Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh dùng giọng nói đặc biệt thong dong của mình đem những tâm sự của thiếu nữ nương theo tiếng ca rủ rỉ nói ra. Nàng là một người rất biết ca hát, lúc còn đi học liền đã thể hiện sự đa tài đa nghệ của mình. Tiếng hát của nàng giống như là có mang theo một chiếc móc nhỏ đang câu lòng người vậy.

Lạp Lệ Sa tựa hồ rất dụng tâm mà thưởng thức tiếng ca của Phác Thái Anh. Mặc kệ Phác Thái Anh làm cái gì, nét mặt của nàng đều giống như đang xem bản tin thời sự.

Ca hát cùng nghe nhạc gì gì đó, đây hết thảy đều càng ngay thẳng hơn so bản tin thời sự.

Nhưng mà, môi của nàng dường như đã gần sát đến làn da của Lạp Lệ Sa, hơi thở nóng bỏng, thanh âm của nàng mang theo khe khẽ run rẩy.

Tay của Phác Thái Anh để ở bờ vai của Lạp Lệ Sa, chỉ cần ánh mắt của Lạp Lệ Sa có chút buông xuống, có thể nhìn thấy nhưng cái móng tay nhuộm thành màu đỏ của Phác Thái Anh.

Ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, đúng là một đôi bàn tay xinh đẹp, như là tác phẩm nghệ thuật.

Chính như Phác Thái Anh người này, đều thích đáng để người khác sưu tầm.

Nhưng mà, người khác thấy sự mỹ lệ của Phác Thái Anh, chỉ có Lạp Lệ Sa thấy được sự nguy hiểm cùng kiêu ngạo của nàng. Yêu tinh đánh cắp trái tim của người khác chính là dùng một đôi tay như vậy moi ra trái tim của rất nhiều người a? Trên móng tay không phải là nước sơn, không phải nước hoa, rõ ràng chính là chút ít máu tươi của những người thất bại trong ái tình.

Phác Thái Anh là nữ thần. Dưới lòng bàn chân của nữ thần thây ngã khắp nơi.

Lạp Lệ Sa nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Phác Thái Anh dường như chơi đùa với cổ và vành tai của Lạp Lệ Sa đủ rồi, nàng đứng thẳng lên, duỗi ra một ngón tay đặt ở trên môi Lạp Lệ Sa. Sau đó, nàng dùng tay kia giống như là đang đàn Piano mà lướt xuống từ trên bờ vai của Lạp Lệ Sa, vốn là bờ vai, sau đó là xương quai xanh, lại tiếp tục đi xuống, khi nàng sắp chạm vào nơi căng tròn mềm mại kia qua lớp áo, Lạp Lệ Sa rốt cuộc đã có động tác, nàng bắt lấy hai tay của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh phất một cái, Lạp Lệ Sa nắm thật chặt, nàng không rút ra được.

Đây coi như là thất lễ sao? Hay là không dám để cho ta tiếp tục chơi đùa? Trong ánh mắt Phác Thái Anh ngay lập tức sẽ lộ ra một loại khıêυ khí©h.

Lạp Lệ Sa hiểu rất rõ Phác Thái Anh, chỉ cần nàng lui về sau non nửa bước, Phác Thái Anh liền làm như là chính mình đã chiến thắng.

"A." Nhìn không vừa mắt Phác Thái Anh đắc chí càn rỡ, Lạp Lệ Sa cười khẽ một tiếng. Nàng rút cuộc đã tìm được nhịp điệu trong trò chơi này, tiếp tục cầm lấy tay của Phác Thái Anh, dùng ngón út gãi gãi khe khẽ ở trong lòng bàn tay của nàng, dùng một loại thanh âm có chút bất đắc dĩ nói: "Ngoan, hảo hảo hát."

Giờ khắc này, Bình Quả bởi vì nhìn thấy Thục phi câu dẫn Hoàng hậu nương nương mà không thể không bảo trì vẻ mặt như mộng lập tức bình tĩnh.

Đây mới là nội dung bình thường của vở kịch đi!

Mặc kệ Thục phi nương nương làm ra chuyện kỳ lạ bất khả tư nghị gì, Hoàng hậu nương nương đều có thể ngăn chặn nàng, như vậy mới đúng chứ!

Bình Quả hài lòng nghĩ.

Đương nhiên, lúc này tình cảnh này rõ ràng còn có chỗ nào càng không đúng, đều bị Bình Quả cưỡng chế mà xem nhẹ.

Phác Thái Anh một bên tiếp tục hát, một bên dùng sức cắn răng, muốn đem tay rút ra. Sức lực của hai người kỳ thật cũng không chênh lệch quá nhiều, nhưng mà Phác Thái Anh còn phải hao tổn tâm thần vào việc ca hát, vì vậy có chút không thể dùng sức được, bởi vậy nàng rút mấy lần đều chưa thành công. Lạp Lệ Sa bình tĩnh mà nhìn một màn này, bảo trì vẻ mặt "Ai nha ngươi sao lại không nghe lời như vậy, thật sự là hết cách với ngươi", thưởng thức sự giãy giụa trong vô dụng của Phác Thái Anh.

Thắng bại giống như trong chớp mắt liền nghịch chuyển.

Cứ như vậy liền nhận thua? Làm sao có thể?! Phác Thái Anh nghiến răng nghiến lợi mà nặn ra một cái mỉm cười, liền dùng bàn tay trong tư thế bị Lạp Lệ Sa cầm lấy, trực tiếp vặn eo từ cái ghế phía sau đi tới, đặt mông ngồi ở trên đùi Lạp Lệ Sa, bởi vì hai cánh tay đều bị Lạp Lệ Sa bắt lấy, nàng không có cách nào chủ động ôm Lạp Lệ Sa, vì giữ ổn định, liền trực tiếp đem nửa người trên của mình dán lên nửa người trên của Lạp Lệ Sa, hận không thể để mỗi tấc thân thể đều dán ở trên người của nàng.

Lạp Lệ Sa... Lạp Lệ Sa vẫn là rất bình tĩnh.

Nói thực ra, là một nữ nhân, thể trọng của Phác Thái Anh là nhẹ hơn so với người bình thường.

Nhưng làm một con mèo... trong lòng Lạp Lệ Sa thở dài một hơi.

Con mèo này thực nặng.

Hát xong một ca khúc, không biết mình chân có tê mất hay không. Lạp Lệ Sa có chút đau lòng chính mình.

Tiếng ca vẫn còn tiếp tục. Phác Thái Anh có một chút quên ca từ, vì vậy khi hát đến một đoạn nàng nhớ rõ không, nàng phải dựa vào bên người Lạp Lệ Sa, vùi mặt vào cổ Lạp Lệ Sa, sau đó dùng thanh âm "Hừ hừ" hồ lộng qua chuyện. Một màn này tuyệt đối sẽ làm cho người trong Đạo giáo hộc máu!

Hoàng hậu nương nương có chút phân thần, nàng nghĩ, có lẽ nên trả thêm tiền lương cho thợ mộc.

Vì sao phải thêm tiền lương? Bởi vì ở niên đại này không có ốc vít, người làm hàng thủ công mỹ nghệ đó thật không ngờ lại đáng tin như vậy. Tuy rằng chú mèoThục phi luôn duỗi móng vuốt, chỉ là chiếc ghế mà Hoàng hậu nương nương đang ngồi kia phải chịu trọng lượng của hai người vẫn là vững vững vàng vàng, không có phát ra một chút thanh âm.

Bỗng nhiên, tiếng ca của Phác Thái Anh ngừng lại.

"Tại sao không tiếp tục?" Lực chú ý của Lạp Lệ Sa lập tức lại trở về rồi.

"Ngươi buông tay của ta ra." Phác Thái Anh tức giận nói.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh vài giây đồng hồ, rất phong độ mà buông lỏng hai tay của nàng ra. Phác Thái Anh bị trói buộc rất lâu rốt cuộc đã được giải phóng. Một giây sau, nàng làm một chuyện phi thường bất khả tư nghị. Nàng thế nhưng lại trực tiếp ôm lấy khuôn mặt của Lạp Lệ Sa, hôn lên môi của nàng ấy!

Ha ha, thắng lợi này cuối cùng là thuộc về ta! Trong lòng Phác meo meo cười điên cuồng.

Khả Nhạc và Bình Quả hít sâu một hơi, Khả Nhạc nhắm mắt lại, Bình Quả cúi đầu.

Bờ môi ấm áp.

Mềm mại không thể tưởng tượng nổi.

Đầu lưỡi xâm nhập.

Phác Thái Anh khıêυ khí©h mà dùng đầu lưỡi chạm mà hàm trên của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, không cự tuyệt, không hùa theo.

Phác Thái Anh càng phát ra tùy tiện làm bậy.

Thấy Phác Thái Anh càng ngày càng quá phận, Lạp Lệ Sa nheo mắt lại. Nàng thừa nhận chính mình có chút ác thú vị, không muốn nhìn đến dáng vẻ dương dương đắc ý của Phác Thái Anh chút nào, vì vậy sau một giây nàng trực tiếp cướp lấy quyền chủ động. Lạp Lệ Sa đột nhiên chủ động tựa như bão táp khiến cho người ta trở tay không kịp. Phác Thái Anh cảm thấy thân thể bị trói buộc hoàn toàn. Nàng theo bản năng mà kinh hô một tiếng, chỉ là một tiếng kêu sợ hãi này lại trực tiếp chặn lại.

Loại huân hương khác biệt trên thân thể hai người nhanh chóng dây dưa. Có lẽ, mùi thơm nhàn nhạt này càng thêm chân thật so với chủ nhân của bọn nó.

Lạp Lệ Sa bỏ qua sự giãy giụa của Phác Thái Anh, cầm lấy tay của nàng ấy dẫn dắt nàng ấy ôm lấy cổ của mình. Nàng đang tiến công, nàng đang tàn phá tứ phương.

Nụ hôn này do Phác Thái Anh bắt đầu, lại do Lạp Lệ Sa kết thúc. Nàng không khách khí chút nào cắn một cái trên môi Phác Thái Anh.

Trước khi Phác Thái Anh cắn trở về, Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh đẩy ra, để cho nàng đứng vững trên mặt đất, sau đó chính mình cũng nhanh chóng đứng dậy thối lui vài bước. Nàng để cho mình cùng Phác Thái Anh bảo trì một khoảng cách an toàn, mỉm cười nói: "Nếu như đây là ngươi muốn. Như vậy, bây giờ ngươi hài lòng chưa."

Phác Thái Anh nhịn không được liếʍ liếʍ khóe môi. Một cái cắn kia của Lạp Lệ Sa, lúc ấy có đau một chút, nhưng bởi vì không có rách da cũng không có chảy máu, vì vậy chút đau nhức này rất nhanh liền trôi qua. Nàng phát ra "Sách" một tiếng cười nhạo, nói: "Ngươi cuồng dã như vậy, thật ra khiến ta không quen. Bất quá chẳng lẽ ngươi chỉ có thể làm đến trình độ này sao? A, lúc hôn lại làm cho người khác không thoải mái... Cũng không phải là hành động gì đáng khoe ra."

Lạp Lệ Sa nhướn mày.

"Nha, tuy rằng còn hai đoạn thơ chưa hát, bất quá ngươi dùng hành vi không lễ phép để phá hủy màn biểu diễn của ta, cho nên ta chỉ có thể tiếc nuối mà nói, màn biểu diễn đến đây là kết thúc. Ngươi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm a!" Phác Thái Anh phi thường đắc ý nói. Hai đoạn thơ còn lại vừa vặn biểu đạt trắng ra sự yêu thương cùng sùng bái của tân nương đối với trượng phu của nàng, nói một cách khác, cũng chính là phần vuốt mông ngựa cao trào nhất của tác giả đối với Hoàng đế (hết thảy đoạn này bị bôi mất).

Nếu như nói trong bài thơ này Phác Thái Anh không muốn hát đoạn nào nhất, tất nhiên chính là đoạn này rồi!

Ha ha, nhưng mà hiện tại ta lại hoàn mỹ tránh được một đoạn này! Vì vậy ta lại thắng một lần!

Phác Thái Anh mạnh mẽ tuyên cáo thắng lợi của mình.

"Khả Nhạc, thứ mà hôm nay ta viết đâu rồi, lấy ra." Phác Thái Anh nói với Đại cung nữ của mình.

Khả Nhạc vội vàng mở mắt ra, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, cung kính mà đưa cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đem tờ giấy để bên cạnh Lạp Lệ Sa, nói: "Ta đã làm thứ ngươi muốn ta làm, bây giờ đến phiên ngươi làm thứ ta muốn ngươi làm rồi. Ừ, những thứ này đều là lời thoại ta soạn sẵn cho ngươi, chỉ cần ngươi diễn theo lời thoại này, Hoàng đế bên kia có thể hoàn mỹ hồ lộng qua chuyện."

Phác Thái Anh vẫn luôn coi là Kiền Khánh đế là một vị Boss thường nhật*, không có việc gì thì đi phủi phủi một vòng, có thể rơi xuống rất nhiều trang bị! Hiện tại đến phiên Lạp Lệ Sa đi qua phó bản hằng ngày* rồi, lo sợ lần đầu Lạp Lệ Sa đi phủi phủi Boss không biết một chút kỹ xảo đặc thù, vì vậy Phác Thái Anh liền viết ra kỹ xảo tiến công kỹ càng.

(*Cách nói trong game Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao)

Thấy nàng tận tâm chưa a!

Lạp Lệ Sa cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, lập tức đã hiểu kế hoạch của Phác Thái Anh, nói: "Ta thay Lạp nhị cám ơn ngươi."

"Cần ngươi cám ơn sao? Dù sao về sau cũng là muội phu của ta rồi, vậy dĩ nhiên là xem như người nhà." Phác meo meo ngạo kiều nói.

Thấy Hoàng hậu cùng Thục phi lại bắt đầu tranh cãi rồi, Khả Nhạc và Bình Quả hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải. Vì cái gì vừa rồi đã xảy ra chuyện làm cho... làm cho người ta tìm không thấy từ ngữ thích hợp để diễn tả, sau đó hai người này lại lựa chọn làm như là mất trí nhớ rồi bắt đầu bình tĩnh mà đàm luận vào chính sự chứ? Chẳng lẽ các nàng không tức giận sao? Chẳng lẽ các nàng không xấu hổ sao? Chẳng lẽ không "Ngươi đi, ngươi đi, ta hiện tại không muốn gặp lại ngươi" sao?

Nếu như nhất định phải có được tố chất tâm lý như vậy mới có khả năng trở thành người đứng trên mọi người... Khả Nhạc thở dài một hơi, trách không được nàng chỉ là cung nữ.

Sau khi dặn dò Lạp Lệ Sa không ít chuyện cần phải chú ý, Phác Thái Anh mặt không đổi sắc mà rời khỏi Chiêu Dương điện. Khả Nhạc cảm thấy Phác Thái Anh nhất định là tức giận. Như vậy mới đúng chứ, đều bị Hoàng hậu như vậy như vậy như vậy như vậy, làm sao có thể không tức giận chứ? Chủ tử nhà mình vừa rồi nguyên lai là đang chịu đựng a!

Ai, nóng giận hại thân thể a, Khả Nhạc sợ Phác Thái Anh tức giận.

Người trong nội cung cũng đã biết chuyện của Lạp nhị và Phác cửu nương, về việc này, nữ nhân nhất định là thua thiệt hơn so với nam nhân, nữ nhân trực tiếp mất thanh danh, nam nhân cũng bất quá là thêm một đoạn phong lưu để làm chuyện cười. Coi như là Thục phi tiên hạ thủ vi cường, khiến cho Hoàng thượng hạ ý chỉ tứ hôn, nhưng chính là bởi vì như vậy, không chừng Thục phi ở chỗ của Hoàng hậu đã phải chịu nỗi nhục lớn rồi! Vì vậy, trong mắt rất nhiều người, Phác Thái Anh tức giận rời khỏi Chiêu Dương điện là chuyện tất yếu. Thục phi đáng thương a, vì muội muội của mình, nàng cho dù có tức giận vẫn là phải tiếp tục nhẫn nhịn.

Khả Nhạc lại biết rõ, nương nương nhà mình tức giận, rõ ràng là bởi vì bị Hoàng hậu cưỡng hôn. Đây là chuyện gì chứ a!

Trong sự lo lắng của Khả Nhạc, Phác Thái Anh mặt không đổi sắc mà trở về Hoa Dương cung, mặt không đổi sắc mà đi vào phòng ngủ, mặt không đổi sắc mà ra hiệu cho lui nhưng người hầu hạ khác. Bên người nàng chỉ để lại một mình Khả Nhạc, ngay cả Tuyết Bích đều rời khỏi. Trong lòng Khả Nhạc đang sắp xếp tìm ngôn ngữ đề an ủi Phác Thái Anh.

Lại không nghĩ đến, Phác Thái Anh bỗng nhiên phá lên cười.

Khả Nhạc lại càng hoảng sợ, nương nương không phải là giận quá hóa điên chứ a?

Phác Thái Anh cười đến không dừng được, nàng cao hứng lăn lộn mấy vòng ở trên giường, lật qua lật lại nhiều lần, sau đó ôm cái gối đầu thuận tay lấy từ trong Chiêu Dương điện, vẻ mặt hứng thú nói: "Ha ha, vừa rồi ngươi có nhìn rõ biểu lộ trên mặt Lạp Lệ Sa hay chưa? Nàng cũng dám cắn ta? Nàng không phải băng sơn sao? Nàng không phải bông hoa trên núi cao sao? Nàng cắn ta, ngươi biết không?! Sớm đã từng nói qua muốn làm cho bộ dạng băng sơn kia của nàng trở nên lúng túng a!"

Khả Nhạc... Khả Nhạc tâm hảo mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro