Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm người bình thường, Khả Nhạc và Bình Quả kỳ thật không biết hai vị nương nương đang đùa cái gì.

Nhưng mà, Bình Quả đã định trước sẽ biết được càng nhiều chân tướng.

Trên thực tế, ngay từ đầu ván cờ này của Lạp Lệ Sa không phải như thế. Lạp Lệ Sa để Bình Quả đi chuẩn bị công cụ bốc thăm, trong quá trình cũng không có đưa mắt ra hiệu cho nàng, cũng không có căn dặn thêm nàng cái gì, là vì Lạp Lệ Sa thật không có động tay chân sao? Không hẳn vậy, là vì Lạp Lệ Sa sớm có phân phó.

Tuy Bình Quả không biết vì sao Hoàng hậu nương nương sẽ căn dặn nàng như vậy, chỉ là nàng vẫn làm theo.

Vì vậy, lần thứ nhất Bình Quả trình lên chính là đạo cụ không có bị giở trò. Khi Thục phi quan sát mảnh giấy, tâm Bình Quả mang theo một chút loại cảm giác chờ mong nói không nên lời, một khắc này nàng rất khẩn trương. Nàng muốn biết hành động kế tiếp của Thục phi quả thật đều ở trong dự liệu của chủ tử nhà mình sao?

Sự thật chứng minh, Hoàng hậu nương nương là đúng.

Ngay sau đó, Bình Quả dựa theo sự căn dặn của Lạp Lệ Sa trước đó, lần thứ hai trình lên vẫn là đạo cụ không có bị giở trò. Nếu như lần này Phác Thái Anh lại lựa chọn kiểm tra đạo cụ, như vậy Bình Quả sẽ lên thứ ba trình lên đạo cụ đã chuẩn bị tốt, mà đạo cụ kia thật sự là bị động tay chân rồi.

Nói cách khác, Lạp Lệ Sa đã đoán đúng Phác Thái Anh sẽ hoài nghi nàng hai lần, sau đó đào tốt một cái bẫy, chờ đợi Phác Thái Anh chủ động nhảy xuống.

Tuy rằng cuối cùng sự tình phát triển so với tính toán ban đầu của Lạp Lệ Sa có lệch một chút, chỉ là sự ngoài ý muốn nho nhỏ này hiển nhiên không có ảnh hưởng chút nào, Thục phi vẫn là rơi vào cạm bẫy của Hoàng hậu, hơn nữa nàng chủ động nhảy xuống còn chưa đủ, lại nghe lời mà lấy một chút đất chôn lên mình.

Tâm tình của Bình Quả tại thời khắc này trở nên vô cùng phức tạp.

Đầu tiên, nàng sùng bái chủ tử của mình, loại sùng bái này đã dung nhập vào cuộc sống của nàng, sau khi lại một lần nữa chứng kiến sự bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được) của chủ tử, nàng nghĩ lại một phen cảm thấy hết thảy đều nằm trong dự liệu; thứ hai, nàng cũng nhịn không được muốn đồng cảm với Thục phi, kỳ thật Thục phi là người thông minh không hề nghi ngờ, Thục phi hoặc là không ra, một khi đã ra tay không phải đều đem ngươi trong cung lẫn ngoài cung đều ngã rạp sao? Chỉ là Thục phi vẫn là thất bại trước Hoàng hậu.

Nhưng nếu như chỉ có loại tâm tình hoặc sùng bái hoặc đồng cảm này, tâm tình của Bình Quả liền sẽ không khó có thể miêu tả nổi như thế.

Người thông minh cùng người thông minh ở cùng một chỗ, vui đùa một chút cao nhã gì đó không tốt sao? Cố tình lại muốn chơi loại trò chơi nhỏ ngây thơ nhàm chán như vậy? Hơn nữa vì cái gì nguyên một đám còn rất nhập tâm? Bốc thăm gì gì đó cần thiết sao? Hoàng hậu chiếm quyền chủ động, chỉ cần kiên trì muốn Thục phi hát, vậy không phải sẽ không xảy ra chuyện sao? Muốn phải lôi trò rút thăm vào, sau đó lại tạo ra một cái tiểu cạm bẫy? Lại nói Thục phi nương nương, nàng không muốn hát, vậy cũng có thể rút thăm trước, nếu như rút được giấy trống liền tất cả đều vui vẻ, nếu như rút được ca hát, nàng lại kiểm tra đạo cụ rút thăm không phải cũng rất tốt sao?

Nếu như Hoàng hậu nương nương không nghĩ nhiều như vậy, đoán chừng Thục phi nương nương cũng đã hát xong rồi.

Tương tự, nếu như Thục phi nương nương không nghĩ nhiều như vậy, vậy nàng hiển nhiên sẽ có hai cơ hội có thể rút được giấy trống!

Chẳng biết tại sao, trong đầu Bình Quả bỗng nhiên toát ra một câu nói: Người cưỡi ngựa giỏi thì thường ngã ngữa, người bơi giỏi thì thường chết đuối, người uống rượu giỏi thì thường say rượu, người lính giỏi thì thường chết nơi sa trường. Tương tự, nếu có một ngày giữa hai vị nương nương xảy ra chuyện gì không thể miêu tả nổi, nhất định là bởi vì các nàng quá thông minh!

Nói không chừng cái gì các chủ tử đều biết, nhưng các nàng chính là muốn chơi như vậy... trong đầu Bình Quả bỗng nhiên hiện lên một vầng sáng.

Lạp Lệ Sa phẩy ống tay áo một chút, sau đó hai tay tạo thành một nửa hình tròn, khép lại đặt ở phần bụng, mang theo sáng tỏ hỏi: "Thua không nhận?"

Làm sao có thể thua không nhận! Phác Thái Anh lắc đầu, lộ ra một dáng tươi cười phi thường vô tội: "Ta là thật sự nhớ không rõ ca từ."

"Ngươi có phải đang nghĩ... Nếu như ta đem ca từ viết ra đưa cho ngươi, ngươi sẽ giữa lại tờ giấy viết ca từ đó, từ đó về sau cho rằng đó là chứng cứ ta sùng bái ngươi? Nếu như ta đem ca từ đọc cho ngươi nghe, như vậy ngươi có thể tự an ủi mình, là ta đã nói qua trước đối với ngươi, tóm lại cũng coi như là ta sùng bái ngươi." Lạp Lệ Sa liếc một cái đã nhìn thấu tính toán của Phác Thái Anh, "Nếu như ta không cho ngươi ca từ, vậy ngươi cũng không cần hát, phải hay không?"

Phác Thái Anh cắn chết một điểm, nói: "Dù sao ta chính là không nhớ rõ ca từ."

Lạp Lệ Sa đưa tay ra đối với Bình Quả.

Bình Quả nhanh chóng lấy ra một quyển khắc bản [Nhã tập] từ trong tay áo, cung kính mà đặt ở trên tay Lạp Lệ Sa. [Nhã tập] là một quyển tập hợp thơ ca phi thường nổi danh ở tiền triều, bên trong góp nhặt các tác phẩm của hơn mười vị thi từ đại gia, cũng coi như là tác phẩm đỉnh cao trong các đời tác phẩm văn học.

Lạp Lệ Sa cầm [Nhã tập] lật ra trang thứ nhất, sau đó đem quyển sách mở hẳn ra rồi đẩy tới trước mặt Phác Thái Anh, nói: "Cái này tương đối hàm súc."

Bài đầu tiên là [Tân nương], là một bài thơ trưởng thiên tự sự, toàn bài thơ có hơn ba trăm sáu mươi câu, gần 1,800 chữ. Bài thơ này là viết về một thiếu nữ, dùng ngôi thứ nhất, mở đầu viết về thời thiếu nữ của khuê nữ ngây thơ, sau đó viết về tâm tình thấp thỏm không yên của nàng khi lần đầu nghe thấy việc thành hôn, tiếp theo viết về cảm xúc nhìn thoáng qua đã ái mộ, lại viết hoài xuân* chờ mong xuất giá ... Cuối cùng một mực viết từ khi nàng trở thành tân nương đến khi về sau cùng trượng phu trải qua cuộc sống tương kính như tân.

(*Được sử dụng để mô tả các cô gái khi kết hôn. Khi các cô gái vào tuổi dậy thì, họ sẽ bắt đầu tò mò về thế giới xung quanh, có tâm lý nhạy cảm, khi người khác giới có một biểu hiện quan tâm, sự chú ý đặt biệt sẽ làm đảo lộn tâm tình của họ)

Đương nhiên, nếu như bài thơ này thật sự chỉ đơn giản như vậy, dù cho ngôn ngữ của nó rất trôi chảy, lại dùng mỹ từ, còn có miêu tả sinh động, nó cũng sẽ không được các thư sinh ở Vân triều coi là chuẩn mực mà tôn sùng. Dù sao, trong thơ thế nhưng lại viết về thiếu nữ hoài xuân, những người thời nay vốn đã hận không thể đặt thêm một dàn thủ vệ ở bên cạnh thiếu nữ có thể xem nó thuận mắt sao? Bọn hắn nhất định sẽ tiến hành phê phán bài thơ này. Cho nên đây thật ra là một bài thơ ẩn dụ, dùng quan hệ phu thê nói về quan hệ quân thần.

Tác giả viết ra bài thơ [Tân nương] này, hắn thật ra là đang miêu tả tâm tình của chính mình khi làm một người dự thi vào giờ tý, khi đối mặt với khoa cử ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của mình, tâm tình bất an cùng chờ mong của hắn cùng với tâm tình của nữ hài tử khi xuất giá là giống như đúc. Đoạn sau của [Tân nương] càng miêu tả kỹ sự luyến mộ của nữ tử đối với trượng phu, kỳ thật là muốn biểu đạt sự tôn sùng đối với quân vương lúc ấy. Nói ngắn gọn, tác giả kỳ thật chính là đang vuốt mông ngựa a !

Đừng tưởng rằng cổ nhân kín đáo, liền không có ý tứ vuốt mông ngựa. Trên thực tế, khi văn nhân vuốt mông ngựa, cũng không có tiền đồ đến buồn nôn.

Phác Thái Anh lập tức ném cho Lạp Lệ Sa một ánh mắt vô cùng hung ác. Tuy rằng so với bài hát tự sáng tác của các nàng ở trung học phổ thông, từ ngữ trong [Tân nương] đẹp hơn rất nhiều, nhưng nội dung không phải vân là đang biểu đạt sự sùng bái đối với Lạp Lệ Sa sao? Đôi mắt Phác Thái Anh đều trợn tròn, nhìn càng giống là mèo con rồi.

"Ngươi có thể bắt đầu. Có cần dọn dẹp sân khấu một chút không?" Làm người thắng, biểu hiện của Lạp Lệ Sa cũng đủ đại khí.

Kỳ thật ngay từ đầu Lạp Lệ Sa đã muốn nghe bài thơ [Tân nương] này, nàng biết rõ Phác Thái Anh sẽ không dễ dàng mà ca hát, nếu như ban đầu liền đưa ra bài [Tân nương], Phác Thái Anh nhất định sẽ từ chối biểu diễn. Chỉ là đã có bài hát vô liêm sĩ ở thời trung học phổ thông làm mồi, [Tân nương] liền dễ dàng sẽ được tiếp nhận. Trước tiên Lạp Lệ Sa cố ý đưa ra một yêu cầu Phác Thái Anh tuyệt đối sẽ không đáp ứng, sau đó thông qua việc rút thăm từ từ hạ thấp mức độ kháng cự của Phác Thái Anh xuống.

Một chiêu này thường xuyên xuất hiện trong việc đàm phán kinh doanh.

"Hát cái này đúng không?" Bỗng nhiên con ngươi Phác Thái Anh đảo một vòng, tựa hồ lại có ý đồ xấu gì, "Ta có một yêu cầu, ngươi nhất định phải đồng ý, nếu không ta cũng không cần sự hỗ trợ của ngươi. Yêu cầu này chính là, một khi ta bắt đầu hát, vậy ngươi cũng không có quyền kêu ngừng lại."

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu.

Trong mắt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đã không thể trốn đi đâu được rồi. Dù là nàng cố ý điều chỉnh, cố ý đem toàn bộ bài thơ hát theo cách khó nghe nhất, chỉ là để nghe được chính miệng Phác Thái Anh đem những từ ngữ sùng bái quá phận đến buồn nôn kia hát ra, Lạp Lệ Sa nhịn! Lạp Lệ Sa tin tưởng mình khẳng định có thể không đổi sắc mặt mà nghe hết.

Không phải là đả thương địch thủ một nghìn tự tổn thương tám trăm sao? Đây đã là hình thức ở chung thường có giữa các nàng rồi!

[Tân nương] có vài loại giai điệu, dân gian từng phổ nhạc cho nó, cung đình cũng từng phổ nhạc cho nó. Khi các thư sinh tụ hội, một khi hào hứng lên, liền sẽ đều muốn đánh phữu* ca hát, lúc đó lại tạm thời phổ một bản nhạc mới cho nó. Phác Thái Anh mới mở miệng đã làm mọi người kinh diễm rồi, giai điệu nàng dùng không phải do chính nàng sáng tạo ra, mà là giai điệu nàng nghe được khi mặc nam trang phẫn thành tiểu đồng tử đi theo các ca ca tham gia văn nhân tụ hội lúc chưa vào cung.

(*Là một loại nhạc cụ gõ cổ xưa)

Nguyên lai Phác Thái Anh không có làm chuyện kỳ quái... trong lòng Lạp Lệ Sa vừa mới toát ra ý nghĩ này, Phác Thái Anh liền đứng lên.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh.

Hoàng hậu nương nương đột nhiên cảm giác được hơi thở nguy hiểm nào đó đang đến gần.

Đây là cổ đại, có lẽ Phác Thái Anh sẽ không móc ra một khẩu súng ngắn trong tích tắc a. Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh.

Xác thực không có súng, nhưng mà lại có cặp môi đỏ mọng cùng một đôi mắt xinh đẹp như tơ.

Phác Thái Anh lộ ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường đối với Lạp Lệ Sa. Nàng vừa hát, vừa đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, sau đó cúi người dùng ngón tay nhẹ nhàng mà lướt qua gương mặt Lạp Lệ Sa. Đây là một động tác phi thường mập mờ, bởi vì đầu ngón tay của Phác Thái Anh có chút lành lạnh, Lạp Lệ Sa theo bản năng mà dựa vào sau ghế một chút. Phác Thái Anh lại đem động tác này hiểu thành kháng cự, vì vậy nàng nhếch bờ môi lên, trong mắt hiện lên một chút hứng thú.

A, Phác Thái Anh ta lại có chuyện gì đùa không nổi, người chân chính đùa không nổi là ngươi đi?

Trong lòng Phác Thái Anh nghĩ như vậy. Lòng háo thắng của nàng vẫn chưa từng bị áp chế qua.

Nếu như ngươi muốn chơi, ta đây liền hảo hào mà chơi đùa với ngươi một chút.

Phác Thái Anh lại hưng phấn lên.

Từng có một số người nói Phác Thái Anh là mối nguy hại cho xã hội, Phác Thái Anh lại coi lời này như là ca ngợi, ai kêu nàng chính là có mị lực như vậy chứ? Phác Thái Anh dường như luôn có thể tạo ra nhưng thủ đoạn yêu nghiệt từ các phương diện tưởng chừng rất vô vị, chỉ có điều, nàng chưa bao giờ đem những thủ đoạn này đối phó với Lạp Lệ Sa mà thôi.

Phác Thái Anh cúi người, bờ môi để sát vào lỗ tai Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nhìn không thấy mặt của Phác Thái Anh, không rõ nàng đến cùng muốn làm cái gì.

Phác Thái Anh muốn làm gì? Tiếng ca trong miệng nàng dần dần nhẹ xuống, từng chữ từng chữ khe khẽ đánh vào trên cổ Lạp Lệ Sa. Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng mập mờ. Trong miệng Phác Thái Anh thở ra nhiệt khí giống như là thành từng mảnh lông vũ nhu hòa mà quấy lấy chiếc cổ thon thả của Lạp Lệ Sa.

Loại cảm giác này quá... Quá khó hình dung rồi.

Mặt Lạp Lệ Sa không đổi sắc, nhưng mà bàn tay nàng dấu trong ống tay áo lại theo bản năng nắm chặt thành quyền.

Chưa từng có người nào có thể đến gần nàng như vậy, đây quả thật là rất nguy hiểm.

Lúc hát xong đoạn thứ nhất, Phác Thái Anh nhịn không được bật cười, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, ngươi không có quyền kêu ngừng lại a." Nói xong những lời này, nàng lại lập tức bắt đầu đoạn thứ hai. Nàng càng tới gần Lạp Lệ Sa, chóp mũi của nàng khe khẽ cọ vào cổ Lạp Lệ Sa, giống như là con mèo nhỏ đang làm nũng.

Lạp Lệ Sa cảm thấy có chút nhột, thân thể theo bản năng mà run lên một chút.

Vì vậy, thanh âm của Phác Thái Anh càng nhẹ. Nàng tựa hồ nhắm vào vành tai của Lạp Lệ Sa. Khi hát đến đoạn miêu tả tình tiết thiếu nữ đang chơi xuân thì rơi vào cảm giác vừa thấy đã yêu với trượng phu tương lai, ca từ là ngượng ngùng lại mang theo một điểm ngọt ngào, Phác Thái Anh lại trở nên to gan, thanh âm thì thào dưởng như là đang nói tình thoại.

Hát xong đoạn thứ hai, Phác Thái Anh liếʍ lên vành tai của Lạp Lệ Sa một chút: "Ta đang làm như ngươi mong muốn, như vậy ngươi... Có phải rất vui vẻ hay không?"

Trong lòng Lạp Lệ Sa run lên, chỉ cảm thấy một đám lửa từ chỗ vành tai bốc cháy lên. Nàng dường như đã nghe được tiếng tim của mình đang đập, lại dường như không có.

Trong lòng Phác Thái Anh ngửa mặt lên trời cười to, người tự nhận là thẳng nữ như nàng lần đầu tiên cảm thấy cảm giác câu dẫn nữ nhân thật sự là quá tốt! Không không không, người tự cho là mình thẳng tắp thẳng tắp Phác Thái Anh nhanh chóng phản bác ở trong lòng, phải nói là cảm giác "Không từ thủ đoạn khiến cho Lạp Lệ Sa cứng họng" thật sự là quá tốt!

Cho dù là đả thương địch thủ một nghìn tự tổn thương tám trăm thì sao?

Ngươi cho rằng ta câu dẫn ngươi, ta sẽ xấu hổ sao? Không không không, vì để nhìn thấy ngươi rơi vào trạng thái lúng túng, ta nhất định sẽ hảo hảo tiếp tục câu dẫn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro