Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái là bởi vì Phác Thái Anh quá ngốc, xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo Lạp Lệ Sa mới không tiếp tục giãy giụa.

Phác Thái Anh đè trên người Lạp Lệ Sa, đem tóc của Lạp Lệ Sa tán ra.

Lạp Lệ Sa trợn tròn mắt, nhìn khung giường, tựa hồ đang nghĩ rất nhiều thứ, lại tựa hồ không có nghĩ bất kỳ thứ gì. Động tác của Phác Thái Anh ở trên đầu nàng rất nhẹ, bởi vậy nàng có thể không đặt lực chú ý trên tóc. Tóm lại, vô luận Phác Thái Anh làm cái gì, tựa hồ cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ của Lạp Lệ Sa.

Nếu như Bình Quả thấy được một màn này, nàng nhất định sẽ cảm thấy hết sức quen thuộc.

Bởi vì, hình thức ở chung giữa Lạp Lệ Sa và con mèo nhỏ Thất Thất cũng là loại này.

Nói thí dụ như, Thất Thất rất thích lăn qua lăn lại ở bên chân Lạp Lệ Sa, tiểu thân thể lông xù thỉnh thoảng cọ cọ lên mu bàn chân cùng cẳng chân của Lạp Lệ Sa, nếu như Lạp Lệ Sa nhàn rỗi, vậy thỉnh thoảng nàng sẽ từ bi mà trêu chọc nó, nếu như Lạp Lệ Sa đang xử lý cung vụ, vậy ngay cả một ánh mắt nàng cũng sẽ không cho Thất Thất; mà khi Thất Thất muốn từ bắp đùi của Lạp Lệ Sa leo lên trên, Lạp Lệ Sa vẫn như cũ sẽ chăm chú ở công tác của mình, tóm lại nàng rất ít phản ứng Thất Thất.

Giống như là giờ phút này, Lạp Lệ Sa nhất định là coi Phác Thái Anh thành Thất Thất, cho nên tùy ý nàng làm xằng làm bậy.

Thất Thất chân chính đang cào cửa đại điện, trong miệng phát ra từng tiếng kêu uy hϊếp, nhưng mà cửa bị đóng cực kỳ chặt chẽ á!

Hiển nhiên người chuẩn bị đồ ăn cho Thất Thất chính là một tiểu cung nữ trong Chiêu Dương điện, hiển nhiên người cùng Thất Thất vui chơi đều là Bình Quả và Tác Ni, nhưng Thất Thất thích nhất chính là Lạp Lệ Sa a. So với Thất Thất, Phác Thái Anh thích trêu chọc Lạp Lệ Sa ngược là có lý do, bởi vì Lạp Lệ Sa luôn đem đồ ngọt ném cho nàng ăn.

"Đầu của ngươi hơi ngẩng lên một chút có được không? Hoặc là ngươi nằm nghiêng?" Phác Thái Anh hỏi.

Lạp Lệ Sa là trực tiếp nằm ngửa ở trên giường, bởi vậy đầu của nàng đè lên tóc của nàng. Phác Thái Anh cảm thấy như vậy rất bất tiện.

Tiếng nói chuyện của Phác Thái Anh khiến cho Lạp Lệ Sa thoát ra khỏi mê cung suy nghĩ của mình. Hoàng hậu nằm ở trên giường. Từ góc độ của nàng nhìn sang, Thục phi đè ở trên người nàng dường như là từ trên cao nhìn xuống. Hoàng hậu nương nương nheo mắt lại. Một giây sau, nàng hơi hơi dùng sức, Thục phi đã bị nàng kéo ngã lại.

"Ngươi làm gì thế!" Phác Thái Anh theo bản năng mà kêu một tiếng.

Lạp Lệ Sa nghiêng người sang, đè lên người Phác Thái Anh, nói với nàng: "Không làm gì. Nếu như ngươi đã đưa tới cửa, chúng ta nói chuyện a."

"Nói, nói chuyện gì?" Phác Thái Anh vô tội mở trừng hai mắt, nhìn qua nhu thuận cực điểm.

Lạp Lệ Sa biết rõ Phác Thái Anh đang muốn giả ngốc, liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Hợp tác."

"Chúng ta không phải vẫn luôn hợp tác sao?" Trong thanh âm của Phác Thái Anh lại bắt đầu mang theo cách nói chuyện tựa tiếu phi tiếu mà nàng quen sử dụng.

"Không, ngươi không hiểu ý của ta." Lạp Lệ Sa muốn tìm một từ ngữ thích hợp, "Ta là nói... Ví dụ như, đồng minh?"

Hợp tác chia làm rất nhiều loại. Có loại hợp tác mang mục đích lợi dụng tạm thời, nói thí dụ như, Lạp Lệ Sa từng một lần hợp tác cùng Kiền Khánh đế, nhờ đó nàng đã lấy được quyền khống chế tuyệt đối trong nội cung. Đối với Lạp Lệ Sa, không có người nào là không thể hợp tác, chỉ cần từ đó nàng có thể đạt được lợi ích, như vậy nàng có thể tạm thời trả giá cho một phần của lòng trung thành. Nàng cũng từng hợp tác với Phác Thái Anh. Hoặc là nói, Hoàng hậu và Thục phi kỳ thật đều đang trong quá trình hợp tác.

Chỉ là như vậy không đủ. Lạp Lệ Sa cần cấp độ hợp tác càng sâu.

Hoàng hậu nương nương đã chịu đựng chuyện luôn phải thăm dò đủ lắm rồi. Dã tâm của nàng khiến cho nàng nhất định phải có được một người đồng minh không phản bội. Mà ở thời đại này, còn ai mà nàng có thể tín nhiệm hơn so với Phác Thái Anh đây? Nếu như hai bên kết thành đồng minh, như vậy từ đó về sau các nàng liền phải đồng tiến đồng thoái.

"Đồng minh? Nếu như ngươi có thể tuyệt đối tín nhiệm ta, như vậy ta mới có thể trở thành đồng minh của ngươi." Phác Thái Anh nói.

Những loài sinh vậy như mèo hình như luôn muốn bị ăn đòn. Hiển nhiên người đang bị áp chế là Phác Thái Anh, chỉ là khi nàng ở trước mặt Lạp Lệ Sa chưa từng chịu thua. Nàng thậm chí còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước chiếm tiện nghi của Lạp Lệ Sa. "Tuyệt đối", "Có khả năng" đều không phải là những từ ngữ có thể biểu hiện sự công bằng.

"Ngươi cho rằng ta đang nói đùa? Ngươi tựa hồ đem thời đại này trở thành trò chơi, ngoại trừ chỉ có vẹn vẹn mấy người đáng giá thiệt tình, ngươi đem những người khác đều trở thành NPC*. Không, hoặc là nói, ngươi vẫn luôn là như thế này, trong mắt ngươi, chỉ có NPC có thể tấn công, và NPC không thể tấn công."

(*Non-player character là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo)

Cho nên Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy Phác Thái Anh là vô tâm. Nàng dạo chơi trong nhân gian, dễ dàng nhận lấy sự thiệt tình từ người khác, lại dễ dàng vứt bỏ.

"Ngươi nói sai rồi... Trong mắt ta, chỉ có NPC ta muốn tấn công và NPC ta không muốn tấn công. Quyền chủ động luôn nằm trong tay ta." Phác Thái Anh nở nụ cười, "Chỉ có ta muốn hay không muốn, không phải là ta có thể hay không thể. Ngươi ngàn vạn lần không thể xem nhẹ năng lực của ta, nếu không ta sẽ tức giận á!"

Phác Thái Anh là một người rất biết làm nũng. Nàng làm nũng luôn có thể dễ dàng khiến người ta mềm lòng.

Nhưng mà, giờ phút này người ở trước mặt Phác Thái Anh là Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đè thật chặt thân thể của Phác Thái Anh: "Bảo bối, nhưng mà giữa hai chúng ta, quyền chủ động rõ ràng đang ở trên tay của ta."

Phác Thái Anh trừng tròn mắt.

Một tay của Lạp Lệ Sa che lên đôi mắt của Phác Thái Anh, nói: "Ta muốn thành thật. Ta đã chán ghét những trò chơi nhàm chán giữa ta và ngươi, ta muốn nghiêm túc làm một ít chuyện. Ta muốn động thủ cải tạo thời đại này. Ta biết, trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy."

Trong lòng Phác Thái Anh đúng là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chuyện đó cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ...

Phác Thái Anh mất hứng nói: "Ngươi lại nói giao phong giữa chúng ta là nhàm chán? A, vậy ngươi còn nói chuyện với ta."

"Chẳng lẽ không nhàm chán sao?" Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại.

Phác Thái Anh rất muốn cắn chết Lạp Lệ Sa.

"Ta chỉ là nhìn ngươi không vừa mắt, đương nhiên ngươi cũng vậy. Nhưng giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì nan giải." Lạp Lệ Sa nói.

"Chỉ cần một lý do nhìn không thuận mắt này là đủ rồi." Phác Thái Anh xù lông nói. Nàng hất bàn tay Lạp Lệ Sa đang che trên mắt nàng ra.

Lạp Lệ Sa chìm vào trong một hồi ức nào đó: "... Khi chúng ta đi học mặc dù vẫn luôn càng đấu lợi hại, thế nhưng xem như cạnh tranh công bằng a, ít nhất chúng ta chưa bao giờ hạ độc thủ với đối phương. Sau đó khi đi làm, dù là ngươi luôn cướp đi người theo đuổi ta, bất quá ta chưa bao giờ xem trọng bọn họ, ngươi cướp đi được là bản lĩnh của ngươi. Ân, kỳ thật đem những chuyện ngươi đã làm nghĩ theo chiều hướng tích cực, điều này cho thấy ngươi rất lợi hại." Lạp Lệ Sa nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen một câu.

Phác Thái Anh âm dương quái khí nói: "Há, vậy ngươi làm hỏng nhiều dự án của ta, ta cũng phải tán thưởng ngươi một câu thật sự là lợi hại rồi?!"

"Cảm ơn lời khen của ngươi." Lạp Lệ Sa thuận thế nhận lấy câu tán thưởng không phải tán thưởng này, "Được rồi, chúng ta hòa giải. Bây giờ nói đến vấn đề cần thảo luận. Nếu như chúng ta kết làm đồng minh, vậy thế lực phía sau chúng ta phải làm cộng hưởng. Phác gia bên kia, tư lịch tựa hồ còn có chút cạn?"

Hòa giải thế này cũng quá không có thành ý! Chẳng lẽ không phải nên quỳ xuống ôm bắp đùi nàng Phác Thái Anh khóc nhận sai mới xem như hòa giải sao?

"Xem ra, đã đến lúc tìm Phác Quý Thái phi hảo hảo trò chuyện một chút rồi." Lạp Lệ Sa như có suy nghĩ nói.

"Tốt! Có phải ngươi vừa ý cô cô của ta rồi hay không?" Phác Thái Anh làm như đã nắm được nhược điểm của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đã sắp bị Phác Thái Anh chọc cho nở nụ cười. Nàng muốn đàm luận chính sự, Phác Thái Anh không thể phối hợp một chút sao?

Phác Thái Anh không phục trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh trong chốc lát, bỗng nhiên nắm cằm của nàng: "Nếu như ngươi không hảo hảo nói chuyện, vậy ta muốn áp dụng thủ đoạn rồi. Ngươi cũng biết, lần trước ta cắn ngươi một cái, như vậy ta còn có thể cắn ngươi cái thứ hai, cái thứ ba."

Tóc của Lạp Lệ Sa đã sớm bị Phác Thái Anh xõa ra, có vài sợi rủ xuống, quét ở trên cằm Phác Thái Anh.

Kiểu tóc đôi khi có thể thay đổi khí chất của một người, Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy Lạp Lệ Sa lúc này nhìn qua có dịu dàng hơn một chút.

Trở thành đồng minh cũng không phải là không thể được, trong lòng Phác Thái Anh nghĩ như vậy. Bầu không khí giữa hai người dịu xuống.

Phác Thái Anh chìm vào trong suy nghĩ. Lạp Lệ Sa không quấy rầy nàng, tùy ý nàng từ từ cân nhắc.

Sau khi suy nghĩ năm phút đồng hồ, Phác Thái Anh đem Lạp Lệ Sa đẩy ra, từ trên giường ngồi lên. Lạp Lệ Sa cũng thuận thế ngồi dậy.

Hai người rốt cuộc có thể nhìn thẳng rồi.

Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Ngươi cần phải biết một chút, thứ Phác gia muốn là ổn thỏa."

Lạp Lệ Sa có thể bỏ xuống toàn bộ Lạp gia, chỉ cần bảo vệ một mình Lạp nhị là được rồi.

Nhưng mà, Phác Thái Anh vô pháp dứt bỏ toàn bộ Phác gia. Cá nhân nàng có thể cùng Lạp Lệ Sa hợp tác, nếu thất bại cùng lắm thì chết, chỉ mong khi còn sống có thể oanh oanh liệt liệt mà làm được chuyện. Lại nói, không phải là nàng cùng chết với Lạp Lệ Sa sao? Nhưng, Phác Thái Anh không thể mạo hiểm đến toàn bộ Phác gia.

"Muốn lấy được thắng lợi, nhất định phải tinh thần có mạo hiểm. Có lẽ ta nên hảo hảo nói chuyện một chút với gia chủ của Phác gia." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu là ngươi mong ta trở thành đồng minh, vậy nhất định phải đem toàn bộ những lá bài tẩy của ngươi nói với ta, về sau có kế hoạch gì cũng phải sớm để cho ta biết, không thể lại xuất hiện tình huống ngươi hợp tác với người khác lại lén gạt ta đi. Ta muốn nhìn thấy thành ý của ngươi."

Lạp Lệ Sa mới biết được, nguyên lai sự hợp tác của nàng và Kiền Khánh đế khi nàng mới vào cung, thế nhưng lại để trong lòng Phác Thái Anh có nhiều oán trách như vậy?

"Còn có yêu cầu gì không?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Nếu như mỗi ngày ngươi có thể ca ngợi ta một câu thì tốt hơn." Phác Thái Anh rất không biết xấu hổ nói, "Đúng rồi, phía dưới Hoa Dương cung và Chiêu Dương điện có mật đạo liên thông, ngươi cho người đi quét dọn một chút. Về sau, nếu như nửa đêm ta có ý kiến gì, ta có thể đến tìm ngươi rồi."

"..." Lạp Lệ Sa mơ hồ cảm thấy bản thân tựa hồ đang đào một cái hố to cho mình.

Phác Thái Anh ngụy trang không nổi, trên khuôn mặt xinh đẹp liền xuất hiện vài nét vô cùng đắc ý. Ha ha, Lạp Lệ Sa rốt cuộc đến trước mặt nàng cầu tình!

"Ngươi sớm nên coi ta là đồng minh." Phác Thái Anh đắc ý nói, "Ngươi trung thành với ta, như vậy ta sẽ cho ngươi tất cả những thứ ngươi muốn. Hoặc là nói, ta sẽ đem hết toàn lực để ngươi có thể có được tất cả những thứ ngươi muốn. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, mỗi ngày một câu ca ngợi, không thể thiếu a!"

Phác Thái Anh vui sướиɠ từ trên giường nhảy xuống. Nàng đi tới mở cửa ra, một con mèo mập liền lăn vào.

Phác Thái Anh và mèo mập mặt đối mặt.

Lạp Lệ Sa gọi Bình Quả mau tới chải đầu cho hai người.

Nhìn bộ dạng tóc tai bù xù của Hoàng hậu và Thục phi, trong lòng mọi người đều nghi ngờ là hai người bọn họ đánh nhau, chẳng qua là không dám nghị luận chuyện của chủ tử.

Nhưng không biết Bình Quả lại suy nghĩ cái gì, đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro