Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới bệnh viện, Tiểu Mạn đẩy Văn Hi hướng phòng giải phẫu chạy tới
“Mời người nhà ở bên ngoài chờ đợi” Tiểu Mạn dựa vào ven tường ôm mình  khóc ròng, lúc này, Phong Lôi Vũ ba người tới rồi, Tuyết papa Tuyết mama còn có Văn Bân cũng theo sau chạy tới, “Đều là con không tốt, đều là con không tốt” Tiểu Mạn vẫn luôn trách cứ chính mình, Tiểu Mạn đem sự tình trải qua nói cho mọi người “Con gái, không phải con sai, khả năng Văn Hi nên tao ngộ chuyện này đi, bác tuyệt đối sẽ không bỏ qua tài xế gây chuyện kia, đừng khóc con gái” Tuyết papa đối Tiểu Mạn nói “Đúng vậy, chị dâu, anh nhất định sẽ không sao, chị phải tin tưởng anh” Văn Bân phụ họa đến, một đám người nôn nóng ở ngoài phòng giải phẫu chờ,2h sau bác sĩ đi ra “Ai là người nhà Tuyết Văn Hi?” Tiểu Mạn chạy qua, nắm lấy cánh tay bác sĩ “Bác sĩ, bạn trai tôi thế nào a?” Bác sĩ nói : “Người bệnh đã thoát ly nguy hiểm, nhưng vẫn là ở trạng thái hôn mê, chúng tôi tận lực, tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ, có thể tỉnh lại hay không,liền xem tạo hóa” Bác sĩ lắc đầu rồi đi, Tiểu Mạn sau khi nghe được trước mắt tối sầm nằm liệt ngồi dưới đất hôn mê bất tỉnh “Tiểu Mạn!!” Phong Lôi Vũ ba người chạy nhanh tiến lên tiếp được Tiểu Mạn, Tiểu Mạn tỉnh lại sau phát hiện chính mình nằm ở trên giường bệnh, vội vàng muốn tìm Văn Hi, quá sốt ruột thiếu chút nữa lại đứng không vững, may mắn Vũ Lạc Huyên nắm tay Tiểu Mạn lại “Văn Hi đâu, Văn Hi ở đâu?” Vũ Lạc Huyên lắc đầu nói “Ở phòng bệnh cách vách, còn đang hôn mê...” Tiểu Mạn nghe xong chạy nhanh qua, vào phòng lúc sau, nhìn đến Văn Hi nằm ở trên giường bệnh, an tĩnh cực kỳ, Tiểu Mạn đi, nước mắt vẫn luôn rớt xuống, ngồi vào mép giường Văn Hi nói “Chết đi Văn Hi, hứ Văn Hi, em như thế nào còn không tỉnh a, em trợn mắt nhìn xem chị đi a, nhìn xem chị được không, hay là động ngón tay một chút cũng được a” (Tiểu Mạn mà nói : “Nếu không tỉnh lại chị sẽ bỏ em đi theo Hàn Thắng Trí !!” là tỉnh liền à =)))))))))) nói xong Tiểu Mạn bò đến trên người Văn Hi khóc rống lên. Phong Lôi Vũ đứng ở ngoài cửa, cũng yên lặng để lại nước mắt.

Một tháng sau, Tiểu Mạn đều ở bệnh viện chăm sóc Văn Hi, như hình với bóng, Văn Vân cũng lập tức trưởng thành, bắt đầu học xử lý việc trong công ty, “Một ngày mệt chết, khó có thể ngẫm lại anh mình mỗi ngày đều phải xử lý nhiều chuyện như vậy, mà chính mình lại mỗi ngày bất cần đời, tuy nói bắt đầu xử lý có chút khó khăn, bất quá cũng may có anh Lạc Huyên cùng anh Trạch Tín giúp đỡ mình” Văn Bân đến thứ bảy chủ nhật cũng sẽ đi thăm anh ngây ngốc hai giờ, Phong Lôi Vũ cũng sẽ bớt thời giờ mang chút trái cây qua cho Văn Hi, Tiểu Mạn mỗi ngày chăm sóc Văn Hi, thời điểm nhàn rỗi xếp một ít ngôi sao cùng ngàn hạc giấy, không biết xếp bao nhiêu cái, dù sao đã rất nhiều bình thủy tinh đều bị chứa đầy bãi ở trên ban công, tài xế gây chuyện cũng được xử phạt, Tuyết Văn Hi xảy ra chuyện ngày đó,hôm sau đã bị đưa tin, Hàn Thắng Trí nhìn đến cảm thấy chính mình lại có cơ hội, lại có thể theo đuổi Tiểu Mạn, cũng lâu đi tìm Tiểu Mạn xum xoe, nhưng mỗi lần đều bị Tiểu Mạn cự tuyệt ngoài cửa, lại chính là bị Lôi Trạch Tín đánh tới chật vật chạy ra bệnh viện, cuộc sống nhìn như trước sau như một, nhưng Tiểu Mạn ở nơi này, giống như thiếu hồn.......

Hôm nay, Tiểu Mạn trước sau như một đang chăm sóc Văn Hi, Hàn Thắng Trí lại tới nữa “Tiểu Mạn, cùng tôi ở bên nhau đi, Tuyết Văn Hi hiện tại chính là một phế nhân, hai người không có khả năng, chỉ có tôi mới có thể cho em hạnh phúc”,“Mời Hàn tiên sinh không cần lại đến quấy rầy tôi, tôi rất yêu em ấy, mặc kệ em ấy có thể tỉnh lại hay không, tôi đều yêu em ấy, chúng ta chi gian không có khả năng, nếu anh lại đến quấy rầy cuộc sống tôi, đừng trách tôi đối với anh không khách khí” lúc này Lôi Trạch Tín vừa lúc tới xem Văn Hi “Lại là ngươi, ngươi là muốn chết hay là không muốn sống nữa, có phải hay không lần trước đánh ngươi đã thủ hạ lưu tình? Hôm nay ngươi lại tới quấy rầy em dâu ta, hôm nay thế nào cũng phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.” Hàn Thắng Trí sau khi nghe được dọa chân đều mềm, chạy trối chết, Lôi Trạch Tín ngây người nhìn hắn chạy đi, buổi tối, Tiểu Mạn giúp Văn Hi lau mặt, tới gần nói :  “Văn Hi chết tiệt! Hứ Văn Hi, em như thế nào còn không tỉnh, em không phải nói phải hướng chị cầu hôn sao? Thủy tinh cầu cũng ở lúc em xảy ra chuyện ngày đó nát, em nếu là lại không tỉnh chị liền tùy tiện tìm 1 người gả cho, đến lúc đó em hối hận đi thôi!” (Tuyết Văn Hi nghe xong hông muốn tỉnh cũng phải tỉnh =)))))))))) Sau khi nói xong Tiểu Mạn vành mắt lại đỏ lên, ghé vào mép giường ngủ.......

--------------------

Tuyết Văn Hi cảnh trong mơ :

Tuyết Văn Hi đi đến một mảnh đất biển hoa, nghi hoặc hỏi đến “Đây là nào, ta là đã chết sao?” lúc nghi hoặc thời, Văn Hi thấy được một bóng dáng chạy qua “Tiểu Thư? Xin hỏi đây là nơi nào a?” Nữ hài xoay người, đúng là Mục Tiểu Mạn “Tiểu Mạn! Đây là nào a? Chúng ta như thế nào lại ở đây a?” Tiểu Mạn chỉ là nhìn Tuyết Văn Hi cười, không nói lời nào, Văn Hi muốn tới gần, Tiểu Mạn lại càng ngày càng xa, thẳng đến biến mất “Không muốn!!!”

--------------------

Ngón tay Văn Hi giật giật......
---------------------
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ~
Coi như chương này là quà giáng sinh đi =))))))))))~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro