có ai biết Diệp thị có phải hay không muốn nâng đỡ người kế vị mới, đảm bảo Mặc Dạ thượng vị.

Cứ như vậy, Mặc Dạ còn chưa kịp thích ứng biến hóa thân phận của bản thân, đã bị quấn vào vòng tranh đấu gay gắt. Cô chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, ám chiêu trên triều tự nhiên không tính lên người cô, nhưng những nữ nhân trong hậu cung này, ngoài sáng trong tối có vô số thủ đoạn khiến người ta có khổ mà nói không được, lại dùng hết lên người cô.

Đang suy nghĩ thì cửa thư phòng bị đẩy ra, là Trúc Cúc đem y phục vào, sau khi giúp Bạch Cẩm mặc xong y phục thì dìu nàng ra kiệu trở về Ngọc An điện.

Trở về Ngọc An điện không bao lâu, thì một nam tử mặc một thân huyền sam bước vào, hắn bước vào Ngọc An điện mà như chốn không người, nam nhân này tên gọi Lý Cửu, là thứ tử của hộ bộ thượng thư, mấy tháng trước hộ bộ nghe ngóng được Mặc Dạ thích nam tử cho nên chọn ra thứ tử có tư sắc nhất của mình để tặng qua, tặng qua cùng hắn còn có vài tên thứ tử của vài quan viên khác nữa, Bạch Cẩm lúc biết được chuyện tức đến phát khóc, tên Lý Cửu này là một tên rất có thủ đoạn, nhan sắc lại thuộc loại nhu mì của nữ tử, thế nên Mặc Dạ trước kia gặp qua hắn liền bị hớp hồn, tuy rằng Mặc Dạ chưa từng cho hắn danh phận gì nhưng tên Cửu Lang là được Mặc Dạ ban cho.

Bạch Cẩm đang ngồi trong phòng đọc sách, không hiểu sao mí mắt nàng cứ giật liên hồi, thật lo lắng có điềm gì không nữa. Buông sách, nàng cao giọng gọi: “Cao Lan.”

Không có người trả lời, trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách phát ra từ đồng hồ nước. Bạch Cẩm lại gọi vài tiếng, đang định ra ngoài xem, lại thấy một bóng dáng cao ngất đang tiến về phía mình.

Tay phải của nam nhân kia cầm một cái bình ngọc tinh xảo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Cẩm, hắn cong môi cười tà, "Nghe nói nương nương bị thương cần dùng Trân Châu cao, ta cố ý đưa đến đây cho nương nương.”

Sao tên này lại tự mình đưa Trân Châu cao đến thế này? Nếu để điện hạ bắt gặp thì phải làm sao đây?

Ánh mắt Bạch Cẩm trầm xuống: “Làm khó Cửu lang nhớ đến ta, đồ cứ để lại, ngươi vẫn nên về tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý Cửu bước lại gần nàng: “Không vội, ta có vài chuyện không rõ. Mấy ngày trước nương nương nói mình chỉ bị một vết thương nhỏ, sao mới qua ba ngày, đã hết nguyên cả lọ thuốc mỡ rồi?”

Nhất thời tim Bạch Cẩm đập thình thịch, sắc mặt nàng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Ta lại không biết, làm thế tôn nương nương bôi chút thuốc mà còn phải xin ý chỉ của một tên nam sủng như ngươi.”

“Nương nương nói quá lời.” Lý Cửu bước đến trước mặt Bạch Cẩm, nét tươi cười trên mặt hắn khiến Bạch Cẩm đoán không ra, “Quan tâm quá sẽ loạn, ta sợ thương thế của nương nương nghiêm trọng, đã nhiều ngày lo lắng không thôi. Thỉnh nương nương cho Cửu lang xem vết thương, nếu không nghiêm trọng, ta đương nhiên vui mừng. Nếu nghiêm trọng, vẫn nên kêu thái y tới xem thử.”

“Làm càn!” Bạch Cẩm lớn tiếng quát, “Ta đường đường là thê tử của thế tôn, là thế tôn nương nương, thế nhưng ngươi có thể nói ra những lời vô lễ như vậy, ngươi ngay cả việc nam nữ khác biệt mà cũng không hiểu rõ?”

Nụ cười trên mặt của Lý Cửu lại càng sâu: “Nương nương nói lời này là không đúng, nương nương là chủ mẫu, Cửu lang sủng tử. Giữa chủ mẫu và sủng tử, làm gì có chuyện nam nữ khác biệt chứ.”

Bạch Cẩm cười lạnh một tiếng: “Nhi đại tránh mẫu, nữ đại tránh phụ. Huống hồ gì ngươi chỉ là một sủng tử không phải con trai ta, giờ lại nói mấy câu vớ vẩn như này, không phải vô lý sao?.” Nàng vung tay áo, cực lực che giấu sự kinh hãi nơi đáy mắt, quay đầu đi: “Cửu lang, hôm nay ngươi quá vô lễ, ngươi quay về kiểm điểm lại mình đi.”

Nàng thấy phía sau im lặng, tưởng rằng Lý Cửu đã ngoan ngoãn đi rồi, không nghĩ tới eo nhỏ đột nhiên bị một bàn tay to ôm lấy, Lý Cửu thổi khí bên tai nàng: “Còn thỉnh nương nương dạy ta, nếu làm chủ mẫu mà bị sủng tử chiếm đoạt, thế tôn điện hạ biết được, thì vị chủ mẫu này có bị bỏ không?”

Những lời này giống như sét đánh bên tai, hai chân Bạch Cẩm nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Lý Cửu thuận thế đỡ lấy nàng, duỗi tay muốn sờ nơi giữa hai chân nàng, Bạch Cẩm hoảng hồn bắt lấy tay hắn đẩy hắn qua một bên, Lý Cửu nhếch mép cười khinh bỉ, hắn nhìn nàng nói,"Thế Tôn không thích nữ tử, ngươi thủ thân như ngọc như vậy để làm gì?, không bằng cho ta đi, ta hứa sẽ bầu bạn với ngươi khỏi cô đơn.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Bạch Cẩm cảm thấy giọng nói của mình cũng run lên, cái tên khốn kiếp này, hắn đang nói gì vậy?. Nếu lúc đầu nàng chỉ mới hoài nghi, thì biểu hiện bây giờ của Lý Cửu đã chứng thực suy đoán của nàng, hắn muốn cưỡng đoạt nàng, nghĩ vậy Bạch Cẩm sợ hãi, ai cho Lý Cửu hắn lá gan này chứ?.

“Cửu lang, hôm nay ngươi tới Không chỉ dùng lới nói khinh bạc ta, lại còn nghĩ muốn làm việc dơ bẩn như thế. Ngươi nghĩ thế tôn sẽ tha cho ngươi sao? Hoàng thượng sẽ tha cho tộc nhân của ngươi sao? Ta là cháu dâu của hoàng thất, chuyện ngươi làm hôm nay ngươi đã suy nghĩ kỹ sao?”

Lý Cửu cười lạnh, từ lúc hắn được đem tặng cho Mặc Dạ, hắn đã không còn quan hệ gì tới gia tộc của hắn rồi, vậy thì trước khi hắn chết khoái hoạt một lần vậy, nghĩ xong hắn nhào tới đè Bạch Cẩm lên bàn, Bạch Cẩm yếu thế bị hắn đè lên bàn, nàng chống cự hết sức có thể, nhưng nàng là nữ nhân yếu thế làm sao làm lại Lý Cửu, nàng bị hắn áp trên bàn khiến lưng nàng đau đớn.

"Người đâu, người đâu, điện hạ, Mặc Dạ...."Bạch Cẩm hoảng sợ hô loạn, nàng chống cự bất lực bị tên súc sinh không bằng cầm thú đè nghiến ở trên bàn.

Rầm.

Cánh cửa bị một lực đạo cực mạnh phá vỡ, Lý Cửu đang đè trên người Bạch Cẩm bị một người nắm cổ ném ra ngoài, còn chưa để ai kịp nhìn thấy người đó đã phi thẳng ra ngoài, đúng lúc Cao Lan, Tầm Nguyệt cùng Tôn thái y đang chạy theo vào, vừa tới sân đã thấy cái gì đó bay ra rơi trước mặt, nhìn lại là một người.

"Cửu.....á...." Cao Lan định gọi Cửu Lang thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho hét lên một tiếng rồi im bặt.

Mặc Dạ sao khi quăng Lý Cửu ra ngoài cô cũng phi thân theo, Lý Cửu vừa đứng lên đã bị thứ gì đó xuyên qua lòng ngực, hắn nhìn xuống thì thấy tay Mặc Dạ đã xuyên qua lòng ngực hắn mà bóp lấy trái tim hắn, Mặc Dạ lạnh tanh bóp tay một cái, trái tim Lý Cửu liền bị bóp nát, Lý Cửu từ từ ngã ngược ra sau, chết tươi.

Cả ba người bị cảnh tượng làm cho kinh hoảng tột độ, Mặc Dạ nhìn cả ba lạnh lùng nói,"Lý Cửu, con trai thứ của hộ bộ thượng thư, ý đồ muốn vũ nhục Thế Tôn nương nương, nhưng ý đồ không thành bị bản cung phát hiện, phạt, xử tội chết, bóp - nát - tim, Tầm Nguyệt, làm việc ngươi nên làm đi, Tôn thái y có thể trở về Hoàng tổ phụ có cần hỏi chuyện phiền ngài đúng sự thật báo lại.

Nói xong cô đi thẳng vào Ngọc An cung, tay phải dính máu cô cũng không thèm lau chùi.

Mặc Dạ bước vào nhìn thấy Bạch Cẩm im lặng nằm trên bàn, quần áo tuy rằng vẫn còn nguyên nhưng lại lộn xộn, cô đi tới trước mặt im lặng nhìn Bạch Cẩm, đồng tử của cô càng ngày càng tối, càng ngày càng trầm xuống. Bạch Cẩm không kìm được rùng mình, nguy hiểm bất ngờ ập đến, khiến nàng trốn tránh theo bản năng, bằng không…

“Vì sao hắn vào được đây?” Mặc Dạ lạnh lẽo nhả ra sáu chữ, “Vào đây bằng cách nào?…” Mặc Dạ vươn tay, đem Bạch Cẩm kéo vào trong lòng. Xoẹt một tiếng xé rách tiết khố Bạch Cẩm. Ngón tay thô lỗ cắm vào nơi giữa hai chân Bạch Cẩm, cô trực tiếp bỏ qua màn dạo đầu, thô lỗ cắm vào như vậy, khiến Bạch Cẩm đau đến nỗi co rúm người lại, chợt nghe Mặc Dạ ở bên tai nàng cười lạnh nói,"Sao hắn vào được? Thị vệ chết hết rồi à? Nàng không biết phản kháng sao?.”

“Thiếp… thiếp không biết.” Bạch Cẩm cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng nói ra.

“Không biết?” Mặc Dạ ôm Bạch Cẩm vào ngực, tay phải xoa nắn gò má mềm mại của Bạch Cẩm,"Nàng không biết? làm sao nàng không biết! Nàng phải biết.” Môi mỏng của cô dao động trên mặt Bạch Cẩm,"Cẩm nhi, ta đang giận, ta đang rất giận.” Cô bỗng nhiên cắn lên môi Bạch Cẩm, đem đầu lưỡi vói vào.

“Đừng!” Đầu Bạch Cẩm bị cô chế trụ, chỉ có thể bị động thừa nhận Mặc Dạ bừa bãi tàn sát trong miệng. Nụ hôn này giống như mưa rền sấm dữ, đầu lưỡi Mặc Dạ lướt qua mỗi cái răng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, liều mạng triền miên, dường như muốn nuốt luôn đầu lưỡi Bạch Cẩm.

Mặc Dạ vừa hôn Bạch Cẩm, vừa cởi bỏ ngọc đái bên hông, kéo căn côn thịt đang chờ phát động ra. Bạch Cẩm cảm giác được một trận nhiệt khí đánh úp tới, sau đó, quy đầu to lớn cứng rắn đã đặt tại huyệt khẩu của nàng.

“Chàng buông thiếp ra!” Nàng kịch liệt giãy giụa đối với Mặc Dạ không chút tác dụng, ngược lại thân thể không ngừng vặn vẹo càng khiến côn thịt Mặc Dạ hưng phấn bừng bừng hơn. Cảm thấy được quy đầu đang đội mở bối thịt, bắt đầu sáp nhập hoa kính, Bạch Cẩm hoảng sợ nói. “Chàng  dừng lại! Chúng ta không thể làm nữa… chỗ đó còn rất đau, thiếp không muốn!”

“Không muốn?.” Đầu ngón tay của Mặc Dạ mơn trớn trên môi Bạch Cẩm, vẻ mặt của cô vẫn ôn nhu như trước, lại ẩn ẩn cuồng nhiệt kỳ dị,"Nàng không muốn ta chạm vào, nhưng lại để nam nhân kia áp trên người.” Môi cô dán lên vành tai Bạch Cẩm,"Trong khắp thiên hạ này, nàng là của một mình Mặc Dạ ta, kẻ nào chạm vào, chết.” Nói xong, cô ưỡn thẳng thắt lưng, đem côn thịt cắm thật sâu vào trong thân thể nữ nhân.

Mặc Dạ vừa đi vào liền liên tục trừu sáp, tiểu huyệt Bạch Cẩm không chịu nổi dị vật xâm nhập, mị thịt vô thức mấp máy, muốn đem côn thịt Mặc Dạ đẩy ra ngoài.

“Thật nhanh…” Mặc Dạ dùng tay niết tiểu hoa châu của Bạch Cẩm, đúng, chính là loại cảm giác này. Cô nhớ tới tối hôm đó, cảm giác khít khao khiến cô dường như sắp phát điên. Hoa huyệt nữ nhân ấm áp, ướt át, cô đâm nơi cứng rắn nhất cũng yếu ớt nhất của mình vào, mị thịt gắt gao bao lấy cô, trong nháy mắt, cô cảm giác như mình bay lên chín tầng mây.

Khoái cảm mãnh liệt khiến cô khắc chế không được dục vọng bạo ngược, cô muốn hung hăng chà đạp khối thân thể này, trừng phạt nàng, tra tấn nàng, sáp nàng đến kêu khóc không thôi, rót đầy tinh dịch vào trong bụng nàng! Mà cô cũng làm như vậy, tiểu huyệt Bạch Cẩm bị Mặc Dạ thô bạo tra tấn đã thũng sưng không chịu nổi, cảm giác như vách tường trong hoa kính sắp bị xé rách.

Lúc này, hai chân nàng bị Mặc Dạ buộc lại, côn thịt trong người giống như thanh sắt đỏ rực, thiêu đốt nàng run rẩy. Đã cách một ngày, cảnh tượng lại trùng hợp một cách kỳ dị. Không thể khóc, không thể khóc... Bạch Cẩm không ngừng tự nói với mình, nàng tuyệt đối không thể bày ra bộ dạng yếu đuối trước mặt điện hạ, chẳng qua cảm giác đau đớn khiến mặt nàng trắng bệch.

Mặc Dạ cười lạnh ôm Bạch Cẩm đặt lên giường, cô túm lấy hai chân nàng tách ra, xoay người khóa ngồi trên người Bạch Cẩm. Nhũ phong cao ngất bị cô dùng hai chân Bạch Cẩm đè lại, đem thân thể nàng ép buộc thành độ cong không thể tưởng tượng được, cả người bị cô đè nặng lên. Mặc Dạ lại đem côn thịt sáp vào, cô chậm rãi mà nặng nề đâm vào, mỗi lầm đâm vào đều đỉnh đến hoa tâm mềm mại của Bạch Cẩm.

Cằm Bạch Cẩm bị cô giữ chặt, bị chính người mình yêu ép buộc nhìn một màn dâm hương diễm. Huyệt khẩu phấn nộn bị Mặc Dạ sáp thành đỏ au như hoa hồng, dưới sự chuyển động không ngừng của cô, mỗi một lần trầm xuống đều như ngồi lên hoa tâm của nữ nhân. Huyệt khẩu bị một căn dương vật đỏ đậm dữ tợn không ngừng tiến tiến xuất xuất banh rộng, trên thân dương vật nổi đầy gân xanh, dâm thủy cùng tiền tinh hòa vào nhau, thấm ướt toàn thân cây gậy thô to đó.

“Đẹp mắt không? Cẩm nhi, một màn này đẹp mắt không...” Mặc Dạ cắn cắn hai khỏa nhị nhũ yêu kiều, lưu lại vết nước trên ngực Bạch Cẩm.

Lời nói trong miệng Mặc Dạ càng ngày càng hạ lưu, động tác trừu sáp của cô cũng càng lúc càng tàn nhẫn. Cảm giác đau đớn trong hoa kính khiến Bạch Cẩm như chết lặng, Bạch Cẩm cảm giác được có chút gì đó nóng nóng chảy ra, nàng biết đó không phải là dâm thủy phun ra khi động tình mà là máu.

“Đau... Đau quá...” Nàng vẫn luôn cắn chặt quai hàm cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt như chuỗi ngọc châu bị cắt đứt ào ào rơi xuống, “Đau quá...” Nàng không biết là đau đớn trên thân thể, hay là tâm của nàng.

Động tác của Mặc Dạ từ từ ngừng lại, ánh mắt có phần hoảng hốt, tay phải dừng ở giữa không trung một chút mới hạ xuống lau đi nước mắt trên mặt Bạch Cẩm: “Đừng, đừng khóc.”

Câu này vừa bật ra khỏi miệng, Bạch Cẩm bỗng khóc òa. Thương tâm cùng ủy khuất tích lũy nãy giờ cuối cùng cũng được giải toả, nàng khóc đến nỗi không kịp thở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục. Mặc Dạ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ luống cuống đến vậy của Bạch Cẩm, trong trí nhớ của cô, Bạch Cẩm vĩnh viễn ôn nhu tươi cười, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách nàng với mọi thứ xung quanh, khí chất thanh nhã thoát tục, khiến người khác không dám đến gần. Dù là thời điểm bị cô cường bạo, nàng cũng chỉ cắn chặt răng, tuyệt không lộ ra một chút yếu đuối.

Trong lòng Mặc Dạ luôn nghĩ như vậy, mới khiến cô liều lĩnh mà chà đạp nàng. Cô biết là sẽ khiến Bạch Cẩm đau, nhưng lại không có cách nào khắc chế cảm xúc điên cuồng kia, muốn nàng kêu khóc, muốn nhìn thấy nàng mềm yếu cầu xin, muốn nàng... ỷ lại bản thân. Giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng khóc, nhưng Mặc Dạ lại cảm thấy trái tim nặng trĩu, hối hận đến mức tát mình một cái. “Đừng khóc.” Cô luống cuống lau đi nước mắt trên mặt Bạch Cẩm, dè dặt cẩn trọng đem côn thịt rút ra. Bạch Cẩm đang khóc nức nở bị cảm giác đau đớn đánh úp tới. Mặc Dạ vừa thấy huyệt khẩu co lại rồi phun ra một cỗ tơ máu cùng trọc dịch, cô vội vươn ngón tay sờ vào, quả nhiên, bị thương càng nghiêm trọng hơn rồi.

Cô thở dài, lấy lọ Trân Châu cao bị quăng một góc, đem thuốc mỡ bôi khắp thân nhục bổng, chuẩn bị đem côn thịt cắm vào. Bạch Cẩm đang khóc thút thít co rúm lại một chút: “Chàng muốn làm gì?”

Nhìn bộ dạng chọc người trìu mến như vậy của nàng, lòng Mặc Dạ mềm nhũn, cảm giác đau lòng như thủy triều ập đến. Cô ôm Bạch Cẩm vào trong ngực, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Đừng sợ, thuốc này sau khi làm nóng lên càng có hiệu quả.” Côn thịt lại một lần nữa cắm vào, lúc này động tác của  cô hết sức mềm nhẹ. Mặc Dạ vuốt ve tiểu hoa châu để Bạch Cẩm thả lỏng người, đợi đến khi côn thịt hoàn toàn sáp vào, cô mới chậm rãi co rúm bổng thân, cọ xát mọi góc trong hoa kính rồi mới dừng lại.

Bạch Cẩm cuộn người trong ngực cô, cảm nhận mát mẻ tràn ngập trong hoa huyệt, cảm giác thoải mái qua đi, nàng bị côn thịt ma sát đến tê dại, lúc đầu còn có chút trướng, nhưng rất nhanh, nàng liền thoải mái đến ánh mắt đều mị lên.

Mặc Dạ vuốt ve người nàng, giống như đùa giỡn mèo con: “Còn đau hay không?”

“Còn.” Bạch Cẩm lên tiếng, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy vì chút biểu hiện ôn nhu của Mặc Dạ liền tha thứ cho cô, thì dễ dãi cho cô quá, vì thế xoay mặt đi, chỉ để lại cho Mặc Dạ một cái gáy.

Mặc Dạ tự biết mình đuối lý, ôm lấy eo nàng từ phía sau : “Mau ngủ đi.”

Một lúc lâu sau, Bạch Cẩm mới nói: “Vậy chàng mau rút nó ra ngoài.”

“Ta để lại bên trong, cam đoan không nháo nàng.” Bị mị thịt trong hoa huyệt hút lấy mà lại không thể động, Mặc Dạ cũng không mấy thoải mái, cô giải thích, “Nơi đó của nàng rất mềm mại, không để Trân Châu cao phát huy toàn bộ công dụng, miệng vết thương sẽ khép lại rất chậm.”

Bạch Cẩm mắng thầm, đó còn không phải là do ngươi. Nhưng nàng biết Mặc Dạ thương tiếc nàng, mặc dù làm vậy lợi cho cô quá rồi. Hai người nói thêm vài câu, Bạch Cẩm bị Mặc Dạ giày vò quá mệt mỏi, liền mơ màng thiếp đi trong lòng Mặc Dạ.

Cả hai ngủ được khoảng hai canh giờ, ngoài cửa Tầm Nguyệt khẽ bẩm vào:"Thế Tôn bệ hạ triệu ngài vào cung.

Mặc Dạ mở mắt nhìn qua Bạch Cẩm vẫn còn say giấc khẽ ừ một tiếng, cô khẽ lui người rút ra côn thịt, Bạch Cẩm bị động khẽ um một tiếng rồi lại yên tĩnh lại, Mặc Dạ yêu thương hôn lên môi nàng một cái thật sâu rồi nhẹ nhàng xuống giường, cô tự thân mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài, sai người chuẩn bị nước tắm để vào cung.

Xem ra lần này vào cung là sự mở đầu cho chuỗi sau này rồi, quyền lực a, Mặc Dạ ta sẽ không để tuột khỏi tay.

Kết thúc của một thời đau khổ sẽ là mở đầu của một đời tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro