Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng rất nhanh đứng dậy rời đi, đi đến Cần Chính điện.

Lạp Lệ Sa còn phải dẫn các vị phi tần đi thỉnh an hai cung Thái hậu.

Trong nội cung tin tức luôn truyền đi rất nhanh, nhất là hai cung Thái hậu cũng không thiếu tai mắt. Khi Hoàng hậu vẫn chưa đi đến chỗ Thái hậu, hai cung Thái hậu đều đã biết được chuyện xảy ra lúc thỉnh an buổi sáng, các nàng đã biết Lạp Lệ Sa muốn hãm hại Phác Thái Anh bất thành, ngược lại đẩy Hoàng thượng đi đến chỗ Phác Thái Anh.

Vị tiểu Hoàng hậu Lạp gia này rốt cuộc vẫn là nóng vội a! Nhìn như có chút thủ đoạn, kỳ thật bất quá là một người ngu ngốc tự cho mình là thông minh mà thôi.

Hai cung Thái Hậu bề ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng coi như đã đánh giá xong Lạp Lệ Sa.

Có câu nói như thế kia chứ? Người thông minh luôn có thói quen nghĩ quá nhiều. Thái hậu đương nhiên là người thông minh, cho nên bọn họ cũng không phải tùy tiện liền đưa ra kết luận này, chẳng qua là kết hợp với thân thế của Lạp Lệ Sa, Thái hậu liền cho là mình đã lý giải thấu triệt Lạp Lệ Sa.

Trong gia đình thì Lạp Lệ Sa xếp hàng thứ ba, là nhị tiểu thư của chính thất Lạp gia, xem như là dòng chính thống.

Nữ nhi con vợ cả nhà thế gia mặc dù tinh quý, chỉ là nữ nhi cùng chất nữ cũng không đồng dạng. Gia chủ Lạp gia là trưởng tôn, phu thê con thứ tuy có tài danh, chỉ là đều mất sớm, Lạp Lệ Sa chỉ có một thân huynh trưởng. Duới tình huống như thế, bá phụ bá mẫu có thể dạy cho nàng thủ đoạn gì đây?

Thế gia rất phức tạp, khi đoàn kết có thể vô cùng đoàn kết, khi chia rẽ cũng có thể vô cùng chia rẽ.

Nói theo cách bạc tình bạc nghĩa, đối với gia chủ Lạp gia mà nói, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, chất nữ Lạp Lệ Sa này là tùy thời có thể hi sinh.

Cho nên, hai vị Thái hậu ngay từ đầu đã không quá mức coi trọng Lạp Lệ Sa, mà biểu hiện hôm nay của Lạp Lệ Sa chính là phù hợp với kỳ vọng của các nàng dành cho Lạp Lệ Sa.

Đông cung Thái hậu ở Từ Ninh cung, Tây cung Thái hậu ở Từ An cung.

Bởi vì lần thỉnh an này là lần thỉnh an đầu tiên của Lạp Lệ Sa từ khi vào cung, chỉ cần đi Từ Ninh cung là được rồi, Tây cung Thái hậu đã sớm chờ đợi ở Từ Ninh cung. Từ lễ pháp mà nói, Đông cung Thái hậu là vợ cả của tiên đế, là chính thống trong chính thống, tự nhiên lấy Đông làm chủ, Tây cung phải hạ mình một chút. Hai cung Thái hậu tuy rằng bất hoà, chỉ là không có triệt để vạch trần, lúc gặp mặt, vẫn là muốn nhiệt tình gọi tỷ tỷ muội muội thân thiết.

Đến mức về sau khi thỉnh an, hai vị Thái hậu dựa vào lý do thương cảm tiểu bối, không cần các nàng ngày ngày đến đây, bởi vậy Hoàng hậu chỉ cần mang theo các phi tử khoảng ba, năm ngày đến một lần là được rồi. Hai cung Thái hậu định ngày thỉnh an vừa vặn khác nhau, như vậy khi tiếp kiến cũng không cần phân cao thấp.

Hoàng hậu đi lại trong cung thì có xa giá riêng. Bất quá, Vân triều lấy hiếu trị quốc, Hoàng hậu dẫn đầu phi tần đi thỉnh an Thái hậu, đương nhiên phải đi bộ, như thế mới thể hiện được lòng tôn trọng đối với trưởng bối. Lạp Lệ Sa đi tuốt ở đằng trước, mỗi một bước đều đi rất đúng mực, như là dùng thước đo vậy.

Phác Thái Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lạp Lệ Sa, trong mắt giống như chỉ còn lại một vệt lửa đỏ diễm lệ kia vậy.

Mà cho dù là ngay từ đầu liền có chủ tâm muốn bắt bẻ Đức phi cùng Hiền phi, nhưng sau khi thấy qua dáng vẻ của Hoàng hậu, đều không thể không thừa nhận vị Hoàng hậu này lễ nghi là hoàn mỹ vô khuyết, người trong cấm cung không một ai có thể vượt qua nàng. Có thể thấy được Hoàng hậu dành rất nhiều công sức cho chuyện lễ nghi này.

Hoàng hậu dường như đem lễ nghi khắc vào trên xương mình, hòa tan ở trong máu mình.

Phác Thái Anh đại khái có thể đoán được Lạp Lệ Sa là nghĩ như thế nào. Kỳ thật nàng và Lạp Lệ Sa cũng không xem trọng Hoàng thượng, nhưng các nàng lại nhất định phải ở trong cung này sinh tồn. Phác Thái Anh lựa chọn tính toán nhân tâm, mà Lạp Lệ Sa có được thiên nhiên ưu thế thì lựa chọn củng cố vị trí Hoàng hậu của chính mình.

Vị trí Hoàng hậu này của Lạp Lệ Sa là do tiên đế sắc phong, cộng thêm việc nàng tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, giữ nghiêm cung quy, như vậy ai cũng không thể phế bỏ Hậu vị của nàng.

Dù là Hoàng đế không thích, Thái hậu chán ghét mà vứt bỏ, chúng phi tần nhìn chằm chằm, trừ phi Lạp Lệ Sa ngay lập tức liền chết, nếu không nàng vẫn là Hoàng hậu trong nội cung.

Cái này là phép tắc.

Lạp Lệ Sa một mực chiếm cứ ưu thế theo phép tắc. Đã như vậy, nàng cần gì phải lấy lòng Hoàng thượng?

Thân là Hoàng hậu, nàng có thể tiếp tục cao ngạo, lạnh lùng giống như một khối băng, làm nũng lấy lòng là thuộc về đám người sủng phi.

Đương nhiên, cái này cũng cần có điều kiện tiên quyết, đó chính là Lạp Lệ Sa nhất định phải nghĩ cách bảo trụ cái mạng nhỏ của mình. Nếu như nàng chết rồi, coi như là nàng còn chiếm lấy danh phận Hoàng hậu, lại có gì hữu dụng chứ? Người chết là hưởng không được vinh hoa phú quý, người chết cũng là không có cách nào đứng ra tranh danh đoạt lợi.

Cho nên, trước khi không có nắm chắc mười phần, ở trước mặt người nắm thực quyền Lạp Lệ Sa nhất định phải giảm mức độ uy hϊếp của mình xuống. Nàng mượn sự kiêu ngạo của Phác Thái Anh diễn một vai vừa vặn, không để cho chính mình biểu hiện sự ngốc nghếch ra bên ngoài, bởi vì biểu hiện sự ngốc nghếch ra bên ngoài ngược lại sẽ để cho người khác cảm thấy nàng là đang giả heo ăn thịt hổ, do đó tăng lên sự chú ý đối với nàng, nhưng cũng không thể biểu hiện ra quá thông minh, tính toán không bỏ sót hậu quả chỉ có thể bị hai vị Thái hậu bạo lực kia nhằm vào.

Lạp Lệ Sa biểu hiện "Vừa đúng", để người ta biết nàng có thủ đoạn, lại không đến mức làm cho những người ở phía trên cảm thấy bị uy hϊếp.

Hai vị Thái hậu quả nhiên không có làm khó Lạp Lệ Sa, các nàng không cần thiết khó xử một người các nàng cho là ngu xuẩn.

Phác Thái Anh cúi đầu hé miệng cười cười. Nàng hiểu Lạp Lệ Sa, cho nên trong rất nhiều người ở đây, chỉ có Phác Thái Anh nhìn thấu kế sách của Lạp Lệ Sa.

Trong lòng nàng nói, nhìn xem, cái này là phương pháp không tính là thành công mà trước đây không lâu Lạp Lệ Sa cố ý dùng để đối phó với chính mình.

Lạp Lệ Sa quả nhiên là thành công.

Trong lòng Phác Thái Anh tự nhiên sinh ra một loại thoải mái "Mọi người đều say riêng mình ta tỉnh". Đoán chừng là trong lúc thỉnh an, nàng cũng không thể xem kịch vui rồi. Dù sao Lạp Lệ Sa đã nắm chắc toàn bộ, nàng mặc dù vừa mới vào cung, chỉ là đã nhanh chóng mở ra hình thức cung đấu, ở đâu cần người khác lo lắng cho nàng chứ!

Hai vị Thái hậu thậm chí còn phi thường chủ động đem cung quyền giao cho Lạp Lệ Sa.

Hoàng thượng là chủ thiên hạ, Hoàng hậu chính là chủ hậu cung, hai vị Thái hậu tuy rằng địa vị tối cao, chỉ là nếu như Hoàng thượng đã thành hôn, kỳ thật phượng ấn hẳn là phải giao cho Hoàng hậu. Nếu như hai vị Thái hậu chậm chạp không giao quyền, khó tránh khỏi sẽ để người khác cảm thấy các nàng tham quyền mộ lợi, dễ dàng đánh mất thanh danh.

Người trên triều đình tuy rằng bị hai vị Thái hậu lôi kéo không ít, chỉ là đến cùng còn có chút kiên định bảo vệ hoàng đảng, cũng có không ít người nhắm mắt làm lơ.

Từ sau khi chuyện đại hôn của Hoàng thượng bị đem ra nghị luận, nhóm người bảo vệ hoàng đảng càng kiên cường hơn nhiều so với trước kia. Mà hai vị Thái hậu cũng không đồng lòng, hai phái các nàng không có biện pháp chung sống hoà bình. Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, không ai phục ai kết quả chính là, phượng ấn bị giao cho Hoàng hậu. Đương nhiên, hai vị Thái hậu cũng sẽ không cam tâm tình nguyện liền buông tha quyền lợi trong tay. Chẳng qua là mặc kệ trong lòng các nàng nghĩ như thế nào, trên mặt luôn phải làm ra một tư thái thanh cao.

Phượng ấn của Vân triều là từ tiền triều truyền lại, cùng ngọc tỷ của Hoàng thượng có lịch sử đồng dạng.

Lạp Lệ Sa từ chối một lần. Tính tình lãnh đạm của nàng ở trước mặt Thái hậu cũng là một bộ dạng giải quyết việc chung nhưng lại không đến mức thất lễ.

Tây cung Tạ Thái hậu xuất từ thế gia, vui vẻ đem Lạp Lệ Sa cũng xuất thân từ thế gia xem như con cháu trong nhà, cười vỗ vỗ trên tay Lạp Lệ Sa, nói: "Ta biết ngươi là người có thể quản chuyện, liền an tâm tiếp nhận phượng ấn a. Khó khăn đợi được đến lúc ngươi vào cung, bộ xương già này của ai gia cần phải hảo hảo nghỉ một chút."

Nếu như Lạp Lệ Sa thật sự thuận thế đem mình làm con cháu của Tạ Thái hậu, vậy nàng liền thật sự là một người ngu xuẩn rồi.

Đông cung Phùng Thái hậu cười đến so với Tạ Thái hậu càng thêm ấm áp, cũng nói: "Đúng là như thế. Ngươi tiếp thủ cung vụ, bớt cho ai gia cùng Tạ muội muội phải quan tâm đến mấy việc vặt, đây cũng là một loại hiếu thuận. Huống chi ngươi là Hoàng hậu do Tiên hoàng khâm định, trong nội cung không ai có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận phượng ấn hơn ngươi."

Lời này nói ra nhưng là không êm tai chút nào. Nếu lời nói của Tạ Thái hậu khá khách khí, vậy lời nói của Phùng Thái hậu liền giống như là trong chăn có kim châm.

Phác Thái Anh cúi đầu, bên tai nghe thấy lời nói sắc bén của ba nữ nhân tôn quý nhất trong nội cung, nàng cũng không thèm đếm xỉa tới mà chú ý nhìn ngắm móng tay của mình.

Dù sao thì hỗn hợp nước làm bóng móng tay thời này cũng không đẹp bằng nước sơn móng tay của nàng ở hiện đại, luôn cảm thấy thiếu một chút màu sắc.

Trong lòng Phác Thái Anh thở dài một hơi.

Cung vụ làm sao lại dễ dàng tiếp nhận như vậy chứ? Bắt đầu từ thời khắc Lạp Lệ Sa tiếp nhận phượng ấn, nếu trong nội cung xảy ra chuyện gì không tốt, người thứ nhất bị vấn trách chính là Lạp Lệ Sa. Mà vấn đề bây giờ là, Lạp Lệ Sa vừa mới vào cung, phượng ấn ở trong tay nàng bất quá là một vật trang trí xinh đẹp mà thôi.

Thực quyền vẫn như cũ nằm ở trong tay hai vị Thái hậu.

Liền từ nhân lực điều hành mà nói a, Hoàng hậu nương nương vừa mới vào cung, trên tay cũng không có người tâm phúc, những người đầu tiên quy thuận nàng bất quá cũng là một ít tép riu. Nhân lực trong tay Phác Thái Anh còn nhiều hơn so với Lạp Lệ Sa. Ngược lại hai vị Thái hậu đã nắm quyền nhiều năm, mặc dù không có phượng ấn, đám người cung nhân phía dưới kỳ thật vẫn là nghe lời các nàng. Nếu như hai vị Thái hậu âm thầm sai khiến vài người gieo tiếng xấu cho Hoàng hậu, tuyệt đối có thể khiến cho Hoàng hậu phải cắng răng nuốt vào bụng!

Chỉ là hai vị Thái hậu đã nói đến mức này, nếu Lạp Lệ Sa tiếp tục chối từ liền có vẻ không hiểu chuyện.

Mà thôi, binh tới tướng đỡ.

Phác Thái Anh đã thưởng thức xong móng tay của mình, lại tiếp tục thưởng thức đường vân trên ống tay áo. Chẳng lẽ Lạp Lệ Sa còn cần Phác Thái Anh lo lắng cho nàng sao?

Thỉnh an, nhận được sự dạy bảo của Thái hậu, vai trò vui buổi sáng này cũng nên giải tán thôi.

Đông cung Thái hậu giữ thân chất nữ của mình là Đức phi ở lại trò chuyện, Tây cung Thái hậu cũng dẫn thân chất nữ của mình là Hiền phi đi Từ An cung. Xét về quan hệ với hai vị Thái hậu, Đức phi cùng Hiền phi đều là biểu muội của Hoàng thượng. Lại nói tiếp, Phác Quý Thái phi xem như là kế mẫu của Kiền Khánh đế, Phác Thái Anh thân là chất nữ của nàng miễn cưỡng cũng có thể xem như là biểu muội của hắn. Này trái một biểu muội, phải một biểu muội, tình cảnh của Hoàng hậu quả nhiên là bốn bề thọ địch a.

Ở cửa Từ Ninh cung, các vị tiểu phi tần cung kính tiễn Hoàng hậu nương nương. Địa vị cao đi trước, đây là lệ thường.

Trong nội cung thật sự là khắp nơi đều hiển lộ cấp bậc rõ ràng, địa vị thấp rõ ràng là phải chịu thiệt thòi, nên cũng không thể trách được phần lớn mọi người đều tập trung toàn lực để leo lên trên.

Phác Thái Anh không cam tâm tình nguyện cúi người hành lễ, nheo mắt nhìn theo Lạp Lệ Sa không nhanh không chậm mà đi về phía Chiêu Dương điện. Mấy cung nhân canh giữ ở cửa Từ Ninh cung, vừa vặn đem một màn này nhìn thấy rõ ràng. Nhưng mà đám người cung nhân đều biết đúng mực, chỉ là nhìn liếc mắt một cái sau đó cũng không dám tiếp tục nhìn nữa.

Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên người. Không hiểu sao Phác Thái Anh cảm thấy tâm tình khá hơn một chút.

Bất quá, khi nàng đứng dậy, nàng vỗ vỗ đầu gối của mình, cố ý làm ra một bộ dáng chịu thiên đại ấm ức.

"Nương nương, muốn trở về Hoa Dương cung sao?" Đại cung nữ Tuyết Bích thấy chủ tử nhà mình đứng tại chỗ không có động tĩnh, liền nhỏ giọng mà nhắc nhở nói.

Ý chí chiến đấu của Phác Thái Anh sục sôi nói: "Trở về Hoa Dương cung làm gì? Đi, đi Chiêu Dương điện! Bổn cung muốn hảo hảo mà cúi đầu trước vị Bồ Tát kia một cái, như thế mới không phụ ân trạch của Hoàng hậu nương nương." Lời này của nàng rơi vào trong tai người bên cạnh, mọi người chỉ cảm thấy giờ phút này nàng chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro