Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bíp bíp... Bíp bíp.. Bíp ---

Bác sĩ cùng hộ sĩ chạy nhanh tiến vào, “Mau chuẩn bị máy sốc điện”,“Bác sĩ bác sĩ, bạn trai tôi làm sao vậy?” Tiểu Mạn sốt ruột hỏi “Mời người nhà ra bên ngoài chờ đợi.” Tiểu Mạn bị hộ sĩ đẩy đến ngoài cửa, nhìn bên trong bác sĩ cầm máy kích sốc một lần, hai lần, ba lần... Tiểu Mạn ngồi xổm ngoài cửa, nước mắt giữ lại, trong lòng mặc niệm “Văn Hi, em không thể có chuyện gì a, em không thể đem chị một người ở lại nơi này......” Một lát sau, bác sĩ ra, “Người nhà Tuyết Văn Hi đâu?” Tiểu Mạn sau khi nghe được sốt ruột chạy qua hỏi : “Bác sĩ, bạn trai tôi thế nào a?” “Tình hình người bệnh đã ổn định xuống, có thể đến hiện tại đã xem như kỳ tích, nếu ba ngày nữa không có tỉnh lại, mời cô chuẩn bị tâm lý tốt” Tiểu Mạn sau khi nghe được thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, ba ngày sao...

Vào phòng lúc sau, Tiểu Mạn nhìn Văn Hi, cầm lấy tay Văn Hi ngồi ở mép giường, “Văn Hi,em tính khi nào tỉnh lại a, ngủ thời gian dài như vậy, em là heo sao? Chị rất nhớ em a, em nếu là không còn nữa chị làm sao bây giờ a? Trừ em ra chị không muốn gả cho ai đâu, cái này lắc tay chị tự làm, nghe nói chỉ cần dụng tâm làm một cái lắc tay, ước nguyện, liền sẽ thực hiện, lần đầu tiên làm, làm thật xấu, chờ em tỉnh lại hai người chúng ta lại cùng nhau làm một cái được không, Văn Hi, ngủ đủ rồi liền tỉnh lại đi được không?” Tiểu Mạn nói xong liền ghé vào trên người Văn Hi bắt đầu khóc, sau khi Văn Hi xảy ra chuyện Tiểu Mạn khóc không biết bao nhiêu lần, Tiểu Mạn mỗi ngày cơ hồ lấy nước mắt rửa mặt, ngày mai ở bệnh viện chăm sóc Văn Hi, cứ việc bên người người lại khuyên Tiểu Mạn, Tiểu Mạn đều tin tưởng Văn Hi sẽ trở về......

Văn Hi rõ ràng nghe được Tiểu Mạn đang khóc, hắn muốn mở to mắt, muốn giúp Tiểu Mạn lau nước mắt, chính là như thế nào đều không dùng sức được...... Tiểu Mạn khóc lóc khóc lóc ngủ rồi, Văn Hi còn đang cùng bóng đè đấu tranh, bởi vì hắn muốn đến gặp Tiểu Mạn, muốn lập tức trở lại bên người nàng hơn nữa nói cho nàng chính mình không bao giờ sẽ rời xa nàng.

Không biết qua bao lâu, cùng với ngày dần dần qua, Văn Hi cũng chậm rãi tỉnh lại, đúng vậy, Văn Hi chiến thắng bóng đè, mở mắt ra thấy người đầu tiên chính là tâm tâm niệm niệm Tiểu Mạn, là người mình yêu nhất trên thế giới này ,có lẽ là bởi vì khóc thời gian lâu lắm, Tiểu Mạn còn ở nức nở, Văn Hi nhìn Tiểu Mạn, đau lòng không thôi, duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Mạn đầu, sợ đánh thức Tiểu Mạn, tuy nói động tác nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn là đánh thức Tiểu Mạn, Tiểu Mạn nhìn đến Văn Hi đang nhìn chính mình, cho rằng chính mình đang nằm mơ, xoa xoa đôi mắt, Văn Hi tựa hồ cũng biết Tiểu Mạn nghĩ đến như thế nào, duỗi tay sờ mặt Tiểu Mạn mặt sủng nịnh nói : “Đồ ngốc, chị không có nằm mơ, em đã về rồi, không bao giờ sẽ rời xa chị nữa” Tiểu Mạn sau khi nghe được, lại không nhịn nước mắt được,nhào vào trên người Văn Hi nhẹ đấm Văn Hi khóc lóc nói “Chết luôn đi Văn Hi, hứ Văn Hi, em đi lâu lắm đó, em nếu là không trở lại, chị liền tùy tiện tìm 1 người gả đi, đến lúc đó làm em hối hận đến chết!!!!” “Khó mà làm được, trừ  em ra nếu ai dám cưới chị, em thành quỷ cũng sẽ không buông tha hắn” Văn Hi sủng nịnh sờ sờ đầu Tiểu Mạn cười nói, Tiểu Mạn hướng trên quần áo Văn Hi cọ cọ nước mũi cùng nước mắt, ngẩng đầu nhìn Văn Hi, Văn Hi vuốt mặt Tiểu Mạn nói : “Tiểu Mạn, chị gầy rồi, em đánh 1 giấc mộng rất dài, mơ không thấy chị, em đi khắp nơi tìm chị đều tìm không thấy, em về sau không bao giờ sẽ rời xa chị, rốt cuộc......” không đợi Văn Hi nói xong, Tiểu Mạn liền hôn lên môi Văn Hi, hai người cho nhau trầm luân, rất lâu

“Em chờ một chút, chị đi tìm bác sĩ kiểm tra cho em một chút, thuận tiện nói cho chú dì bọn họ, nói xong Tiểu Mạn liền chạy đi ra ngoài, Văn Hi nhìn bóng dáng Tiểu Mạn, hiểu ý cười, qua một lúc bác sĩ vội vàng chạy tới, cấp Tuyết Văn Hi kiểm tra một chút rồi nói : “Không nghĩ tới cậu cư nhiên tỉnh, thật là kỳ tích a, nếu là người thường, khẳng định không về được, cư nhiên còn khôi phục nhanh như vậy, ở lại quan sát mấy ngày nếu không có chuyện gì liền có thể xuất viện,chăm sóc tớt bạn gái cậu, cô ấy chính là ở thời điểm hôn mê  chăm sóc cậu một tấc cũng không rời a. Người nhà cùng tôi đi văn phòng 1 chuyến, tôi kê chút thuốc cho cậu ấy” Nói xong Tiểu Mạn liền đi theo bác sĩ đi ra ngoài, Tuyết ba Tuyết mẹ, Phong Lôi Vũ cũng vừa lúc chạy lại đây “Sư đệ em thật sự tỉnh rồi à!? Mau nhìn sư huynh nói một câu!!” Lôi Trạch Tín kích động nói “Sư huynh, huynh là muốn chết hay là không muốn sống nữa?” “Hảo tiểu tử, rốt cuộc đã trở lại” “Tỉnh liền tốt, tỉnh liền tốt!” Tuyết ba Tuyết mẹ kích động nói đến, “Ca,xem như anh tỉnh rồi, chuyện công ty quá nhiều, anh mau trở lại đi!” Phòng bệnh một mảnh tường hòa, “Văn Hi, em hôn mê lâu như vậy, Tiểu Mạn đều một tấc cũng không rời chăm sóc em, em tính toán khi nào cầu hôn, phải cho các sư huynh uống thượng rượu mừng a” Vũ Lạc Huyên hỏi đến,“Hôm nay em còn có một việc muốn nói, chính là chuyện em cùng Tiểu Mạn, em bắt đầu tính toán kế hoạch cầu hôn, chờ em dưỡng thương xobg liền bắt đầu, em muốn cho Tiểu Mạn là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này, các anh nhất định phải giúp em, còn phải giúp ta bảo mật” Văn Hi nói “Được!” Phòng bệnh một mảnh tường hòa......
-------------------
Dạo này có chút bận nên giờ mới trans :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro