Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh cảm thấy nhột, nhịn không được rụt tay lại. Lạp Lệ Sa thuận thế thả lỏng nàng ra. Phác Thái Anh rầm rì hai tiếng, tính tình trẻ con mà cắn ngón tay của mình, trong ánh mắt của nàng dường như mang theo câu dẫn. Lạp Lệ Sa xoa nhẹ lên tóc Phác Thái Anh một chút, nói: "Ngoan ngoan chờ ta trở lại, ân?"

"Hừ." Phác Thái Anh lười biếng ngáp một cái.

Lạp Lệ Sa yêu cực kỳ bộ dáng vô tâm vô phế này của nàng, nhịn không được ngồi trên giường hướng lại gần Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhanh chóng kéo gối đầu qua ngăn cản giữa hai người, chân của nàng còn đạp loạn xạ, vui vẻ nói: "Không nên không nên! Hôi chết! Ngươi đừng đem mùi rượu nhiễm đến trên người của ta!"

Lạp Lệ Sa bắt được mắt cá chân của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh sợ thật sự đá trúng Lạp Lệ Sa, bởi vậy không dám dùng sức đạp.

Lạp Lệ Sa vuốt ve da thịt trên bàn chân Phác Thái Anh, đầu ngón tay của nàng lướt qua làn da mềm mại, giống như là đang biểu diễn một khúc dương cầm có nhịp điệu chậm rãi lãng mạn. Phác Thái Anh bị chọc cho cười ha ha, nàng không ngừng rụt chân của mình về, lại không ngừng bị Lạp Lệ Sa tóm lại. Hai người náo loạn một hồi lâu, Phác Thái Anh rốt cuộc nhịn không được mà nói một câu rất phá hư bầu không khí: "Ngươi thật biếи ŧɦái a... Ha ha, ngươi nhanh chóng đi tắm rửa đi!"

"Biếи ŧɦái? Còn có càng biếи ŧɦái đấy..." Lạp Lệ Sa vừa nói qua, vừa đem cả người Phác Thái Anh kéo vào trong lòng ngực của mình.

Lạp Lệ Sa làm nhột Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cười đến càng thêm thoải mái, cả người giống như một cành đào bị mưa xuân xối qua.

"Tha mạng! Ha ha, ta không được, ta sai rồi, tha mạng a! Ha ha, tha cho ta đi!" Phác Thái Anh lung tung kêu lên. Nàng rõ ràng muốn tránh né Lạp Lệ Sa làm nhột, chỉ là cả người nàng lại liều mạng chui vào trong lòng Lạp Lệ Sa. Vì vậy hai người liền dán khít lại với nhau.

Lạp Lệ Sa hưởng thụ ôn hương như ngọc chủ động ôm lấy. Nàng ôm sát lấy Phác Thái Anh, sau đó hôn lên tóc Phác Thái Anh một chút, cười nói: "Được rồi, trên người của ngươi hiện tại cũng đều là mùi rượu. Cho nên, xem ra ngươi cần phải tắm rửa thêm một lần nữa rồi." Nàng dùng tư thế ôm Công chúa ôm Phác Thái Anh lên. Phác Thái Anh kinh hô một tiếng, theo bản năng ôm chặt bờ vai Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cười nói: "Rất tình nguyện phục vụ cho ngươi, tiểu Công chúa của ta."

"Nhanh chóng thả ta xuống!" Công chúa Bạch Tuyết đấm đấm trên bờ vai Vương hậu "Ác độc".

Bởi vì sau lưng chính là giường, cho nên Phác Thái Anh rất to gan mà dùng sức ngã xuống. Tuy rằng Lạp Lệ Sa có thể ôm được Phác Thái Anh, nhưng nàng cũng không phải đại lực sĩ trong truyền thuyết, bị Phác Thái Anh giẫy giựa, trọng tâm của nàng lập tức bất ổn, hai người lại lần nữa ngã đến trên giường. Lạp Lệ Sa phản ứng cực nhanh mà ôm Phác Thái Anh lăn hai vòng, miễn cho bản thân áp hư Phác Thái Anh. Phác Thái Anh bắt lấy cơ hội này ngồi ở trên người Lạp Lệ Sa: "Ngươi xong đời!"

"Ân? Ta chờ ngươi đến đối phó với ta." Lạp Lệ Sa cười đến vô cùng thuần lương.

Cuối cùng là hai người cùng đi tắm rửa. Các nàng cho cung nhân hầu hạ lui xuống. Phác Thái Anh đã tắm rồi, vì vậy vừa vào liền ngâm mình ở trong nước ấm. Lạp Lệ Sa còn phải thanh tẩy cơ thể một chút. Phác Thái Anh dựa úp sấp ở trên bồn tắm, không có chớp mặt một cái mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa thoải mái thoát hết quần áo ở trên người mình, sau đó quay đầu lại nở nụ cười với Phác Thái Anh. Thân hình của nàng tất nhiên là vô cùng tốt.

Phác Thái Anh cảm thấy gương mặt của bản thân lại bắt đầu nóng lên rồi, tiếng tim đập của nàng cũng giống như đã mất đi quy luật, nhanh đến làm cho nàng trở tay không kịp. Nàng vội vàng hớt một ít nước, vỗ vỗ lên mặt của mình. Nhưng nàng không biết, loại động tĩnh khi nàng hớt nước đối với Lạp Lệ Sa mà nói, cũng là một loại câu dẫn a.

Rất nhanh, sau khi Lạp Lệ Sa thanh tẩy cơ thể xong liền sải bước dài đi vào trong bồn tắm.

Hai người vốn là ngồi đối mặt nhau, Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, chủ động tiến đến trước mặt Lạp Lệ Sa, vì vậy các nàng liền biến thành ngồi song song. Trong đầu Phác Thái Anh luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái. Tại giờ này khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy nước ấm trong thùng tắm này giống như là nước ối vậy, mà nàng cùng Lạp Lệ Sa liền giống như một đôi hài nhi gắn bó lẫn nhau. Các nàng sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, từ quá khứ cho tới bây giờ, lại cho đến tương lai xa xôi sau này.

Suy nghĩ như vậy làm cho Phác Thái Anh cảm thấy rất có cảm giác an toàn. Nàng vô cùng thả lỏng mà giãn ra thân thể của mình. Vì vậy, bờ vai của nàng dán vào bờ vai của Lạp Lệ Sa, cánh tay của nàng dán vào cánh tay của Lạp Lệ Sa, chân dài của nàng dán vào chân dài của Lạp Lệ Sa. Đầu của nàng còn tựa lên bờ vai của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cảm thấy nhiệt độ trong nước có chút cao. Khi cô gái mà mình yêu thương xích lỏa trần trụi mà dựa vào người mình, nàng là khao khát thân thể của người kia như vậy. Không, hoặc là nói nàng khát vọng mọi thứ thuộc về người kia, từ thân thể cho đến linh hồn. Nàng hận không thể hôn lên toàn thân của nàng, nàng muốn mang theo người kia cùng nhau vui vẻ. Này nghe ra tựa hồ có hơi cầm thú? Nhưng là, nếu như vào lúc này ai có thể nhịn xuống cái gì cũng không làm, người kia quả thực chính là không bằng cầm thú.

...

Một chuyến đi Tây Bắc, khiến cho Lạp Lệ Sa có rất nhiều thay đổi. Không nói đến những thứ tính kế kia, cũng không nói những thứ được mất kia, chỉ nói về gian khổ trên đường, lòng bàn tay của nàng liền có một tầng hơi mỏng vết chai. Khi nàng dùng lực mạnh xoa lấy lấy thân thể Phác Thái Anh, Phác Thái Anh ở trong nước ấm đã mềm thành một khối nước.

Trong mắt Phác Thái Anh cũng ngậm lấy ngân ngấn nước, nhuận nhuận, dường như lập tức liền muốn khóc lên.

"Là ta làm đau ngươi rồi sao?" Trong thanh âm của Lạp Lệ Sa đang đè nén cái gì.

Phác Thái Anh loạn xạ lắc đầu. Nàng cũng không nói ra được một câu đầy đủ. Nàng có thể nhận thấy vết chai trên tay Lạp Lệ Sa, có một chút cứng rắn, lại không làm đau nàng. Vì vậy nàng nhịn không được nhớ tới hình dáng Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa mà đến, đó là một loại tao nhã mà thế gian này không ai có thể vượt qua được.

Nghĩ như vậy dường như khiến cho toàn thân Phác Thái Anh cũng nhịn không được run rẩy lên.

...

Lạp Lệ Sa đã lập tức hiểu rõ ý tứ của Phác Thái Anh. Các nàng dán thật chặt, hai chân như là đuôi rắn quấn lấy nhau. Tiếng hít thở của ai trở nên nồng đậm như thế, là của nàng, hay là của người kia, hoặc là của các nàng? Con ngươi của Lạp Lệ Sa trở nên càng sâu, trong mắt dường như đang ấp ủ một ngọn núi lửa phun trào. Trong phòng tắm có đặt giường, giường được chuẩn bị mềm mại. Lạp Lệ Sa hôn lấy khóe miệng Phác Thái Anh, hàm hồ hỏi: "Chúng ta đi lên giường a, ân?"

...

Đêm rất dài.

Cảnh xuân tháng ba không bằng ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro