Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói... Nàng tại sao phải đắc ý chứ?" Lạp Lệ Sa đột nhiên hỏi.

Bình Quả sửng sốt một chút, mới ý thức được "Nàng" trong miệng Hoàng hậu nương nương là chỉ Thục phi nương nương. Chẳng trách Bình Quả không kịp phản ứng ngay lập tức, dù cho mối quan hệ bí mật giữa Chiêu Dương điện và Hoa Dương một mực phi thường thân mật, chỉ là Bình Quả vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt không đổi sắc của Thục phi nương nương lúc rời đi vừa rồi. Theo Bình Quả, Thục phi nương nương rõ ràng là buồn bực, kết quả Hoàng hậu nương nương lại nói nàng đang đắc ý?

Lấy biểu lộ khi đó củaThục phi nương nương tỉ mỉ suy nghĩ lại một lần, Bình Quả còn không có cảm thấy Thục phi nương nương đắc ý ở chỗ nào.

Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, nói: "Nàng đúng là đang đắc ý. Bất quá, kỳ thật ta cũng không biết nàng đang đắc ý cái gì."

Bình Quả không phải Khả Nhạc. Khả Nhạc hôm nay đã có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhịp điệu của Phác Thái Anh, dù sao Phác Thái Anh luôn là một ... Người rất không giống người thường. Suy nghĩ của thiếu nữ trung nhị ngạo kiều luôn không giống với đại đa số người khác. Khả Nhạc thường xuyên nghiền ngẫm tâm ý của Phác Thái Anh, hôm nay có thể nắm chặt ba bốn phần. Huống chi, khả năng nhận thức điểm mấu chốt của Khả Nhạc đã thấp xuống khi Phác Thái Anh một lần lại một lần cho phép bản thân phóng thích không có giới hạn.

Nhưng mà, tại trong mắt bọn người Bình Quả, Lạp Lệ Sa luôn là một người phi thường đáng tin. Người rất đáng tin như vậy bỗng nhiên bắt đầu cho phép bản thân phóng thích, kỳ thật cho tới bây giờ Bình Quả còn không triệt để phản ứng kịp a! Nàng đã hoàn toàn không hiểu Lạp Lệ Sa đang suy nghĩ gì rồi, quả thực là một chút đầu mối đều không có!

Bình thường, đối thoại giữa Bình Quả và Lạp Lệ Sa đều là xoay quanh chuyện công tác. Lạp Lệ Sa cũng không có thói quen tâm sự với Bình Quả.

Bởi vậy, lúc này Bình Quả hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

May mà Lạp Lệ Sa cũng không trông chờ Bình Quả có thể trả lời vấn đề của nàng, phong cách xử sự của nàng đã cho thấy nàng sẽ không dạy dỗ ra những Đại cung nữ ngây thơ giống như Khả Nhạc Tuyết Bích. Lạp Lệ Sa cau mày nghĩ một lát, thật sự không có manh mối, liền cầm tờ giấy Phác Thái Anh giao cho nàng xem lại.

Phác Thái Anh đã tự tay dạy dỗ Lạp Lệ Sa đánh Boss, lẽ nào nàng thật sự có hảo tâm sao? Kỳ thật nàng tám phần là muốn xem cuộc vui a!

Lạp Lệ Sa nhịn không được giật giật khóe miệng.

Lúc trước nàng không có nhìn kỹ, chỉ nhìn đại khái những thứ mở đầu, biết rõ Phác Thái Anh là đang giúp Lạp nhị giữ phúc lợi, lúc này sau khi nhìn kỹ các loại "Trọng điểm" được Phác Thái Anh đánh dấu, Lạp Lệ Sa tức giận đến đều muốn bật cười. Xem ra, đứa nhỏ Phác Thái Anh kia còn chưa có được giáo huấn đủ a! Nhìn một lần những thứ Phác Thái Anh đã viết! Nàng rõ ràng là nói Lạp Lệ Sa làm thể nào để làm nũng với Kiền Khánh đế a! Lạp Lệ Sa có thể làm loại chuyện này sao? Tất nhiên là không thể.

Lạp Lệ Sa có thể tưởng tượng ra được, nội dung viết trên giấy này, khẳng định đã được diễn tập qua một lần trong cái đầu nhỏ nhắn của Phác Thái Anh rồi! Nói cách khác, Phác Thái Anh khẳng định đã sớm xấu xa tưởng tượng ra cảnh tượng Lạp Lệ Sa nhỏ nhẹ mà tỏ vẻ ngây thơ, Lạp Lệ Sa ngọt ngào mà làm nũng, Lạp Lệ Sa mềm mại mà khẩn cầu!

Ha ha.

Thật đáng giận a, nhưng vẫn là phải mỉm cười.

Ngay khi Bình Quả cho rằng Lạp Lệ Sa sẽ đem tờ giấy kia xé nát, Lạp Lệ Sa lại đem tờ giấy gấp lại rồi đưa cho nàng.

Trên tay Bình Quả cầm lấy tờ giấy, trong ánh mắt vẫn như cũ mang theo ngỡ ngàng, cho nên sau đó phải làm cái gì? Trả cái này cho Thục phi nương nương sao? Vì biểu lộ sự uy nghi của Chiêu Dương điện, chẳng lẽ muốn đem tờ giấy này ném vào trên mặt Thục phi nương nương? Vậy chẳng phải Thục phi nương nương sẽ tức điên lên sao? Nàng còn có thể sống sót mà trở về sao?

Lạp Lệ Sa cảm thấy thủ hạ dưới tay mình thật sự là càng ngày càng ngốc rồi, nhất định là bị tiểu ngu xuẩn Phác Thái Anh làm ảnh hưởng!

"Cất cái này đi." Lạp Lệ Sa nói.

Bình Quả vẫn còn có chút ngỡ ngàng, hôm nay đại não của nàng đều sắp thành một đống bột nhão rồi. Bất quá, nàng dựa theo lời nói của Lạp Lệ Sa mà làm, cầm lấy tờ giấy đi tới trước bàn trang điểm của Lạp Lệ Sa, không biết tay đã chạm vào cơ quan gì, phía trên hộp trang điểm mở ra một lỗ hổng, sau đó thả tờ giấy vào.

Lạp Lệ Sa chậm rãi sửa sang lại y phục của mình, vừa rồi cùng Phác Thái Anh hồ đồ một hồi, quần áo đều có chút rối loạn. Một ngày nào đó nàng phải đem tờ giấy kia trả cho Phác Thái Anh! Muốn thấy ta làm nũng, không bằng ngươi làm nũng trước một lần a, không đúng, ngươi làm nũng trước một trăm lần a! Lạp Lệ Sa nghĩ như vậy.

Hoàng hậu làm việc đều có chủ trương, đương nhiên không thể giống như sủng phi. Nàng tìm lý do sai người đi mời Kiền Khánh đế tới đây.

Kiền Khánh đế đối với Hoàng hậu vẫn có chút kính trọng, thêm vào đó bây giờ hắn còn có một chút chột dạ. Khi Thục phi đối với hắn khóc đến lê hoa đái vũ, lòng háo thằng của nam nhân trong hắn nổi lên, liền tứ hôn cho Lạp nhị và Phác cửu nương, đều muốn tác thành một đoạn giai thoại. Kết quả, đợi đến khi Hoàng hậu sai người đến mời hắn qua đó, hắn bỗng nhiên ý thức được, Lạp nhị là ca ca của Hoàng hậu a, hắn tứ hôn cho ca ca của Hoàng hậu, lại không thương lượng với Hoàng hậu?

Đương nhiên, Kiền Khánh đế không cho là mình làm sai. Nếu như Hoàng hậu vì chuyện như vậy mà không vừa lòng hắn, hắn sẽ càng bất mãn đối với Hoàng hậu.

Lạp Lệ Sa lấy lý do dùng bữa để mời Hoàng thượng tới, người truyền lời nói Chiêu Dương điện đã chuẩn bị một bàn thịnh yến rất hân hạnh được mời Hoàng thượng ghé qua. Vì vậy, đợi đến đúng giờ khi Kiền Khánh đế xuất hiện, Lạp Lệ Sa liền thật sự cho hạ nhân chuẩn bị một bàn đồ ăn, bộ dạng tự nhiên mà ăn một bữa cơm im ắng cùng Hoàng đế.

Kiền Khánh đế càng ăn càng khẩn trương. Hắn vốn đã cảm thấy khí độ trên mặt Lạp Lệ Sa có vài phần giống với người phụ thân đã mất của hắn, hôm nay lại lo lắng Hoàng hậu sẽ bởi vì chuyện của Lạp nhị mà tức giận, bởi vậy trong lòng luôn nghĩ đến chuyện lúc nào Lạp Lệ Sa sẽ phát tác, một bữa cơm ăn đặc biệt không có tư không có vị. Nếu như Hoàng hậu thực sự phát tác thì tốt rồi, hắn nghĩ, như vậy hắn có thể lập tức cũng phát tác một trận, sau đó không để ý tới Hoàng hậu tầm năm ba tháng, lúc đó nàng sẽ biết là không thể đắc tội với hắn.

Cảm thấy bản thân tạo ra bầu không khí áp bách không sai biệt lắm, Lạp Lệ Sa mới lau miệng, sai người dọn dẹp chén bát trên bàn, lại dâng lên một mâm trái cây.

Trên mặt Lạp Lệ Sa mang ý cười rất cạn, nói: "Hoàng thượng, bổn cung đã biết ngài tứ hôn cho thân ca ca của ta ..."

"Làm sao, muội muội của Thục phi chẳng lẽ còn không xứng với ca ca của ngươi sao?" Hoàng thượng rốt cuộc tìm được cơ hội, lập tức nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn như để giáo huấn nói.

Lạp Lệ Sa sững sờ, nói: "Sao lại nói như vậy chứ? Nếu như Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, có thể thấy được giữa bọn họ đúng là có duyên phận, bổn cung làm sao sẽ cảm thấy muội muội của Thục phi không xứng với ca ca của bổn cung đây? Chỉ nhìn bộ dáng của Thục phi, có thể thấy được muội muội của nàng cũng sẽ vô cùng tốt."

Trong lòng Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai Hoàng hậu không có ý kiến a.

Hoàng thượng thậm chí có một chút thất vọng rồi, hắn chuẩn bị tâm lý lâu như vậy, hiện tại xem ra đều là làm chuyện vô ích sao?

Lạp Lệ Sa nói tiếp: "Bổn cung tuy rằng cũng không có ý kiến gì... Chỉ là ca ca của ta dù sao cũng là trưởng tử của Lạp gia, lại là tân Thám hoa lang, mà muội muội của Thục phi có cái gì đây? Luận gia thế, Phác gia tất nhiên là không thể so với Lạp gia chúng ta. Luận tướng mạo nhân phẩm, ca ca của ta có thể xứng với một câu tuổi trẻ tài cao, còn muội muội của Thục phi? Nếu là có người ở bên trong xúi giục vài câu, khó tránh khỏi sẽ có người cảm thấy đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng thật hoang đường a!"

Khẩu khí của Hoàng thượng vừa mới bỏ xuống nay lại trồi lên: "Ngươi! Ngươi còn dám nói ngươi không có ý kiến?!" Ha ha, Hoàng hậu quả nhiên nghi ngờ quyết định của hắn. Hoàng hậu dựa vào cái gì cho rằng nàng có thể nghi ngờ quyết định của hắn? Nàng dựa vào đâu lại to gan như vậy? Cái gì Lạp gia, ở trước mặt hoàng gia được coi là cái gì!

Lạp Lệ Sa bỏ qua lửa giận của Kiền Khánh đế, tiếp tục không nhanh không chậm mà nói: "Bổn cung đã nói qua, bổn cung chưa bao giờ có ý kiến đối với thánh chỉ của Hoàng thượng. Chẳng qua là khó đảm bảo những người khác sẽ không suy nghĩ nhiều. Nói một cách khó nghe, những lời bổn cung vừa mới nói này, xác thực đều là vì suy nghĩ cho Hoàng thượng a!"

"Nói không có ý kiến cũng là ngươi, nói có ý kiến cũng là ngươi, trẫm thấy ngươi rõ là..."

"Hoàng thượng!" Lạp Lệ Sa có chút cao giọng, đem tiếng nói của Kiền Khánh đế áp xuống, sau đó nàng nói tiếp, "Muốn bài trừ tạp niệm của những người khác cũng rất đơn giản, chỉ cần lại cho ca ca của ta một phần ban thưởng là được rồi. Như vậy, người khác cũng biết Hoàng thượng đúng là coi trọng hắn."

Kiền Khánh đế lại không ngốc, nghe thấy Lạp Lệ Sa nói như vậy, dường như đã biết rõ nàng đang nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn nàng càng phát ra không tốt.

Gia nương của Hoàng hậu thật ra là có thể phong Thừa ân hầu, tuy tước vị này là một tước vị không có đất phong, nhưng bản thân tước vị đã rất cao. Lạp gia thế lớn, Kiền Khánh đế thật sự không muốn lại cho bọn hắn có thêm lợi thế, vì vậy hắn một mực duy trì ý định không muốn ban thưởng tước vị này.

Kiền Khánh đế cũng là nghĩ cách để lấy cớ. Thụ phong Thừa ân hầu bình thường là phụ thân của Hoàng hậu, chỉ là phụ thân của Lạp Hoàng hậu đã qua đời khi nàng còn bé, như vậy tước vị tất nhiên không thể phong cho người chết. Hiện tại Lạp gia còn có hai ứng cử viên để phong tước, một người là bá phụ của Lạp Lệ Sa, một người là ca ca của Lạp Lệ Sa. Bá phụ của Lạp Lệ Sa là gia chủ của Lạp gia, tất nhiên có tư cách này; ca ca của Lạp Lệ Sa là thân nhân duy nhất của Lạp Lệ Sa, nếu như trước khi qua đời phụ thân của Lạp Lệ Sa đã thành Thừa ân hầu, như vậy người hiện tại kế thừa tước vị Thừa ân hầu tất nhiên chính là Lạp nhị. Giữa hai người kia nên chọn ai? Chọn ai tựa hồ cũng có chút đạo lý! Vậy dứt khoát một người cũng không chọn, để cho người của Lễ bộ từ từ thương lượng ra một điều lệ khác đi!

Kiền Khánh đế chỉ có thể dựa vào tiểu thông minh của mình để kéo dài chuyện phong tước vị.

Trong mắt Kiền Khánh đế, bây giờ Lạp Lệ Sa rõ ràng là đòi phong tước cho Lạp nhị! Không phải đều là muốn để Lạp nhị trở thành Thừa ân hầu sao? Nàng còn cố ý nói một tràng dài, còn nói hết thảy chuyện mình làm cũng là vì thanh danh của Hoàng thượng...Lửa giận trong lòng Kiền Khánh đế đã hoàn toàn bốc lên rồi.

Lạp Lệ Sa biết rõ Kiền Khánh đế đang tưởng tượng ra chuyện gì, mà đây cũng là mục đích của nàng. Trước hết chỉ có thể để cho Kiền Khánh đế nghĩ rằng nàng sẽ nhắc đến một yêu cầu khiến hắn phi thường khó xử, như vậy khi nàng chân chính nói ra yêu cầu, Kiền Khánh đế so sánh giữa hai thứ, phát hiện ra yêu cầu chân chính của Lạp Lệ Sa rất dễ thực hiện, hắn tất nhiên sẽ đồng ý. Một chiêu này là Lạp Lệ Sa vừa mới dùng qua, nàng không phải là dựa vào chiêu thức ấy để khiến cho Phác Thái Anh hát bài [Tân nương] sao?

Lạp Lệ Sa mỉm cười nói: "Bổn cung có ý là... Không bằng Hoàng thượng ban thuởng cho ca ca của ta Thám hoa phủ? Như vậy, thế nhân đã biết ngài vẫn là coi trọng hắn, cũng không có tận lực nhằm vào hắn. Hơn nữa, Lạp gia là đại gia tộc, nếu như sau khi ca ca của ta lập gia đình lại tiếp tục ở tại Lạp gia, chỉ sợ muội muội của Thục phi sẽ phải vất vả để ứng phó nhân tình. Nhưng nếu ca ca của ta vào ở Thám hoa phủ liền không giống như vậy, Phác thị là có thể làm chủ."

Kiền Khánh đế tức giận đến nhanh muốn nổ tung, lời nói của Lạp Lệ Sa giống như là một cây châm, càng lúc càng đâm nghẹn hắn.

Ai nói chỉ có nũng nịu, nhõng nhẽo mới có thể đem Hoàng thượng biến thành con diều? Nắm chắc chiến thuật tâm lý cũng có thể a!

Lạp Lệ Sa cố ý dùng khăn che miệng ho khan hai tiếng, làm ra một bộ dạng hơi có vẻ mệt mỏi, nói: "Không phải là ý tưởng của bổn cung làm khó Hoàng thượng chứ? Chẳng qua là bổn cung thật sự nghĩ không ra biện pháp khác tốt hơn..." Tốt rồi, chuyện của ta nói xong rồi, ngươi có thể đi tìm người khác ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro