Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Lạp nhị và Phác cửu được thánh thượng tứ hôn, nên hôn kỳ có chút gấp gáp.

Mấy ngày trước khi Phác cửu phải xuất giá, Phác mẫu không chỉ tự mình ở bên cạnh nàng, truyền thụ cho nàng rất nhiều đạo nghĩa phu thê, còn để cho hai người tức phụ dạy cho Phác tiểu muội mấy tiết học. Trong mắt Phác mẫu, hai tức phụ của nàng đều là người tốt, Phác tiểu muội nếu có thể học được năm phần cũng rất tốt rồi.

Nhị tẩu Lỗ thị rất thích Phác cửu, trong lòng ngóng trông sau khi tiểu cô tử xuất giá có thể sống thật tốt, bởi vậy tận hết sức lực mà dạy dỗ.

"Nữ nhân có tứ đức, là công, dung, ngôn, hạnh (đức). Nói chung "đức" này có công dụng gì?" Lỗ thị hỏi.

Phác cửu luôn biết rõ Lỗ thị đem Nữ giới học thuộc làu làu, cho nên người ngoài đều tìm không ra lỗi của nàng, chỉ là Phác cửu còn biết Lỗ thị hoàn toàn không phải giống như người ngoài nhìn thấy như vậy a! Kỳ thật, Phác cửu rất hâm mộ Lỗ thị. Thế gian này nữ nhân sống tự tại giống như nàng có thể có mấy người?

"Thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề, hành kỹ hữu sỹ, động tĩnh hưu pháp,* là phụ đức." Phác cửu đáp.

(*Thủ vững tiết tháo, giữ thân như ngọc, đối với hôn nhân gia đình phải một lòng một dạ, đối với cha mẹ chồng phải khiêm cung hiếu lễ.)

Lỗ thị nghiêm nghiêm mặt gật gật đầu, nói: "Rất đúng, bởi vậy về đại nghĩa chúng ta không thể làm sai."

"Trạch từ nhi tuyết, bất đạo ác ngữ, thì nhiên hậu ngôn, bất yếm vu nhân,* là phụ ngôn." Phác cửu lại nói.

(*Nói lời hay ý đẹp, không nói lời bậy bạ, khéo léo ứng đối, không vu khống người khác)

Lỗ thị tiếp tục gật đầu nói: "Ở trước mặt người ngoài, ngươi chỉ cần thời khắc đều mỉm cười là được rồi. Bình thường ta dùng ha ha để tỏ vẻ trào phúng, dùng ha để tỏ vẻ khinh thường, dùng loại mỉm cười lễ tiết thường thấy nhất để tỏ vẻ bỏ qua. Ngươi thử một chút xem, có cảm thấy hiệu quả cực kỳ tốt hay không?"

Phác cửu nhịn cười nói: "Chuyên tâm phưởng tích, bất hảo hý tiểu, khiết tề tửu thực, dĩ phụng tân khách,* là phụ công."

(*Chuyên tâm vào việc trong gia đình, không để tâm những chuyện náo nhiệt, chuẩn bị bữa cơm chỉnh tề, tiếp đãi khách chu đáo)

"Đúng đúng đúng!" Lỗ thị nói liên tiếp ba chữ đúng, "Cho nên, khi ngươi làm chút ít chuyện cần cù đơn giản thì nhất định phải để cho người khác trông thấy!"

"Quán hoán trần uế, phục sức tiên khiết, mộc dục dĩ thì, thân bất cẩu nhục,* là phụ dung." Phác cửu cảm thấy nhị tẩu thật sự là quá tài tình.

(*Ngôn hành dịu dàng, dáng vẻ đoan trang, nội tâm ôn hòa đó mới là người phụ nữ đẹp.)

"Nếu như sạch sẽ gọn gàng coi như là không có làm mọi người thất vọng, ta đây xinh đẹp như vậy, nhị ca của ngươi thật sự là nên vui đến phát điên rồi." Lỗ thị liếc mắt.

Phác cửu thật sự là rất đồng cảm với nhị ca của mình a, còn nói: "Phụ đức, không cần quá thông minh sắc sảo."

Lỗ thị vui mừng gật đầu: "Nếu như không yêu cầu chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, vậy chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."

"Phụ ngôn, không cần phải tranh luận." Phác cửu nói.

Lỗ thị cũng rất đồng ý những lời này, nói: "Đã như vậy, chúng ta nói ít đi một chút. Nếu như nhị ca của ngươi không nghe lời, bình thường ta đều có thể trực tiếp xuất thủ đánh hắn. Khi ngươi xuất giá, ta cho ngươi một cây roi giấu dưới đáy rương, sử dụng cái đó ngươi không cần dùng nhiều sức, chỉ cần có chút kỹ xảo là có thể đánh người rồi."

Phác cửu cảm thấy bản thân đã sắp không nhịn cười không nổi nữa rồi, khó khăn nói: "Phụ công, không cần tinh xảo hơn người."

"Lời này nói quá đúng!" Trong mắt Lỗ thị lóe ra hào quang chân thành, "Nếu như ngươi làm khổ chính mình, nam nhân cũng sẽ xem chuyện này là đương nhiên. Cho nên khi tâm tình ta vui vẻ mới làm cho nhị ca của ngươi một cái túi gấm. Còn quần áo bốn mùa, giày mùa đông giày mùa hạ, làm sao tới phiên ta ra tay? Chúng ta thân là nữ nhân, quản gia, mở tiệc chiêu đãi, ngắm hoa uống trà cũng rất bận rộn, không thể bị những thứ việc vặt này cản trở."

"Phụ dung, không cần nhan sắc mỹ lệ." Phác cửu nói.

Lỗ thị vỗ tay cười to: "Lời này ta cũng thừa nhận, chỉ tiếc ta thiên sinh lệ chất thật khó che dấu a."

...

Bởi vì thánh thượng tứ hôn, như vậy Lạp Lệ Sa thân là Hoàng hậu cũng có thể ban thưởng cho tân nương một ít gì đó. Lạp Lệ Sa chỉ theo lệ thường mà thưởng một chút.

Hoàng hậu ban thưởng cái gì, phần danh mục quà tặng này là giấu không được. Bởi vậy mọi người kết luận, Hoàng hậu khẳng định phi thường không hài lòng đối với vị Phác thị này. Phải biết này không phải chỉ là tân nương, mà còn là đại tẩu của Lạp Lệ Sa a, không cho một chút kỳ trân dị bảo, nhưng theo lệ thường mà thêm vào ba phần cũng được a?

Kết quả Hoàng hậu ngay cả cho chút thể diện cũng không muốn. Trong nhận thức của mọi người, quan hệ giữa Hoàng hậu và Thục phi càng phát ra ác liệt.

Bất quá, Phác Thái Anh tin tưởng vững chắc Lạp Lệ Sa nhất định sẽ không vô tình vô nghĩa cố tình gây sự như thế, nàng cho rằng Lạp Lệ Sa nhất định là có nhét thêm vào trong hộp lễ vật.

Phác Thái Anh suy đoán như vậy cũng không phải sai, nhưng cũng không thể xem là đúng. Hoàng hậu nương nương đúng là có bỏ thêm một thứ vào trong hộp lễ vật, nhưng mà thứ này cũng không phải kỳ trân dị bảo như Phác Thái Anh tưởng tượng, chỉ là một phong thư mà thôi. Phong thư này là Lạp Lệ Sa viết tay, số lượng từ cũng không nhiều.

Sau khi Phác cửu xem thư xong, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp.

Sau đó, Phác cửu đưa thư cho Phác mẫu. Sau khi Phác mẫu xem thư xong, sắc mặt thay đổi đến vô cùng phức tạp.

Sau đó, Phác mẫu đưa thư cho Phác phụ. Sau khi Phác phụ xem thư xong, trên mặt lộ ra mười phần vui mừng.

Sau đó, Phác phụ đưa thư cho hai nhi tử. Sau khi Phác nhị xem thư xong cười ha ha: "Ha ha ha Hoàng hậu nương nương quá anh minh rồi!"

Trong thư Lạp Lệ Sa đã viết cái gì đây? Nàng chẳng qua là giải thích một chút vì sao mình không có ban thưởng nhiều. Bởi vì, dị bảo hiếm quý trong tư kho của nàng hầu như đều đã dời đến trong tư kho của Thục phi, cho nên Lạp Lệ Sa nói với Phác cửu: "Nếu như ngươi muốn cái gì, liền trực tiếp mở miệng xin tỷ tỷ của ngươi a." Cùng lúc đó, Lạp Lệ Sa còn nói: "Nếu như ngươi đã gả cho Lạp nhị rồi, hắn sẽ là của ngươi, về sau tư kho của hắn là do ngươi quản."

So với được Hoàng hậu ban thưởng, đương nhiên Phác cửu càng muốn nắm giữ tư kho của Lạp nhị á..., Hoàng hậu nương nương thật sự là quá hiểu lòng người!

Vừa nghĩ tới về sau Lạp nhị nhất định phải cầu xin muội muội của mình cho tiền tiêu vặt, Phác nhị chỉ cảm thấy đại thù đã báo.

Sau khi Phác cửu xuất giá, ngày thứ hai tiểu phu thê phải vào cung tạ ơn. Thám hoa lang đến tạ ơn Hoàng thượng. Tân nương đến tạ ơn Hoàng hậu. Phác cửu và Hoàng hậu hai người trước nói một chút những lời khách sáo, sau đó Phác cửu chuyển đề tài, nói đến chuyện Lạp nhị đối với Lạp Hoàng hậu tưởng niệm không dứt.

Lạp Hoàng hậu nghĩ đến hình dáng Lạp nhị thường ngày biểu hiện ra khiêm tốn hữu lễ lại bí mật liều mạng với Phác nhị, chỉ cảm thấy thời gian sau khi kết hôn của Phác cửu nhất định sẽ trôi qua phi thường đặc sắc, nói: "Ngươi nói với hắn, kỳ thật bổn cung trong cung tất nhiên là hết thảy mạnh khỏe, chỉ mong hắn ở ngoài cung cũng có thể một mực bình an."

Phác cửu cười đồng ý. Nàng là một người có lực tương tác rất mạnh, hiển nhiên rất thông minh, nhưng mà khí tràng của nàng rất vô hại.

Lạp Lệ Sa có qua có lại, nói: "Như bổn cung đã nói với ngươi, tỷ tỷ của ngươi trong cung chính là bá chủ một phương, chỉ có nàng khi dễ người, không có người khác khi dễ nàng, có lẽ ngươi không tin. Cho nên, ngươi tự mình đi đến Hoa Dương cung nhìn nàng a, phải gặp một chút thì mới có thể yên tâm."

Phác cửu nhịn không được chớp chớp mắt, tựa hồ đã hơi hiểu ra rồi. Chỉ có Hoàng hậu mới có quyền tiếp kiến mệnh phụ, Thục phi là không có. Phác cửu đi gặp Thục phi, chính là truyền cho ngoại giới một tín hiệu, đó là không chỉ Hoàng hậu không hài lòng đại tẩu của nàng, mà Phác cửu cũng không hài lòng tiểu cô tử Hoàng hậu.

Tóm lại, mọi người sẽ cảm thấy một nhà bọn họ tất nhiên là gà bay chó chạy.

Lúc Phác cửu đang muốn đứng dậy rời đi, chợt nghe một tiếng mèo kêu. Rất nhanh, một con mèo lưng vàng bụng trắng từ bên ngoài nhảy vào, dáng người nó mập mạp, nhưng mà thân thủ thoăn thoắt, trực tiếp nhảy tới trên đùi Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa điểm một chút tại cái mũi mèo, nói: "Tiểu Thất lại nghịch ngợm rồi."

Tiểu Thất cho Lạp Lệ Sa một ánh mắt khinh thường.

Lạp Lệ Sa cười nói với Phác cửu: "Nhìn một cái, tiểu tử này có phải rất giống tỷ tỷ của ngươi hay không?"

Đúng là có chút giống, cho nên Phác cửu cũng không ý thức được có cái gì không đúng. Kết quả, khi trên đường được cung nhân dẫn đến Hoa Dương cung, Phác cửu đi ngang qua một mảnh tiểu hoa viên, mấy cung nhân tựa hồ là đang tìm cái gì đó, cả đám đều đang hô: "Thất nương... Meo meo... Ô meo meo?"

Thấy có mệnh phụ đi ngang qua, đám người cung nhân lập tức ngừng động tác, quy tắc mà đứng qua một bên.

"Các ngươi đang tìm cái gì?" Phác cửu nhịn không được hỏi.

Một cung nhân trong đó hồi đáp: "Chúng ta đang tìm con mèo của Hoàng hậu nương nương. Vừa rồi nó còn ở đây, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi."

"Mèo kia gọi... Gọi là Thất nương?" Phác cửu lại hỏi.

"Đúng vậy." Cung nhân đáp.

Sau khi đến Hoa Dương cung, Phác cửu nhìn chân chính Phác Thất nương tỷ tỷ nhà mình, thật sự là một câu cũng không nói ra được.

Sau khi Phác cửu kết hôn sinh hoạt rất nhanh đi vào quỹ đạo.

Chỉ số thông minh bị rút sạch của Phác Thái Anh rút cuộc trở về một chút rồi. Nàng ý thức được chính mình thế nhưng lại trở nên rất kỳ quái. Tại sao suốt ngày nàng luôn nghĩ đến Lạp Lệ Sa chứ? Kỳ thật, trước khi xuyên qua Phác Thái Anh cũng luôn nghĩ đến Lạp Lệ Sa, lúc đi học nghĩ đến so thành tích với nàng, về sau khi đi làm nghĩ đến so công trạng với nàng, cũng muốn so các loại thứ tự thi đấu, cũng muốn so nhân duyên tốt xấu... Tóm lại cái gì nàng đều muốn cùng Lạp Lệ Sa một lần.

Nhưng là, vì sao nàng bây giờ, ở trong lòng muốn so với Lạp Lệ Sa xem ánh mắt ai đẹp hơn, mũi ai đẹp hơn, ngực ai đẹp hơn?

Tuy rằng Phác Thái Anh luôn cưỡng ép tuyên án mình thắng lợi, nhưng mà này không có tác dụng a, dù là trong một giây nàng "Công chính" mà tuyên án ánh mắt của mình thắng, một giây sau nàng lại nhịn không được nghĩ tới tóc của Lạp Lệ Sa. Cũng không biết khi hai người xõa tóc xuống, sờ lên thì tóc của ai sẽ mượt mà hơn?

"Không được, ta nhất định phải đem vấn đề này giải quyết triệt để." Phác Thái Anh tự nói với bản thân mình.

Vì vậy, một ngày kia sau khi thỉnh an Tạ Thái hậu, Phác Thái Anh biểu lộ hung ác mà đi theo Lạp Lệ Sa đến Chiêu Dương điện.

"Ngươi muốn cái gì?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh cảm thấy nhất thời nói không rõ, liền lôi kéo ống tay áo của Lạp Lệ Sa, kéo Lạp Lệ Sa tiến vào nội thất, sau đó nàng trực tiếp đóng chốt cửa trong phòng, ý là những cung nhân đang đứng ở bên ngoài kia nếu như không cưỡng ép phá cửa chính là vào không được. Trong phòng chỉ có Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh lôi kéo Lạp Lệ Sa đi đến cạnh giường, đem Lạp Lệ Sa đẩy đến trên giường.

"Đợi một chút, này là ban ngày ban mặt..." Lạp Lệ Sa nói.

"Được rồi được rồi, ta biết bây giờ là ban ngày, cho nên ta sẽ buông màn xuống." Thái độ của Phác Thái Anh cương quyết nói.

Lạp Lệ Sa có lòng muốn xem xem đến cùng là Phác Thái Anh muốn làm cái gì.

Động tác của Phác Thái Anh cực kỳ nhanh mà buông màn xuống, bên trong thoáng cái liền tối xuống. Lạp Lệ Sa mở trừng hai mắt, thích ứng trong chốc lát mới có thể nhìn rõ mọi thứ trên giường. Phác Thái Anh phi thường chủ động rút xuống cây trâm trên đầu, tóc của nàng giống như là thác nước mà tràn xuống.

"Ngươi..." Lạp Lệ Sa không biết nên nói cái gì.

Phác Thái Anh nhào tới bên người Lạp Lệ Sa, nói: "Nhanh, ngươi cũng thả tóc xuống, ta muốn biết rõ chất tóc của hai chúng ta thì ai tốt hơn."

...

"Mục đích của ngươi chính là cái này?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Đương nhiên! Vấn đề này quấy nhiễu ta thật lâu rồi. Nhanh đi!" Ý chí chiến đấu của Phác Thái Anh sục sôi nói.

"..." Lạp Lệ Sa thật sự không biết nên nói cái gì.

----------

Thiệt tình là Lỗ thị dạy dỗ quá lệch lạc kekekeke

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro