Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều năm về sau, mọi người đại khái còn có thể nhớ rõ, vị nữ tử thiên hạ chí tôn kia mặc áo giáp cưỡi con ngựa cao to diễu hành trên đường cái. Thần sắc nàng lãnh đạm, mà ánh mắt của nàng đang nhìn chăm chú lên dân chúng của nàng. Mọi người không quên được mọi thứ đó, vì vậy nhiều năm sau vẫn nói chuyện say sưa.

Cho dù Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cũng đã thấy được đối phương, cho dù các nàng chỉ cần dùng ánh mắt dường như đã có thể đem tất cả tâm tình trao đổi, nhưng là cách cả đám người, các nàng lại thủy chung không có cơ hội để nói chuyện. Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa hồi cung, Phác Thái Anh thì ngồi kiệu đi theo phía sau.

Lúc trở lại trong nội cung, Lạp Lệ Sa tất nhiên muốn vào Chiêu Dương điện. Mà cỗ kiệu của Phác Thái Anh thì dừng ở Hoa Dương cung.

Phác Thái Anh cầm làn váy chạy như điên. Nàng nhanh chóng tiến vào mật đạo, thở phì phò dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy trong mật đạo. Nàng đã nghe được tiếng bước chân từ đối diện truyền đến. Trái tim của Phác Thái Anh dường như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài. Trong bóng tối, nàng biết rõ người đang chạy về phía nàng là Lạp Lệ Sa.

Một câu cũng không muốn nói.

Cho dù chỉ nói một chữ, vậy cũng đều quá hao phí thời gian.

Trong bóng đêm hai người ôm lấy nhau.

Áo giáp trên người Lạp Lệ Sa còn chưa cởi ra, Phác Thái Anh có thể cảm nhận được sự lành buốt của kim loại. Nhưng mà, lòng của nàng lại là lửa nóng. Nàng gần như là thành kính mà ôm lấy người yêu của mình, lung tung hôn lấy cái cằm của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa khe khẽ đẩy Phác Thái Anh ra, liền đem cả người nàng đều áp ở trên tường.

Trong bóng đêm hai người hôn môi. Các nàng hôn đến nồng đậm như vậy, thật giống như một giây sau liền là tận thế.

Phác Thái Anh kìm lòng không được mà ngẩng chiếc cổ thon dài của mình lên, làm cho đầu lưỡi của Lạp Lệ Sa có thể trượt xuống chiếc cổ của nàng, đốt lên một đám hỏa diễm ở trên người của nàng. Nàng thở phì phò nói: "Chờ đã, lát nữa còn có cung yến. Ta, chúng ta không, không có bao nhiêu thời gian."

Lạp Lệ Sa vùi đầu trên xương quai xanh của Phác Thái Anh cắn một cái. Nàng cắn rất nhẹ. Nhưng mà cắn một cái làm sao sẽ đủ đây? Nàng nhịn không được nặng nề mà mυ"ŧ vào. Này nhất định sẽ lưu lại dấu hôn. Nàng hận không thể hôn lên toàn thân của người kia. Nàng hận không thể lưu lại dấu hôn ở mỗi một nơi trên thân thể người kia.

Phác Thái Anh đỡ cánh tay của Lạp Lệ Sa, muốn để Lạp Lệ Sa đứng thẳng lưng lên.

Lạp Lệ Sa lại trực tiếp quỳ xuống. Nàng quỳ một chân xuống đất, nâng tay ôm lấy eo Phác Thái Anh. Nàng ngửa mặt nhìn Phác Thái Anh, thật giống như Phác Thái Anh là toàn bộ thế giới của nàng. Phác Thái Anh cúi đầu nhìn Lạp Lệ Sa. Ánh sáng từ ngọn đuốc phát ra giống như là vô số vì sao chiếu lên trong mắt Lạp Lệ Sa.

"Ta đã trở về." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh nhịn không được bật cười, nụ cười của nàng là xinh đẹp như vậy. Nàng cũng quỳ xuống, dùng tư thế giống cô nương của nàng như đúc. Các nàng đang ở trong một mật đạo không người biết đến, cách xa mặt đất, cũng giống như cách xa hết thảy mọi người, các nàng cũng chỉ có lẫn nhau a.

"Ngươi chưa bao giờ rời đi." Phác Thái Anh nói. Nàng hôn đôi mắt của Lạp Lệ Sa, hôn áo giáp của Lạp Lệ Sa, hôn mọi thứ thuộc về Lạp Lệ Sa của nàng.

Hai người cũng không có quá nhiều thời gian để ở chung, bởi vì trong nội cung tổ chức tiệc mừng.

Lạp Thái hậu là nhân vật chính, nàng liền trực tiếp mặc một thân áo giáp kia tham gia yến hội.

Vị trí của Phác Thái Anh ngồi ở chỗ cao, so với vị trí của Hoàng thượng hơi lệch một chút. Nàng còn chưa chính thức đem quyền lực trong tay giao lại cho Lạp Lệ Sa, đương nhiên là có tư cách xuất hiện ở loại trường hợp này. Phác Thái Anh đổi một bộ quần áo, thâm thâm thiển thiển hồng sắc khiến nàng như một đóa anh đào tháng ba. Nàng rất hào hứng mà xoay một chén rượu không. Khi Lạp Lệ Sa nâng chén mời mọi người cộng ẩm, nàng lại không có phản ứng, liền như vậy lăng lăng mà nhìn nàng.

Nếu Chu Sâm ở đây, như vậy hắn nhất định có thể lập tức hiểu rỏ dụng ý của Lạp Lệ Sa khi mặc áo giáp.

Nàng là dùng thân phận của người quyền mưu đứng ở chỗ này.

Lạp Lệ Sa cũng không cẩn thận từng li từng tí giống như trước đây. Nàng đã bắt đầu lộ ra dã tâm của mình một chút rồi.

Đáng tiếc, cũng có thể vì lúc trước sự ngụy trang của Lạp Lệ Sa xâm nhập lòng người quá sâu, rất nhiều người ở đây căn bản không có lĩnh hội tới thâm ý trong đó.

Đã có Thục Thái phi làm phụ trợ, tất cả hành động vốn đã thập toàn thập mỹ của Thái hậu chính là bị điểm tô cho hoàn mỹ thành ra thập toàn thập nhị mỹ. Liền lấy quần áo mặc trên người các nàng mà nói a, dù là thời hạn hiếu của Tiên hoàng đã qua, Thục Thái phi thân là quả phụ, sao có thể ăn mặc chói mắt như vậy? So với một thân đỏ sắc của Thục Thái phi, một thân giáp nhẹ trên người Thái hậu căn bản không coi là cái gì, khỏi cần nói tới Thái hậu vốn chính là mới vừa từ Tây Bắc trở về!

Lạp Lệ Sa uống xong chén rượu, dáng tươi cười trên khóe môi lướt qua giây lát. Nàng quay đầu lại nhìn Phác Thái Anh. Phác Thái Anh đang chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa không buông liền bị bắt gặp. Ánh mắt của hai người dường như cách qua vô số tinh hoa nguyệt sắc vững vàng gặp nhau, trái tim của Phác Thái Anh không thể khống chế được đột nhiên nhảy dựng lên, động tác trên tay chậm một nhịp, cái ly đang được nàng xoay chuyển chơi đùa nhanh như chớp mà rơi xuống đất. Cái ly rớt bể.

Động tĩnh này có chút lớn. Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào bên người Phác Thái Anh.

Phác phụ cùng Phác đại ca ngồi ở trong quần thần, xa xa nhìn thấy một bộ dáng thất thần của Phác Thái Anh, cũng nhịn không được nhẹ nhàng mà lắc đầu. Phác phụ lắc đầu xong, dùng ánh mắt nhìn qua thấy trưởng tử của mình cũng đang lắc đầu, nhịn không được vỗ một cái trên đùi nhi tử: "Ngươi lắc đầu cái gì? Thê tử của ngươi về nhà thân nương hai ngày, ngươi chính là bộ dạng mất hồn mất vía như vậy, so với muội muội của ngươi tốt hơn chỗ nào? Ngươi còn dám lắc đầu?"

Phác đại ca rụt cổ, không dám phản bác lời nói của phụ thân mình.

Người nhà họ Phác phần lớn đều là yêu thương tức phụ, tổ truyền đấy!

Lạp Lệ Sa đang muốn giải vây cho Phác Thái Anh, Khả Nhạc cung kính quỳ một gối xuống, thanh âm lanh lảnh nói: "Toái toái bình an, tuổi tuổi bình an*. Nguyện thiên hữu ngô triều, sơn hà vĩnh cố." Lời này nói ra cực kỳ tốt đẹp. Lạp Lệ Sa lại một lần nữa nâng chén, cười nói: "Rất đúng, nguyện thiên hữu ngô triều, sơn hà vĩnh cố."

(*Nếu bạn vô tình đánh vỡ cái cốc, hầu hết mọi người sẽ nói rằng "toái toái bình an" để che dấu những sai lầm của mình. Một câu " tuổi tuổi bình an" đồng âm với "toái toái bình an", như vậy mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn)

Vì vậy, mọi người lại cùng nhau nâng chén, cùng nhau nói: "Nguyện thiên hữu ngô triều, sơn hà vĩnh cố."

Khả Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Chủ tử nhà mình thất thần, chỉ có thể để cho hạ nhân các nàng cố gắng chú ý. Hôm nay người trong triều đối với Thục Thái phi đã rất có ý kiến, sau khi Thái hậu hồi cung, dĩ nhiên là muốn bắt đầu thanh toán. Cho dù Khả Nhạc biết rõ quan hệ giữa Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, cũng tin tưởng Thái hậu nhất định có thể bảo vệ được Thục Thái phi, nhưng có thể bớt đi một chút phiền phức liền bới đi một chút đúng không? Kế tiếp còn có bao nhiêu là việc cần phải làm a!

Phác Thái Anh xoa xoa mặt của mình.

Rõ ràng một ngụm rượu đều không có uống, nhưng khuôn mặt của Phác Thái Anh đã bắt đầu nóng lên rồi.

"Chủ tử, không bằng chúng ta trở về trước a." Khả Nhạc nhỏ giọng nói.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Đổi một chén rượu khác, giúp ta rót đầy vào."

Trong nội cung mọi thứ đều phải đúng giờ, một cuộc cung yến cũng không thể kéo dài quá lâu. Sau khi yến hội giải tán, Phác phụ dẫn trưởng tử của mình không nhanh không chậm mà đi ra ngoài. Ngày thường bọn họ liền ít xuất hiện, lúc Phác Thái Anh cầm quyền, còn có chút tiểu nhân muốn quy thuận, hôm nay Thái hậu trở về rồi, đám dây leo trên tường lập tức đi sạch sành sanh. Vì vậy, bên cạnh hai cha con rất thanh tĩnh, cũng không có người nào đến gần. Hai người bọn họ có thể thanh thản ổn định mà nói vài lời.

"Về nhà nói thê tử của ngươi tìm một chút a giao* tốt nhất, đưa toàn bộ vào trong cung. Nếu như trong kinh không có, liền phái người đi đến nơi khác mua về, tóm lại quá trình này nhất định phải nhanh chóng." Phác phụ nói. Hai năm trước Phác mẫu bắt đầu buông quyền, hôm nay nội vụ của Phác gia đều do trưởng tức Phác gia xử lý.

(*阿胶: là một loại thuốc truyền thống hàng đầu, , phổi, gan, thận, để cầm máu, dưỡng âm và các hiệu ứng khác, sử dụng lâu dài có thể làm trắng làm đẹp, chống lão hóa , chống mệt mỏi, cải thiện )

Phác phụ thô thông dược lý, biết rõ a giao đối với nữ nhân mà nói là thuốc bổ vô cùng tốt.

Phác đại ca nghe xong lời này, trong lòng lập tức lo lắng, hỏi: "Nhưng thân thể của muội muội có gì không ổn?"

"Ngươi vẫn còn rất non nớt, a giao này làm sao là chuẩn bị cho muội muội của ngươi chứ? Đó là muốn muội muội của ngươi cầm lấy đưa cho Thái hậu dùng." Phác phụ lắc đầu, "Bên thông gia vì sao luôn tìm ta uống rượu? Còn không phải hy vọng nhà chúng ta có thể đối với thê tử ngươi tốt một chút sao? Chúng ta bây giờ cũng phải lấy lòng Thái hậu a."

Phác phụ hôm nay là dùng ánh mắt của trưởng bối để đánh giá Thái hậu một phen, cảm thấy sắc mặt của nàng so với lúc trước ảm đạm hơn một chút.

Thái hậu từ Tây Bắc trở về, chuyến đi này gian khổ, khẳng định hao tổn không ít tinh lực, là nên hảo hảo bồi bổ rồi. Cho dù thân thể của nàng an khang không cần bồi bổ, nhưng tóm lại tâm ý của Phác gia đưa đến, như vậy Thái hậu tất nhiên là muốn cảm kích. Tình cảm chính là dùng tâm đối với tâm a.

Phác đại ca ngầm hiểu.

Phác phụ vỗ vỗ bờ vai trưởng tử: "Ngày mai lúc lâm triều, nhất định sẽ có người vạch tội muội muội của ngươi. Đến lúc đó ngươi không được kích động, trước xem xem Thái hậu nói như thế nào. Đợi đến lúc Thái hậu dẹp yên những người đó, chúng ta chỉ cần phụ họa nói Thái hậu thánh minh là được rồi. Ngươi nên nhớ kỹ, chuyện người của Ngô gia đối với đệ muội của ngươi không cung kính, là đệ đệ của ngươi dẫn đầu, mang theo huynh đệ bên gia nương của đệ muội ngươi đem nam nhân của Ngô gia ra ngoài răn dạy một phen."

Hai phu thê trút giận vì đối phương, đây là một loại phương thức làm tăng thêm tình cảm của bọn họ. Phụ thân/huynh đệ ở gia nương tuy rằng cũng muốn tích cực bao che khuyết điểm, nhưng chỉ cần tế tử/em rể là một người có lương tâm, trước hết không cần làm hại danh tiếng của tế tử/em rể. Phác phụ chính là chuyên gia tình cảm ở thời đại này a!

Phác đại ca cảm thấy thứ bản thân cần học tập còn rất nhiều.

Màn đêm buông xuống, khi Lạp Lệ Sa cởi bỏ một thân áo giáp trở lại Chiêu Dương điện, Phác Thái Anh không thắng nổi tửu lực mà rời đi trước bây giờ đã tắm xong đổi một bộ quần áo nằm ở trên giường rồi. Lạp Lệ Sa định dính vào Phác Thái Anh một hồi, Phác Thái Anh lại thúc giục nàng nhanh chóng đi tắm rửa: "Một thân đều là mùi rượu!"

"Tại sao ngươi không đợi ta? Vốn muốn để hai người cùng nhau tắm." Lạp Lệ Sa cười híp mắt hỏi.

Phác Thái Anh giả vờ như nghe không hiểu lời nói đùa của Lạp Lệ Sa, nói: "Ngươi nhanh đi tắm rửa! Nếu như tắm ra trễ, ta đi ngủ trước."

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh còn không nỡ chớp mắt, làm sao lại cam lòng rời khỏi đây.

Phác Thái Anh đảo tròng mắt, duỗi ngón tay ra cọ cọ vài cái ở trên ngực Lạp Lệ Sa, sau đó nắm lấy cổ áo của Lạp Lệ Sa, đem Lạp Lệ Sa kéo về phía mình một chút, nhẹ nhàng mà nói: "Ngươi... Không phải là chân mềm nhũn rồi đi?" Nàng cười đến giống như là một con mèo vừa ăn vụng được cá.

"Thật đáng tiếc, chân ta không có mềm. Bất quá, ta sẽ làm cho nơi nào đó của ngươi mềm ra a." Lạp Lệ Sa ý vị thâm trường nói.

Phác Thái Anh cười duyên, sắc mặt giống như hoa đào ngày xuân. Nàng uống một ít rượu, tuy rằng không đến mức say bất tỉnh nhân sự, nhưng xác thực so với bình thường còn muốn đẹp hơn vài phần. Nàng vuốt phẳng cổ áo của Lạp Lệ Sa, ngón tay di chuyển xuống chọc chọc vào nơi mềm mại kia, hỏi: "Chẳng lẽ còn mềm hơn nơi này sao?"

Lạp Lệ Sa bắt lấy ngón tay đang làm loạn của Phác Thái Anh, cúi đầu xuống hôn lên đầu ngón tay của nàng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro