Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tước vị Thừa Ân hầu này của Uông gia có được kỳ thật cực kỳ xấu hổ.

Bình thường được phong làm Thừa Ân hầu thường thường đều là mẫu tộc của Hoàng hậu, cũng có mẫu tộc của sủng phi, hôm nay Hoàng thượng còn nhỏ, kỳ thật có thể được phong làm Thừa Ân hầu cũng chỉ có Lạp gia, bất quá Lạp gia cũng không có thụ phong. Mấy năm trước Lạp gia dính vào chuyện Tạ gia mưu nghịch, bọn hắn thiếu chút nữa đã cưới cô nương có dòng máu của Hoàng thất tiền triều vào nhà trở thành tông phụ kế tiếp, duới tình huống như thế, tuy rằng Lạp gia không đến mức bị tru di nhiều người giống như Tạ gia, chỉ là tình cảnh hôm nay đúng là không được như xưa. Bất quá một Lạp gia ngã xuống, lại xuất hiện một tiểu Lạp gia.

Tiểu Lạp gia này cũng không phải là ai khác, chính là thân ca ca cùa Lạp Thái hậu, năm đó hắn là Thám hoa, hôm nay là Lạp Tri châu.

Lạp Lệ Sa có lòng muốn áp đại Lạp gia xuống, vì vậy sẽ không tận lực cất nhắc bọn hắn. Mà nàng lại xem trọng tiểu Lạp gia, không cần quá phận mà cất nhắc Lạp nhị. Những năm này Lạp nhị vẫn luôn ra ngoài làm quan, hắn từ một Huyện lệnh nhỏ từng bước một leo lên, sự chiếu cố của Lạp Lệ Sa dành cho hắn chẳng qua là không có làm cho người ta cướp đi công lao của hắn mà thôi, nhưng Lạp Lệ Sa cũng không có quá phận chiếu cố bọn họ, bởi vậy những thứ phu thê Lạp nhị và Phác gia tiểu muội đạt được ngày hôm nay, hoàn toàn là công lao của chính bọn họ. Đối với tước vị Thừa Ân hầu, bất luận là Lạp Lệ Sa, hay là bản thân Lạp nhị, kỳ thật chưa bao giờ để ý đến.

Thứ bọn họ không cần, lại làm cho những người khác chạy theo như vịt đây.

Lúc ban đầu vì sao Đông Chi tiến cung? Nhiều năm trước gia tộc của nàng lâm vào một đại án, toàn bộ gia tộc đều bị đánh xuống thành tiện tịch, cho nên bọn hắn nuôi dưỡng Đông Chi, là muốn làm theo gia tộc Tĩnh phi thời Thế Tông, hy vọng Đông Chi có thể tiến cung hạ sinh một hài tử cho Hoàng thượng, chỉ cần bọn hắn trở thành mẫu tộc của Hoàng tử, như vậy dĩ nhiên là có thể thoát tiện nhập lương rồi. Khi đó có lẽ bọn hắn chỉ muốn có thể khôi phục lương tịch thì tốt rồi, nhưng ai có thể tưởng đến tiểu Hoàng tử chảy huyết mạch của Uông gia thế nhưng một ngày kia đã trở thành Hoàng đế? Cuộc sống của bọn hắn càng không dễ chịu, dã tâm liền trở nên càng rõ ràng.

Lạp Lệ Sa cố ý áp chế bọn hắn vài năm.

Nói một câu tựa hồ có vẻ giả nhân giả nghĩa, kỳ thật khi vừa mới bắt đầu Lạp Lệ Sa xác thực nghĩ tới việc trợ giúp Uông gia, giống như khi Hoàng đế vẫn còn là Hoàng tử nàng cũng nghĩ muốn để cho đứa bé này bình an lớn lên. Nhưng là, dã tâm và bình an, hai thứ này là không thể cùng tồn tại. Khi tiểu Hoàng tử trở thành Hoàng đế, hắn liền trở thành địch nhân của Lạp Lệ Sa. Nếu như Uông Thái quý nhân tự mình đẩy nhi tử lên ngôi vị Hoàng đế, như vậy nàng cũng đã sớm không phải là Đông Chi lúc trước rồi.

Lạp Lệ Sa cố hết sức để bảo toàn quyền uy của Hoàng đế, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn giúp Uông gia khôi phục thân phận.

Đúng như dự đoán, Uông gia bắt đầu vội vàng. Cuộc sống của bọn hắn trôi qua càng khổ, tâm tư lại càng dễ dàng bị xúi giục. Uông Thái quý nhân phí hết tâm tư lôi kéo người bên cạnh Hoàng thượng, luồn cúi vài năm, rốt cuộc nắm được vị trí "Mẫu thân tốt" trong lòng Hoàng thượng. Sau đó, dưới sự nỗ lực của người mẫu thân tốt này, Hoàng thượng rốt cuộc nghĩ đến muốn cất nhắc Uông gia. Những người này mọi cách tính toán, lại không để ý đến một điểm, kỳ thật Hoàng đế là nhi tử của Lạp Lệ Sa a.

Di chỉ của Tiên hoàng là nói như thế nào? Chọn thân sinh nhi tử của Hoàng hậu kế vị!

Thời đại này mọi người trọng lễ pháp, ngược lại liền xem nhẹ huyết thống, Hoàng thượng cũng đã là nhi tử của Lạp Lệ Sa, mẫu tộc của hắn đương nhiên chính là Lạp gia, hắn muốn cất nhắc Uông gia tính là cái gì đây? Trong mấy năm nay Thái hậu đối với Hoàng thượng tận tâm tận lực, không phủng tử, cũng không bỏ bê, Hoàng thượng lại cố tình làm loạn.

Uông gia được thụ phong Thừa Ân hầu, trong mắt Uông Thái quý nhân và Hoàng thượng, đây rốt cuộc là cái tát Hoàng thượng đánh thẳng vào mặt Thái hậu.

Nhưng kỳ thật, trong triều không ít đại thần bởi vậy mà sinh ra một ít thất vọng đối với Hoàng thượng. Cho dù ngoài miệng bọn họ không nói, trong lòng cũng cảm thấy Hoàng thượng có chút vong ân phụ nghĩa. Lúc ban đầu hắn dựa vào Thái hậu mới lên tới ngôi vị Hoàng đế, hôm nay lại không cố lễ phép mà tôn sùng Uông gia, cái này là đang hồ đồ a!

Hoàng thượng một mực luôn phụ lòng khổ tâm của Thái hậu, phụ lòng Thái phó dạy bảo, phụ lòng đám đại thần kỳ vọng, mà Uông gia chính là chứng cứ sáng ngời.

Lại nói đến Uông gia, bọn hắn đã có tước vị, lại cũng chỉ là tước vị mà thôi. Tiện tịch bọn họ đeo trên người vài thập niên, lúc này những người trong gia tộc đều chưa từng tiếp xúc qua giáo dục tốt đẹp, bọn hắn căn bản cũng không có nhân thủ hay mạng lưới quan hệ gì, ngoại trừ một ít bọn tiểu nhân nịnh nọt bọn hắn, người đã có chút thân phận, ai sẽ coi trọng bọn hắn đây? Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể bám lấy Hoàng thượng thật chặt, sau đó làm những chuyện hết sức luồn cúi.

Trong nội cung Uông Thái quý nhân ước chừng còn cảm thấy sau khi đã có Thừa Ân hầu, bọn hắn có thể trong cung, ngoài cung đồng tâm hiệp lực đi lật đổ Thái hậu rồi.

Lạp Lệ Sa không sợ bọn họ làm quá nhiều chuyện, chỉ sợ bọn họ cái gì cũng không làm. Bởi vì, làm càng nhiều, thì sai càng nhiều.

Hoàng thượng sở dĩ coi trọng Uông gia, là bởi vì vô luận hắn muốn làm gì, Uông gia đều rất cố gắng thỏa mãn hắn. Hắn muốn vui chơi, người nhà họ Uông liền nghĩ cách để hắn hảo hảo vui chơi. Hắn muốn tìm chuyện mới vật lạ, người nhà họ Uông liền sẽ hao hết tâm tư đi vơ vét. Hắn muốn đến xem kỹ viện, người nhà họ Uông chẳng phải cũng dẫn hắn đi đến kỹ viện xem náo nhiệt sao? Thái hậu không có làm người phủng tử, dĩ nhiên là được những người này của Uông gia dày công tôi luyện rồi.

Phác Thái Anh tâm tình vui vẻ mà hủy bức thư đi. Thư của Phác Thanh rất ngắn, nàng chẳng qua là nói cho Phác Thái Anh, thứ Phác Thái Anh muốn, nàng đều đưa đến rồi. Dù tố chất tâm lý của Phác Thái Anh đã càng ngày càng trưởng thành, nhưng khi nhìn thấy tin tức tốt như vậy, nàng vẫn là nhịn không được hít một hơi thật sâu.

"Trở về biệt uyển!" Phác Thái Anh nói.

Mới vừa vào hạ, Phác Thái Anh sẽ không thể chịu đựng được chỉ ở trong hoàng cung. Người trong thiên hạ đều cho rằng hoàng cung là nơi giàu sang nhất trên đời, nhưng kỳ thật khi vào hè hoàng cung khó chịu giống như là l*иg hấp. Lạp Lệ Sa sủng ái Phác Thái Anh, vừa đến mùa hè liền mang theo Phác Thái Anh cùng phần đông đại thần tâm phúc đến nghỉ mát trong biệt viện. Vào đông, các nàng có thể đi đến suối nước nóng ở sơn trang. Tóm lại, hôm nay một năm bốn mùa, thời gian bọn họ ở trong hoàng cung cũng không có bao nhiêu.

Lúc Phác Thái Anh giống như một con bướm mà bay trở về, Lạp Lệ Sa đang ngồi ở trong lương đình xử lý chính vụ.

Phác Thái Anh từ phía sau che kín đôi mắt Lạp Lệ Sa, sau đó liền lấy động tác này ghé vào trên lưng Lạp Lệ Sa, hôn lên mặt Lạp Lệ Sa một cái. Đài Nguyên Gia trầm mặc cúi đầu. Hắn đã tận lực lựa thời điểm Thục Thái phi không có ở đây để tới báo cáo sự tình, vì sao lão thiên gia vẫn không chịu buông tha hắn?

"Hôm nay ngươi trở về thật sớm." Lạp Lệ Sa cười nói.

Phác Thái Anh cười hắc hắc, đứng dậy cầm lấy cây quạt trong tay một cung nữ đứng bên cạnh, vừa giúp Lạp Lệ Sa quạt, vừa nói: "Bởi vì ta có một tin tức tốt không thể chờ đợi được muốn chia sẻ với ngươi a! Trong chén băng này của ngươi là loại trái cây gì? Nhanh cho ta ăn một miếng! Ân, muốn ăn nhiều băng một chút!"

Lạp Lệ Sa dùng thìa múc một chút, đưa tới bên miệng Phác Thái Anh.

"Chỉ có một chút như vậy a?" Phác Thái Anh cong miệng lên.

"Cho ngươi ăn một miếng đã không tệ rồi!" Lạp Lệ Sa nhớ rõ ngày nguyệt sự của Phác Thái Anh sắp đến, không dám để cho nàng ăn quá nhiều đồ lạnh.

Phác Thái Anh cúi đầu ngậm lấy cái thìa.

"Có tin tức tốt gì?" Lạp Lệ Sa nhích sang bên cạnh, tỏ ý muốn Phác Thái Anh ngồi xuống gần nàng.

"Ta không ngồi. Ngồi xuống không thể giúp ngươi quạt." Tròng mắt Phác Thái Anh đảo hai vòng, "Cô cô của ta trở về rồi! Những hạt giống lúc trước ta muốn nàng lấy về, đoán chừng nàng lấy được rồi! Ngươi nói, đây không phải là một tin tức cực kỳ tốt sao? Về sau người đói bụng sẽ càng ngày càng ít a?"

"Thật sao?" Thanh âm của Lạp Lệ Sa cũng nhịn không được cao hơn.

Phác Thanh ra biển đã hơn năm năm sắp bước qua năm thứ sáu, vốn Phác Thái Anh tính để nàng khoảng ba năm nên trở về một lần, kết quả một mực không có thấy được tin tức của Phác Thanh, ngoài miệng Phác Thái Anh không nói, trong lòng lại lo lắng Phác Thanh đã xảy ra chuyện. Không nói Phác Thanh là trưởng bối Phác Thái Anh phi thường coi trọng, không có hạt giống tốt Phác Thanh về mang từ ngoài biển, Lạp Lệ Sa sẽ ít đi một pháp mã. Mà bây giờ rốt cuộc Phác Thanh mang theo tin tức tốt trở về rồi a!

"Ân, ta vừa nhận được thư của nàng. Ừ, tự ngươi xem đi." Phác Thái Anh ưỡn ngực nói với Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa từ trong ngực Phác Thái Anh lấy ra lá thư. Động tác này của nàng vô cùng tự nhiên, trong này cũng không có ý tứ tình sắc gì. Người chung quanh đều giống như Đài Nguyên Gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bởi vậy cũng không biết hai vị nương nương lại vô thức vung một chút cẩu lương nóng hầm hập.

Nhanh như gió đọc thư xong, Lạp Lệ Sa cũng có chút hưng phấn: "Chuyện này...Thật sự là quá tốt!"

"Mở rộng cây nông nghiệp mới cần một chút thời gian... Ngươi có thể phối hợp với Chu Thượng thư cải cách chế độ đất đai cùng nhau phổ biến cây trồng mới. Nếu như thuận lợi, đến mùa đông sang năm thì có thể lấy được hiệu quả ở trong một phạm vi nhất định rồi." Phác Thái Anh thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Lạp Lệ Sa. Thống trị một quốc gia làm sao là chuyện dễ dàng như vậy? Thực tế đối với một người có tinh thần trách nhiệm giống như Lạp Lệ Sa mà nói, mỗi một bước đi của nàng đều mang theo tương lai của vô số người. Phác Thái Anh hy vọng Lạp Lệ Sa có thể vui vẻ một chút. Cho nên, nàng hy vọng ngày sau dân chúng có thể càng sống tốt hơn một chút.

Tốt một chút, cho dù chỉ tốt một chút, như vậy mới không phụ sự cố gắng của Lạp Lệ Sa.

"Phác Thanh thật sự là đại công thần của Vân triều!" Ánh mặt trời đầu mùa hè dường như tỏa ra vô số ánh sáng trong mắt Lạp Lệ Sa, "Đương nhiên, công thần lớn nhất là ngươi." Nếu không phải Phác Thái Anh cung cấp bản đồ hàng hải kỹ càng, nếu không phải nàng cẩn thận chuẩn bị lâu như vậy, bây giờ Phác Thanh vẫn còn là chim hoàng yến trong nội cung.

"Ta cũng không phải là công thần gì cả!" Phác Thái Anh lắc đầu cười, "Ta rõ ràng là đại bảo bối của ngươi a!" Lúc nàng nói lời như vậy không lộ ra chút buồn nôn nào. Lạp Lệ Sa nhịn không được cười theo. Vì vậy Phác Thái Anh cười đến càng thêm vui vẻ, trong tiếng cười của nàng còn mang theo sự đắc ý rõ ràng.

Đài Nguyên Gia mơ hồ nghe rõ hai vị nương nương nói chuyện. Các nàng tựa hồ đã tìm được hạt giống tốt, mà hạt giống tốt kia chỉ cần mở rộng ra, là có thể đủ làm cho tất cả lão bách tính đều ăn cơm no. Để cho tất cả dân chúng ăn cơm no a! Từ xưa đến nay lại có mấy vị Hoàng đế thật sự có thể làm được chuyện này đây?

Nếu như chuyện hạt giống tốt này là thật, vậy hành động lần này của hai vị nương nương liền là công tại đương đại, lợi tại thiên thu rồi!

Cho nên, ta chưa từng làm gì sai. Đài Nguyên Gia tự nói với bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro