Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bước lên đất đai cố quốc, chuyện thứ nhất Phác Thanh làm là gọi người ra roi thúc ngựa đưa tin cho Phác gia, Phác gia sẽ đem thư tín giao cho Phác Thái Anh. Chuyện thứ hai nàng làm là tìm một tửu lâu làm ăn tốt, gọi cả bàn đồ ăn, một mình ngồi ăn từ giữa trưa đến buổi tối.

Những ngày tháng hoài niệm thức ăn của Vân triều thật sự là quá khó khăn rồi!

Phác Thanh không phải luôn đáng thương bị đói bụng, cũng không phải ăn không được thứ gì tốt, chẳng qua là nàng quá hoài niệm thức ăn ở quê hương!

Khi tửu quán đóng cửa, Phác Thanh vuốt ve cái bụng căng đầy của mình, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà thở một hơi. Trong năm năm qua, dù đội thuyền của nàng vô cùng mạnh mẽ, dù thị vệ tùy tùng nàng mang theo rất nhiều, nhưng cũng không phải nàng là không có gặp nguy hiểm. Nàng tổn thất hai chiếc thuyền, đã mất đi gần ba trăm thủ hạ, mới rốt cuộc có thể trở lại nơi xuất phát. Đoạn đường này không dễ dàng như thế, nàng lại chưa từng hối hận.

Nếu như không có đi ra ngoài một chuyến, nàng không biết cái thế giới này là lớn như vậy!

Nàng sinh ra, nàng chính là người chứng kiến hết thảy mọi thứ.

Nàng chết đi, nàng cũng sẽ là người chết vì chân lý.

Cho nên, Phác Thanh cũng không có hối hận quyết định ra biển của mình. Dù cho từng có thời gian gặp phải chuyện ngoài ý muốn không thể không phiêu bạt trên biển dựa vào nước ngọt đã phát thiu để giải khát, dù cho từng có có thời gian bị chút dân bản xứ đuổi gϊếŧ, dù cho từng có thời gian đoàn thuyền viên bị ôn dịch bỏ mạng cả đám người ... Thời gian khó khăn còn có rất nhiều rất nhiều, có đến vài lần nàng đều hoài nghi bản thân là không có cách nào gặp lại ánh sáng mặt trời ngày mai, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn luôn từ trong cảnh ngộ khó khăn đó mà thoát ra. Nàng nuốt sự khổ sở xuống, nàng cướp sạch địch nhân, nàng mai táng thủ hạ, cuối cùng nàng mang theo thu hoạch thuận lợi trở về!

Mạo hiểm sẽ làm cho người ta phát nghiện.

Biển rộng có mị lực đặc thù của nó, khiến cho Phác Thanh càng ngày càng mê muội.

Trên đường đi của Phác Thanh, nàng đã từng gặp rất nhiều người theo đuổi, những con người tóc vàng mắt xanh cao quý thích thoa hương liệu khắp trên thân thể dùng điệu vịnh than* nói ra lời yêu thương với nàng, nhưng mà Phác Thanh lại không lưu tình chút nào lựa chọn cáo biệt. Tình yêu đối với Phác Thanh mà nói thật sự là quá nông cạn.

(*Một loại làn điệu dân ca trữ tình)

Phác Thanh vẫn cảm thấy nàng và Lạp Lệ Sa là cùng một loại người. Chẳng qua là, Lạp Lệ Sa lại gặp được một Phác Thái Anh.

Nguyệt lão nhất định đã tiêu hao hết vô số chỉ đỏ mới thành toàn được cho Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, những người khác làm sao có thể có được vận khí tốt như Lạp Lệ Sa?

Đợi đến lúc Phác Thanh rốt cuộc nhìn thấy Phác Thái Anh, thời gian đã trôi qua một tháng. Toàn bộ hạt giống mới Phác Thanh thu hoạch về được đưa đến trong Hoàng trang, Phác Thái Anh tự mình theo dõi chuyện này. Chuyện gieo trồng và mở rộng cây nông nghiệp từ ngoài biển mang về là tuyệt đối không cho phép xuất hiện sai lầm.

Trong mấy năm nay, Phác Thanh đen hơn một ít, cũng gầy hơn một ít, nhưng mà cả người nàng nhìn qua lại càng thêm có tinh thần.

Lạp Lệ Sa chiêu đãi Phác Thanh tại biệt uyển nghỉ mát, nàng còn nhớ rõ sở thích năm đó của Phác Thanh, vì vậy hỏi Phác Thanh muốn uống trà gì. Phác Thanh lại bởi vì vấn đề này mà ngây ngẩn cả người. Nàng thích trà, cũng thích thi họa. Khi mới ra biển, nàng mang theo không ít lá trà, cũng mang theo một vài tranh chữ chính mình thích nhất. Chỉ tiếc, những tranh chữ kia hôm nay cũng đã chìm vào đáy biển. Mà nàng cũng đã rất lâu rất lâu không có phẩm qua trà ngon rồi.

"... Ở trên hòn đảo kia lưu lại thật lâu, chỗ đó có một loại cây rất thấp, ta cũng không biết tên. Bên cạnh ta có người thô thông dược lý, hắn cẩn thận nếm vị của lá cây kia, nói lá cây có tác dụng thanh nhiệt giải độc, vì vậy ta gắt xuống toàn bộ lá non, phơi nắng thành lá trà, rất thích hợp để dùng." Phác Thanh nói qua với Lạp Lệ Sa kinh nghiệm của mình, "Chúng ta còn tìm thấy một loại thực vật có vị ngọt, ta cũng cho người hái loại thực vậy này ép thành nước, sau đó hòa vào lá trà làm bánh, nói thật ăn không ngon lắm, nhưng là phối hợp với lá trà tự mình phơi nắng, lại có thể mở một tiệc trà xã giao rồi."

Dưới tình huống như vậy, Phác Thanh còn có mở tiệc trà xã giao nhàn hạ thoải mái, nàng thật là một người có tố chất tâm lý rất mạnh mẽ.

Cho nên, nàng mang theo người của nàng vượt qua được.

Những chuyện trong quá khứ mà Phác Thanh nói ra kỳ thực cũng không dễ chịu, nhưng bây giờ nàng đã có thể mây trôi nước chảy kể lại, giọng nói kia giống như là lúc trước khi nàng còn đang ở khuê các cùng bạn bè trò chuyện về việc màu sắc và hoa văn của quần áo, lại giống như nàng chính là đang chỉ vào một câu thơ phong hoa tuyết nguyệt nào đó rồi nói ra câu thơ này viết rất có hương vị.

Lạp Lệ Sa lắng nghe. Vào lúc này, nàng chỉ cần kính ý lắng nghe câu chuyện của Phác Thanh là được rồi.

Phác Thanh nói qua nói qua liền nhịn cười không được: "Thôi, thôi, hôm nay nếm thử trà ngon của ngươi a! Nếu là uống trà, ngươi có thế để cho ta mang theo một chút thì tốt hơn. Trên đời này lá trà tốt nhất đều ở trong nội cung rồi, mà lá trà tốt nhất trong nội cung nhất định đều ở chỗ của ngươi. Ngươi nên hào phóng một chút."

"Đó là tất nhiên. Ngài là cô cô, ta là tiểu bối, há có tiểu bối không hiếu kính trưởng bối chứ?" Lạp Lệ Sa nhàn nhạt cười, nói. Dù là ở trước mặt Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa tựa hồ vẫn luôn cười, nhưng khi đến trước mặt người khác, nàng vẫn là có thói quen đem tất cả tâm tình đều biểu hiện ra vừa đúng.

Đối với một tiếng cô cô này của Lạp Lệ Sa, Phác Thanh vô cùng thản nhiên mà nhận lấy. Nàng là cô cô cùa Phác Thái Anh, tất nhiên cũng là cô cô cùa Lạp Lệ Sa rồi.

Lá trà ngon dâng lên, nước cũng đã được nấu xong, hảo đồ sứ bày ở trước mặt Phác Thanh, trước Phác Thanh dùng nước nóng làm ấm trà cụ một lần, sau đó nước chảy mây trôi mà ngâm lá trà. Dù những năm này không có điều kiện tương tự, động tác của nàng cũng không lộ ra lung túng, vẫn là ưu nhã như vậy. Một nữ nhân như vậy, nàng có thể tiếp nhận được kim ngọc mão, cũng có thể chịu được bụi gai miện, sự ưu nhã của nàng là sự ưu nhã sáp nhập vào trong xương thịt.

Trà nghệ của Phác Thanh đã đạt tới đỉnh cao, thưởng thức quá trình pha trà của nàng là một sự hưởng thụ. Nhiệt khí dường như làm nhu hòa đi mi mục của nàng.

Hương trà bốn phía. Phác Thanh đưa ra một ly cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nâng chén, nói: "Kính người chết." Kính những thuộc hạ đã hi sinh của Phác Thanh, bọn họ hẳn là được ghi khắc trong lịch sử.

"Kính người chết." Phác Thanh cũng nâng chén.

"Kính muôn dân trăm họ." Tay của Lạp Lệ Sa vẫn là vững vàng mà giơ lên.

"Kính muôn dân trăm họ." Phác Thanh phụ họa nói.

Trong mắt Lạp Lệ Sa nhanh chóng hiện lên mỉm cười: "Nếu ngài không để ý, ta còn muốn kính Thái Anh, nguyện cho nàng đạt được ước muốn, hạnh phúc an khang."

"Tốt, kính Thái Anh. Cũng nguyện cho ngươi đạt được ước muốn, thiên hạ quy tâm." Khóe môi Phác Thanh cong lên một chút.

Lạp Lệ Sa và Phác Thanh rất ăn ý nhìn nhau cười cười. Lạp Lệ Sa không cần cố ý kính Phác Thanh, bởi vì Phác Thanh đã có được thứ nàng muốn. Kỳ thật Phác Thanh cũng không để ý người khác là nhìn nàng như thế nào, nàng là vì chính mình mà sống. Từ quá khứ đến bây giờ, trong lòng nàng vẫn luôn tự thành một phiến thiên địa.

"Ngày sau có tính toán gì không? Tiếp tục ra biển, hay là..." Lạp Lệ Sa hỏi.

"Tất nhiên là muốn tiếp tục ra biển, ta đã thử qua thiệt thòi đương nhiên là muốn đòi lại một chút. Bất quá, thuyền của ta cần bảo hành sửa chữa, hơn nữa người của ta không đủ nhiều." Phác Thanh nghe mùi hương nước trà, trong thoáng chốc nàng tựa hồ vẫn là chủ nhân của Tĩnh An cung, thập phần tỉnh táo mà nhìn gió nổi mây vần trong nội cung.

Lạp Lệ Sa lập tức đã hiểu dã tâm của Phác Thanh. Người như Phác Thanh, năm đó có thể thủ lấy thi họa trôi qua tự đắc kỳ nhạc, thật đúng là may mắn của Cao Tông a. Nếu như khi đó có người nào đó hoặc là chuyện gì đó khơi dậy dã tâm của Phác Thanh, có lẽ bố cục của triều đình từ khi đó cũng đã biến động rồi.

"Ngài sẽ nhận được thứ ngài muốn." Lạp Lệ Sa trịnh trọng đồng ý nói.

"Như vậy, ngươi cũng sẽ nhận được thứ ngươi muốn." Phác Thanh rất hài lòng thái độ của Lạp Lệ Sa, cho nên nàng cũng trịnh trọng đưa ra lời hứa của mình. Nàng là người nhà họ Phác, nếu như có chỗ tốt gì, lẽ ra nàng hẳn là ưu tiên cho Phác gia. Nhưng là, bây giờ nàng hoàn toàn đứng về phía Lạp Lệ Sa. Bởi vì, xuyên qua đôi mắt Lạp Lệ Sa nàng đã thấy đến một tương lai hoàn toàn mới, tương lai này liên quan đến giang sơn xã tắc, liên quan đến vạn dân vạn đại.

Tiễn bước Phác Thanh, Phác Thái Anh lại vẫn chưa về, Lạp Lệ Sa ngồi dậy đổi quần áo nhẹ nhàng, liền mang theo mấy người đến Hoàng trang. Biệt uyển nghỉ mát cách Hoàng trang không xa, Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa, chỉ cần gần nửa canh giờ có thể đến rồi. Nàng xa xa đã nhìn thấy Phác Thái Anh đang đứng ở trên bờ ruộng.

Phác Thái Anh mặc một thân quần trang, đem ống quần nhét vào trong ủng. Tóc của nàng cột thành hai bím tóc, trên tóc không có chút đồ trang sức nào. Trên tay nàng còn cầm vở và bút than. Lạp Lệ Sa thấy nàng ngồi xổm xuống quan sát mầm hoa màu vừa mới đâm chồi trên ruộng đất, sau đó viết mấy dòng chữ trên quyển vở.

Lạp Lệ Sa liền như vậy nhìn một hồi lâu.

Thẳng đến khi Phác Thái Anh mệt mỏi, khi nàng muốn duỗi người, nàng mới nhìn thấy Lạp Lệ Sa.

"Ngươi đã đến sao cũng không gọi ta?" Phác Thái Anh vẫy vẫy tay với Lạp Lệ Sa, hỏi.

"Bởi vì ta hoài nghi mình đang nhìn một bức họa, ta sợ bản thân phát ra âm thanh sẽ quấy nhiễu tiên nhân trong tranh." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói. Vô luận ở đâu, vô luận lúc nào, cô nương của nàng đứng ở đâu, chỗ đó liền trở thành một bức họa, đó là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới.

Phác Thái Anh lại hừ một tiếng, nói: "Ta mới không muốn làm tiên nhân." Các nàng ở nhân gian này càn rỡ chẳng lẽ không được sao?

Lạp Lệ Sa vươn tay, lấy xuống một chiếc lá dính trên tóc Phác Thái Anh, nói: "Bỗng nhiên rất muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi."

"Làm sao vậy? Ngươi lại đem đồ ăn vặt của ta lén lút đưa cho xú tiểu tử Trường Mệnh kia rồi sao? Hay là Tiểu Thất đi tiểu trên quần áo của ta rồi?" Phác Thái Anh giống như đang làm nũng mà chọc chọc vào ngực Lạp Lệ Sa, "Hai hài tử kia thật là không có một cái để người bớt lo! Ngươi còn giúp bọn hắn khi dễ ta, lương tâm của ngươi chẳng lẽ không đau sao?"

Lạp Lệ Sa bắt được bàn tay của Phác Thái Anh: "Hôm nay cùng Phác Thanh tán gẫu rất nhiều...Thật xin lỗi, là ta cố chấp đem ngươi lưu lại bên cạnh ta." Vốn Phác Thái Anh cũng có thể trải qua cuộc sống tự do tự tại như vậy, cho dù có vất vả, có gặp trắc trở, kia bất quá cũng chỉ là vương miện làm đẹp cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngây ngẩn cả người.

"Nhưng mà, ta đã nói thật xin lỗi. Áy náy của ta không phải dễ nhận như vậy." Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh kéo vào trong ngực của mình, "Cho nên, ngươi đã bị ta vĩnh viễn giam cầm ở bên người rồi." Cho tới bây giờ nàng đều không hối hận lựa chọn của chính mình, đối với chuyện của Phác Thái Anh càng sẽ không hối hận.

"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!" Phác Thái Anh lập tức không chịu yếu thế chút nào nói.

Lạp Lệ Sa cười hôn lên tóc Phác Thái Anh.

"Ngươi không có tư cách nói xin lỗi, bởi vì ta lưu lại không cần sự ủng hộ của ngươi, cũng không cần sự phản đối của ngươi." Phác meo meo ngạo kiều mà tuyên bố. Ta lưu lại là vì ta muốn lưu lại. Ta muốn lưu lại là vì ta biết ngươi không thể rời khỏi ta. Ngươi không thể rời khỏi ta là bởi vì... Bởi vì ngươi yêu ta.

Ta cho phép ngươi yêu ta.

Cũng như ta yêu ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro