KIẾP SAU TA HỨA CHO NÀNG (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là chỗ này! Tài xế làm ơn ngừng xe giúp tôi!"

Hàm An lướt qua biển số nhà trong hẻm, gặp phải con số "2210" vội vàng kêu lên. Cô nhanh chóng từ trong xe chạy xuống, trả tiền rồi bước đến trước cổng nhà không ngừng bấm chuông cửa.

"Bing bong" "Bing bong"

Liên hồi âm thanh vang lên làm Nhược Vân bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy, đôi mắt sáng ngời; chân trần chạy nhanh chóng xuống bên dưới, đến lúc thông qua cửa chính nhìn đến Hàm An đang đứng cả người như mất hết động lực, đôi mắt trở về lại ảm đạm sắc thái.

"Không phải em ấy..."

Hàm An từ bên ngoài cũng thấy được Nhược Vân còn ngẩng người đứng bên trong, sắc mặt không được tốt lắm giống như gặp phải chuyện gì đả kích rất lớn.

"Nhược Vân! Tôi có thể vào nhà được không?"

Hàm An thanh âm làm Nhược Vân bình tĩnh lại, đôi mày hơi nhíu, mím chặt môi đi ra ngoài.

"Xin lỗi nhưng tôi không thể cho cô vào bên trong được... Cô có thể đợi tôi một lúc không?"

Hàm An nghe vậy đành phải gật đầu đồng ý, đứng bên ngoài chờ Nhược Vân lần nữa xuống dưới. Đôi mắt vô mục tiêu nhìn xung quanh khu phố, chợt một mạt tử sắc lọt vào tầm mắt của cô.

Cuối con đường, dưới gốc cây to, một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc áo dài cách tân sắc tím đang che chiếc dù màu đen lẳng lặng nhìn về phía bên này. Chỉ một ánh mắt nhìn sang lại khiến Hàm An ngẩn ngơ, dung nhan kia đối với cô rất xa lạ, chưa từng gặp mặt nhưng lại khiến trái tim cô không ngừng reo hò, đập mạnh không ngừng.

Dư Dung cũng nhận ra được sự kích động từ Hàm An, cô che nghiêng ô đi chặn lại tầm nhìn nóng rực đó; đôi mắt rũ nhẹ; trong lòng hoàn toàn không hiểu được cô gái kia vì sao lại có cảm xúc như vậy khi thấy bản thân.

"Hàm An! Hàm An!"

"A!"

Hàm An giật mình quay người lại, hóa ra Nhược Vân đã đứng phía sau cô từ lúc nào; có lẽ do quá tập trung sự chú ý về phía cô gái kia khiến Hàm An không nghe được Nhược Vân âm thanh.

"Cô làm sao vậy?"

Nhược Vân theo tầm nhìn của Hàm An nhìn phía cuối đường, nơi đó giờ trống không, chẳng có một ai.

Hàm An quay đầu lại, không còn thấy người lại có chút buồn bã:

"Không có gì. Chúng ta đi chỗ nào ăn sáng rồi nói chuyện ?"

Nhược Vân hiện cũng không có tâm trạng nào quan tâm đến người khác nhiều, chỉ cùng đi với Hàm An ra khỏi khu phố.

Bên ly cà phê sáng ấm nóng, Nhược Vân chậm rãi kể lại chuyện của cô và Minh Anh. Cả hai người ban đầu duyên phận ở tại một vùng biển miền Trung nắng nóng; năm đó mùa hè, gia đình cô đi du lịch, cô và Minh Anh vô tình gặp nhau, ánh mắt đầu tiên cả hai đều bị lẫn nhau hấp dẫn. Tháng ngày sau đó, Minh Anh là người chủ động đi tìm và bắt đầu làm quen với Nhược Vân. Vốn dĩ đã có hảo cảm hai người sau một thời gian cũng ở bên nhau, cả hai rât hạnh phúc, vui vẻ. Khi đó tuổi trẻ các nàng cho rằng có thể như vậy nâng đỡ nhau đi qua cả đời này, một đời làm bạn ái nhân nhưng thực tế thường ở thời điểm không ngờ đến cho người ta một vết thương sâu tậm tâm can. Chuyện của cô cùng Minh Anh bị bố mẹ cô biết đến, họ không chấp nhận được điều này, ép buộc cô phải đưa ra lựa chọn hoặc gia đình hoặc ái nhân. Minh Anh nhận ra được áp lực của Nhược Vân đến từ đâu liền không ngừng cố gắng cùng cô thuyết phục cha mẹ Nhược Vân.

"Là tôi đã quá yếu đuối, luôn sợ người ngoài bàn tán âm thanh không thể nào chống đỡ đến lúc cha mẹ đồng ý chuyện chúng tôi"

Nhược Vân cuối cùng lựa chọn gia đình, cô không muốn nghe người khác nói xấu cha mẹ mình; cũng sợ hãi tương lai hai người thật giống như cha mẹ đã nói không thể đi đến cuối cùng nên đã rời đi, nghe theo sự sắp xếp của gia đình kết hôn cùng người đàn ông cô không hề có tình cảm. Ba mẹ cô cuối cùng không trách móc gì cô nữa, không ai nói xấu gia đình cô. Nói đến đây, Nhược Vân cười khổ, nhẹ kéo lên tay áo dài, cổ tay cô không ít đường cắt đã thành sẹo, nông sâu đều có.

"Hàm An cô biết không tôi hối hận... thật sự... tôi không hề vui vẻ... kể từ thời điểm rời đi Minh Anh tôi chỉ cảm thấy trầm trọng, áp lực cùng ghê tởm tràn ngập cuộc sống chính mình"

Nước mắt rốt cuộc tràn ra bờ mi, toàn bộ người Nhược Vân bất lực ngã về sau ghế, vô hồn đôi mắt nhìn về một phía xa xăm tiếp tục câu chuyện:

"Sau đó chồng tôi biết được chuyện trước đây giữa tôi và Minh Anh, hắn điên cuồng xúc phạm tôi từ lời nói đến thân thể, hắn cùng gia đình hắn xem tôi như kẻ tâm thần; lại chửi bới gia đình tôi là kẻ lừa đảo..."

"Cha mẹ tôi có lẽ cảm thấy mất mặt với bên gia đình hắn không ngừng đáp ứng rất nhiều yêu cầu vô lý của họ... tôi cảm thấy mình giống như kẻ tội đồ... không ngừng một lần muốn kết thúc cái cuộc sống giả dối của chính mình..."

Nhược Vân không tự sát không thành.

"Tôi thật vô dụng, tôi đã không ít lần nhiều chính mình máu từ cổ tay tràn ra rồi hốt hoảng gọi cứu thương. Nói đến cùng tôi vẫn còn quá nhiều lo âu không bỏ xuống được."

Sau đó, Nhược Vân không kêu cứu nữa, cô hiểu được suy nghĩ của cha mẹ nhưng thật sự không cách nào bình thường đối mặt họ, lòng cô có oán hận. Về chồng mình, Nhược Vân chẳng hề quan tâm nữa, cô im lặng, mặc cho hắn bên ngoài đầy tình nhân; đào rỗng tiền tài trong gia đình vào những cuộc chơi thâu đêm.

Hàm An lặng im, cô biết rất nhiều người không thể chấp nhận được chuyện con họ yêu một người đồng giới; để họ chấp nhận được điều này thật khó khăn.

"Nhưng đến một ngày, chồng tôi nói với tôi hắn đã giúp tôi giải quyết vết nhơ kia rồi"

Đột nhiên, Nhược Vân trừng lớn đôi mắt, cả người run rẩy lên, giọng nói đứt quãng hoảng hốt:

"Đúng rồi... là khi đó... là khi đó..."

Hàm An bị biểu hiện của Nhược Vân làm giật mình, cô vội vàng ổn định cảm xúc của Nhược Vân. Nhược Vân tay bấu chặt lấy thành ghế, gân xanh hiện lên cũng không buông lỏng ra:

"Ngày em ấy gọi điện mà tôi không bắt máy kia cũng chỉ trước ngày hắn nói như vậy một ngày... sau đó tôi không thể liên lạc được với em ấy nữa..."

"Hàm An... tôi nghĩ... có phải... em ấy năm đó... hắn... hắn..."

Nhược Vân càng nói càng điên cuồng, ánh mắt chợt toát ra vô tận hận ý cùng sát ý, Hàm An không chút nghi ngờ nếu Đinh Hà Văn còn sống Nhược Vân hoàn toàn có khả năng đi giết hắn.

Mãi một lúc sau dưới sự trấn an của Hàm An, Nhược Vân mới dần bình tĩnh lại, run rẩy cầm lên ly cà phê ngụm lớn nuốt xuống; cay đắng hương vị làm Nhược Vân cả khuôn mặt khẽ biến.

"Căn nhà cô đã thấy là của em ấy chuẩn bị cho tương lai của chúng tôi."

Nhược Vân nói nói lại khẽ cười:

"Thật đẹp đúng không?"

Hàm An không dám kích thích thêm Nhược Vân chỉ theo lời gặt đầu tỏ vẻ tán đồng, cô cảm thấy Nhược Vân đang ở bên ranh giới kẻ điên cùng người thường, chỉ cần một mồi lửa liền khiến Nhược Vân tâm thái tan vỡ.

"Cô quen biết Thời Huyên không?"

"Thời Huyên?"

Nhược Vân hơi hơi ngẫm nghĩ lại khẽ gật nhẹ đầu:

"Tôi biết đó là bạn lâu năm của Minh Anh, chúng tôi trước đây còn là tình địch đâu. Năm đó, cũng nghĩ đến khi rời đi bên em ấy còn có Thời Huyên tôi mới có thể kiên quyết đến thế."

"Theo chúng tôi tra được Thời Huyên sau khi Minh Anh mất tích không lâu cũng không rõ hành tung."

Nhược Vân sửng sốt nhìn chằm chằm Hàm An, Nhược Vân tuy không quá thích Thời Huyên nhưng cũng rõ được một ít tính cách của cô nàng. Có thể khiến Thời Huyên đột nhiên hành động kỳ lạ chỉ có một nguyên nhân, Minh Anh năm đó chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Hàm An quan sát một chút sắc mặt Nhược Vân mới chậm rãi nói tiếp:

"Chúng tôi chỉ tra được Thời Huyên từng có đoạn thời gian xuất hiện ở tiểu khu của cô sống hiện tại cũng từng bị bắt gặp bên ngoài công ty của chồng cô"

Qua lời kể của Nhược Vân, Hàm An không khó kết luận; năm đó, sau khi phát hiện tính hướng của Nhược Vân, Đinh Hà Văn đã điên cuồng làm ra hành động trả thù, thậm chí khả năng cao đã bắt cóc Minh Anh để thực hiện mục đích, Thời Huyên phát hiện được manh mối đã lần theo đó tìm được Đinh Hà Văn. Như vậy vụ cháy tại căn biệt thự kia chắc chắn có liên quan đến Thời Huyên hoặc Minh Anh; cũng có thể là cả hai người cùng thực hiện.

"Tôi nghĩ trong ngôi nhà Minh Anh từng sống ở đây có thể chứa manh mối về vụ việc, không biết tôi có thể vào điều tra không?"

Nhược Vân khẽ xoa thái dương, đầu của cô lại đau; nghe được yêu cầu của Hàm An, Nhược Vân mím chặt môi có chút bài xích không muốn đồng ý nhưng lại nghĩ đến có cơ hội tìm được Minh Anh cô đành chấp nhận:

"Được, chúng ta bây giờ quay lại đó đi"

Về đến căn nhà hai tầng kia, Hàm An bắt đầu đi tìm kiếm manh mối thật kĩ lưỡng, cuối cùng ở một góc nhỏ dưới gầm tủ trong phòng ngủ phát hiện được một lượng lớn thuốc trầm cảm cùng tờ giấy nhỏ ghi vội vã rối loạn.

"Tôi phải đi đến đó, tôi muốn cứu cô ấy"

Bên dưới dòng chữ đó có một ít chữ khác đã bị xóa đi; Hàm An tìm một cây viết chì đồ lên lớp giấy; dần dần bên trên hiện lên một dòng địa chỉ quen thuộc.

"Đây là vị trí căn hộ ngay dưới nhà tôi !"

Nhược Vân đứng kế bên bật thốt lên ngay khi thấy được địa điểm, cả hai chúng tôi đều không ngờ được điều này.

"Mau! Chúng ta mau trở lại! Có thể em ấy còn ở đó!"

Nhược Vân vui mừng ôm lấy cuốn nhật ký trên bàn, kéo vội vali đi nhanh ra ngoài. Hàm An làm cảnh sát đã một thời gian dài, trực giác khiến cô cảm thấy có điểm bất an hơn vui vẻ.

"Chỉ mong mọi chuyện còn có đường cứu vãn."

.................................

"Cô chỉ có một lần này để thay đổi ý định, cô đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Dư Dung hai tay đan lại, đặt trên bàn gỗ, đôi mắt đen xen kẽ vài tia đỏ thẫm màu sắc chăm chú nhìn người đối diện.

Bị hỏi người quay đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường còn hơi thở thoi thóp, cả người gầy ốm chỉ còn xương với da; loang lổ vết máu cho thấy cô ấy đã trải qua cỡ nào nặng nề tra tấn.

"Tôi nghĩ kĩ rồi, Dư sử quan, tôi không thay đổi quyết định."

Vài phút sau, từ tầng lầu của Vạn Sinh Nhân Sinh hồng quang hiện lên, kéo dài một đoạn thời gian lại biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro