Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Bích nghe xong lời này liền sốt ruột. Tuy nói Hoàng hậu vừa mới tiến cung, nhưng nhìn bộ dạng lạnh như băng của người kia, chỉ sợ là một người khó đối phó. Nương nương nhà mình không tránh đi cũng liền thôi, như thế nào còn chủ động đối đầu chứ? Nàng vội nói: "Nương nương, không bằng trước về cung đổi một thân quần áo nhẹ nhàng một chút?"

Tuyết Bích nghĩ thầm, theo ý nàng, nương nương nhà mình đi trở về Hoa Dương cung là cần có thời gian, thay quần áo là cần có thời gian, qua đoạn thời gian đó mặt trời liền lên cao, thân thể nương nương yếu, tự nhiên muốn tránh ánh mặt trời gay gắt. Đến qua giữa trưa, sau khi nương nương dùng xong bữa trưa lại đến lúc nghĩ ngơi rồi. Khi mặt trời bắt đầu tắt nắng, nương nương lại đi Chiêu Dương điện, sau đó lại hồi cung trước bữa tối, tính toán như thế nương nương ở lại chỗ của Hoàng hậu cũng không quá nửa canh giờ.

Nửa canh giờ có thể làm cái gì chứ? Chỉ có một chút thời gian như vậy, nương nương dù sao sẽ không bị thua thiệt ở chỗ của Hoàng hậu.

Nếu như bình thường, Phác Thái Anh có lẽ còn hiểu được một phen khổ tâm của Tuyết Bích, hơn nữa thuận thế trêu chọc đôi câu. Nhưng là bây giờ, trong lòng Phác Thái Anh có một sự hào hứng không thể nói rõ, nàng mở rộng hai tay, đi một vòng tại chỗ, nói: "Thay quần áo? Bổn cung mặc như vậy, chẳng lẽ không đẹp sao?"

Đẹp! Đương nhiên là cực kỳ đẹp! Vì để có thể xinh đẹp át mọi người ở buổi thỉnh an ban sáng, Phác Thái Anh phí không ít tâm tư cho một thân quần áo này!

Nhưng là, đẹp lại có hữu dụng gì chứ?

Sủng phi ở trước mặt Hoàng hậu, tiểu thϊếp ở trước mặt chánh thất, chẳng lẽ không phải là nên ăn mặc đơn giản một chút sao? Càng ăn mặc đẹp, lại càng tăng cừu hận. Tuyết Bích nhìn xung quanh, có một vài tiểu phi tần rõ ràng là đang dựng thẳng lỗ tai lắng nghe chủ tớ các nàng đối thoại, vì vậy trong lòng nàng lại càng sốt ruột. Nương nương nhà mình ăn mặc xinh đẹp là đi gặp Hoàng thượng, đây là đúng rồi, dù sao Hoàng thượng cũng động lòng yêu thương; nhưng nương nương nhà mình chẳng lẽ trông chờ Hoàng hậu sẽ vì sắc đẹp của nàng mà bị mê hoặc sao?

Đùa cái gì vậy!

Tuyết Bích vụиɠ ŧяộʍ giật giật ống tay áo Khả Nhạc, ý nói nàng cũng nên lên tiếng khuyên nhủ vài câu.

Có vài cung nhân trong nội cung chưa từng bái kiến Thục phi luôn nghe lời đồn bậy, cảm thấy Thục phi được sủng ái như thế, tính tình của nàng tất nhiên là cực kỳ ương ngạnh. Chỉ là Tuyết Bích, Khả Nhạc thân cận với Thục phi như vậy nên cũng rất rõ ràng, kỳ thật chủ tử nương nương nhà mình cho tới bây giờ cũng không tổn thương người khác. Nương nương đối với hai người các nàng vô cùng tốt.

Nói thí dụ, nếu như vào lúc đó Khả Nhạc khuyên nhủ một câu, mặc dù nàng quét đi hào hứng của Thục phi, chỉ là Thục phi chắc sẽ không vì việc nhỏ này mà trách nàng.

Điều này cũng có thể lý giải. Linh hồn Phác Thái Anh dù sao đến từ xã hội hiện đại, nàng có rất nhiều ý nghĩ kỳ thật đều không phù hợp với người thời đại này. Vì sinh tồn, nàng tuy rằng sẽ không kéo cờ lớn tiếng kêu gọi "Mọi người bình đẳng" để rồi sau đó bị người hoài nghi là đầu óc có bệnh, chỉ là thái độ nàng đối đãi với cung nhân xác thực tốt hơn rất nhiều so với Đức phi, Hiền phi. Theo Phác Thái Anh, cho dù là người hầu, bọn họ cũng là do cha sinh mẹ đẻ a!

A, Đương nhiên là ngoại trừ đám người do thám trong Hoa Dương cung. Nếu là do thám, Phác Thái Anh đương nhiên là phải đề phòng bọn họ.

Cũng không thể bởi vậy mà trách Phác Thái Anh tâm địa lạnh lẽo. Thật ra nàng muốn làm Thánh mẫu đơn giản thánh thiện a, nhưng nếu là ở hiện đại, nàng "Thánh mẫu" một chút, bất quá là tổn thất ít tiền tài, nhưng mà ở thời đại này, nếu Phác Thái Anh thật sự "Thánh mẫu", nàng mất đi sẽ là sinh mệnh của chính mình.

Người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, vậy chờ xem a!

Phác Thái Anh chỉ cần có thể bảo vệ một nhóm người là được rồi, bảo vệ chính mình, bảo vệ Tuyết Bích Khả Nhạc, bảo vệ Phác Quý Thái phi, bảo vệ Phác gia.

Khả Nhạc nhỏ hơn Tuyết Bích một tuổi, nhưng vào cung lâu hơn, tính tình cũng trầm ổn hơn Tuyết Bích một ít. Trong lòng nàng biết Tuyết Bích đang sốt ruột vì cái gì, liền không nói gì, chẳng qua là cầm lấy tay Tuyết Bích, véo nhẹ hai cái vào lòng bàn tay của nàng, ý nói Tuyết Bích yên tâm đừng nóng vội.

Cho đến khi đi xa khỏi Từ Ninh cung, Khả Nhạc thấy bốn phía vắng vẻ, không sợ bị người khác nghe thấy lời nói của các nàng, lúc này mới giảm thấp xuống thanh âm nói với Tuyết Bích: "Ngươi sợ cái gì? Này có cái gì phải sợ? Hoàng thượng đã nói đêm nay sẽ đến Hoa Dương cung, miệng vàng lời ngọc tất nhiên sẽ không đổi ý. Hoàng hậu cũng là biết rõ việc này, chẳng lẽ nàng còn thực sự có can đảm đối với nương nương của chúng ta làm gì sao? Nàng không sợ nương nương của chúng ta cáo trạng ngược lại nàng sao?"

Tuyết Bích vẫn là một bộ dáng tâm tư trùng trùng điệp điệp: "...Chủ tử của chúng ta cũng quá phô trương rồi."

"Ngươi cho rằng Hoàng hậu nương nương mới vừa vào cung, bên người sẽ không có mật thám sao? Mặc dù nương nương của chúng ta tận lực làm ra một bộ dáng kính cẩn nghe theo, vị kia liền thật sự không biết địa vị của nương nương trong lòng Hoàng thượng sao? Nàng liền thật sự có thể xem nương nương của chúng ta như tỷ tỷ muội muội một nhà sao? Sao có thể!" Khả Nhạc đều nói rất có đạo lý, "Dù sao từ vị trí kia xem ra, chỉ sợ nương nương của chúng ta làm cái gì cũng đều là sai, vậy tại sao chúng ta không tiêu diêu tự tại một chút?"

Hơn nữa, Khả Nhạc đối với Thục phi rất có lòng tin. Thục phi nắm giữ Hoàng thượng rất tốt rồi, còn phải sợ vị Hoàng hậu kia sao?

—— Ân, nhưng thật ra là sợ a. Rất lâu về sau, Khả Nhạc đối với chủ tử nhà mình bỗng nhiên cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Một đoàn người của Thục phi vừa mới đi đến trước Chiêu Dương điện, chỉ thấy một Đại cung nữ có gương mặt tròn trịa đang đứng chờ ở đó. Mọi người thấy nàng lạ mắt, đoán chừng là người Lạp Lệ Sa mang từ nhà theo vào cung. Cung nữ hướng Phác Thái Anh hành lễ, nói: "Thục phi nương nương, Hoàng hậu nương nương lệnh nô tài đến dẫn đường cho nương nương."

Phác Thái Anh nhướn mày, Lạp Lệ Sa đã đoán ra nàng sẽ đến sao? Như vậy nàng có nên thuận theo ý Lạp Lệ Sa hay không đây? Tại sao nàng phải làm theo ý Lạp Lệ Sa chứ?

Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Lạp Lệ Sa lúc sáng, Phác Thái Anh không cam lòng, liền nghiêng đầu, cố ý dùng thanh âm cho tất cả mọi người có thể nghe thấy, hỏi Khả Nhạc: "Nếu như bổn cung đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, muốn quay lại Hoa Dương cung, người khác có thể cho rằng bổn cung tránh mặt Hoàng hậu hay không?"

Thần sắc của Đại cung nữ mặt tròn cũng không thay đổi, giống như không có nghe thấy lời nói của Phác Thái Anh.

Tuyết Bích vội vàng nói: "Nương nương, thân thể làm trọng a!" Diễn xuất của nàng tốt vô cùng a, đang chờ một giây sau Phác Thái Anh sẽ té xỉu ở trong lòng của mình đây.

Mà Khả Nhạc vẫn còn ở suy nghĩ tâm tư của Phác Thái Anh, nàng muốn biết, chủ tử rút cuộc là muốn trở về, hay là không muốn trở về đây. Chỉ có biết rõ điểm này, nàng mới có thể trả lời theo đúng ý của chủ tử. Nếu không, lỡ như nàng đáp sai, chẳng phải là làm hỏng chuyện của chủ tử sao?

Phác Thái Anh cũng không chờ Khả Nhạc trả lời, đỡ lấy hồng châu ở trên đầu, lạnh lùng cười nói: "Ôi, xem bổn cung đang nói cái gì kìa. Hoàng hậu nương nương có cái gì đáng sợ chứ, nếu như bổn cung sợ nàng, chẳng phải là làm hỏng mất thanh danh khoan dung của nương nương sao?"

Ha ha, nàng xác thực không muốn thuận theo ý tứ của Lạp Lệ Sa, chỉ là làm sao nàng có thể để cho Lạp Lệ Sa chê cười chính mình chứ? Nàng mới không sợ người kia!

Phác Thái Anh trực tiếp mở ra hình thức chiến đấu, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi về phía Chiêu Dương điện.

Đại cung nữ mặt tròn theo sát phía sau. Nàng dẫn đường cho Phác Thái Anh đi vào trong Thiên điện.

Trong Thiên điện không có người. Phác Thái Anh cũng không khách khí, tự động tìm một chỗ ngồi xuống.

Đại cung nữ mặt tròn cũng không rời đi, tiếp tục yên tĩnh đứng nghiêm ở một bên.

Phác Thái Anh nhìn lướt qua bàn trà, trái cây bánh ngọt đều chuẩn bị đầy đủ rồi, trà cũng là mới vừa pha.

Đây là Lạp Lệ Sa vừa mới sai người chuẩn bị tốt sao?

Xem như Lạp Lệ Sa thức thời! Tâm tình của Phác Thái Anh vui vẻ hơn một chút, liền ưu nhã cầm lên một khối bánh ngọt.

Tuyết Bích thấy thế, lập tức nhỏ giọng mà gọi một câu: "Nương nương!"

Phác Thái Anh bị một tiếng kêu này của nàng làm cho cảm thấy kỳ quái. Nàng ngẫng đầu, chỉ thấy Tuyết Bích nhìn chằm chằm vào tay chính mình, cho rằng Tuyết Bích muốn ăn, đem bánh ngọt đưa cho Tuyết Bích, nói: "Cho ngươi a. Ngươi cũng nếm thử xem bánh ngọt ở Chiêu Dương điện có khác gì so với bánh ngọt ở Hoa Dương cung chúng ta không."

Tuyết Bích thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiếp nhận bánh ngọt, cung kính mà cám ơn chủ tử, lúc này mới đem bánh ngọt nuốt xuống. Bởi vì nàng nuốt quá vội, bởi vậy cũng không có nếm ra mùi vị gì. Tuyết Bích nghĩ, chính mình dù sao cũng không có vướn bận gì, hơn nữa nàng cũng không có ý định xuất cung lập gia đình, bởi vậy cho dù trong bánh ngọt này có bị Hoàng hậu hạ dược gây bất lợi cho việc sinh hài tử, nàng ăn rồi cũng không sao. Tóm lại, nàng không thể để cho chủ tử nhà mình ăn cái này.

Nhưng cho tới bây giờ Phác Thái Anh cũng không có hoài nghi Lạp Lệ Sa ở phương diện này, bởi vậy, nàng lại cầm lên một khối bánh ngọt.

Tuyết Bích sắp khóc rồi.

Cũng may Phác Thái Anh không có ăn, nàng cầm bánh ngọt trong tay, ánh mắt lại nhìn vị Đại cung nữ mặt tròn kia. Lạp Lệ Sa dạy dỗ thị nữ cũng tương tự như chỗ của nàng, lễ nghi chu toàn giống nhau, mặt không đổi sắc giống nhau. Phác Thái Anh hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Cung nữ mặt tròn hành lễ, nói: "Bẩm Thục phi nương nương, nô tài tên là Bình Quả (Apple)."

Phác Thái Anh còn tưởng rằng loại người như Lạp Lệ Sa tất nhiên sẽ đặt cho thị nữ bên cạnh mình những cái tên rất hoa mỹ, thí dụ như cầm kỳ thư họa, hoặc thí dụ như giấy và bút mực, không nghĩ tới cũng chỉ là một cái tên bình thường như "Bình Quả". Nguyên lai Lạp Lệ Sa cũng có lúc đơn giản như vậy a.

Con ngươi Phác Thái Anh đảo một vòng, nói: "Ngươi còn có tỷ muội tên Tây Quả không ?"

Bình Quả lắc đầu.

"Vậy còn Bồ Đào a?" Phác Thái Anh lại hỏi.

Bình Quả vẫn lắc đầu một cái.

Trong trí nhớ của Phác Thái Anh, đây là mấy loại hoa quả mà Lạp Lệ Sa thích ăn a! Không phải dưa hấu, không phải bồ đào, vậy còn có cái gì?

Phác Thái Anh nổi lên hưng phấn, nhịn không được hảo hảo suy nghĩ một phen, lại hỏi: "Vậy còn Lệ Chi?" Mẹ của Lạp Lệ Sa thích ăn trái vải.

Bình Quả lại lắc đầu lần nữa.

Thế nhưng ba lần đều đoán sai... Phác Thái Anh không còn muốn ăn, đem miếng bánh chưa hề động tới thả lại trong khay, sau đó ngồi ở trên ghế sinh hờn dỗi. Bỗng nhiên, trong đầu của nàng chợt lóe lên. Kỳ thật, trước khi xuyên qua Phác Thái Anh đặc biệt thích ăn ô mai, chẳng qua là sau khi xuyên qua nàng rốt cuộc đã không còn có cơ hội tái kiến ô mai nữa rồi. Lão thiên gia a, có khả năng Lạp Lệ Sa còn một nha hoàn khác tên Ô Mai hay không? Nàng đang dùng loại phương thức này để lấy lòng chính mình sao?

Phác Thái Anh nhịn không được bật cười.

Lệ Sa a Lệ Sa, không nghĩ tới ngươi là loại Lệ Sa này!

Rất nhanh, sau khi đổi một bộ quần áo Lạp Lệ Sa liền mang theo một Đại cung nữ khác xuất hiện.

Trong Thiên điện tổng cộng sáu người, trừ đi Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, còn lại bốn người chính là cung nữ tâm phúc của các nàng. Vì vậy, Phác Thái Anh cũng không có đứng dậy hành lễ, tiếp tục lười biếng ngồi ở trên ghế dựa. Nàng khẽ nâng cằm, hỏi cung nữ sau lưng Lạp Lệ Sa, nói: "Ngươi tên gì vậy?"

Trong nội tâm Khả Nhạc và Tuyết Bích đều là đang run, các nàng không rõ vì sao chủ tử lại công khai khıêυ khí©h Hoàng hậu, sao có thể lên tiếng nói chuyện với cung nữ bên cạnh Hoàng hậu trước chứ? Đúng vậy, trong mắt người không biết rõ chân tướng, loại hành vi này của Phác Thái Anh chính là đang chủ động tìm cái chết, là đang bất kính với Hoàng hậu.

Phác Thái Anh còn đang chờ đáp án là "Ô Mai". Nàng có chút khẩn trương không dễ nhận ra, liền theo bản năng mà lại cầm miếng điểm tâm lên.

"Ô Mai" trước nhìn Lạp Lệ Sa một cái, sau khi nhận được ánh mắt cho phép của Lạp Lệ Sa, nàng cúi người hành lễ, nói: "Nô tài tên là Huệ Phổ (HP)."

Trong khoảnh khắc đó, bánh ngọt trong tay Phác Thái Anh bị bóp đến nát bấy.

Người nào đó mặt đen lại hỏi: "Trong các tỷ muội của ngươi có người nào tên là Đới Nhĩ (Dell)? Hoặc là Liên Tưởng (Lenovo)? Tam Tinh (Samsung)? Tác Ni (Sony)? Đông Chi (Toshiba)?"

Trong lòng Huệ Phổ kinh ngạc, không ngờ Thục phi cùng tiểu thư nhà mình lại ăn ý như vậy! Bất quá, làm một thị nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trên mặt Huệ Phổ vẫn bảo trì trầm ổn, nói: "Bẩm Thục phi nương nương, nô tài xác thực còn có hai vị tỷ muội, một vị tên là Tác Ni, một vị tên là Đông Chi."

Lạp Lệ Sa mang theo bốn thị nữ từ Lạp gia vào cung, theo thứ tự là Bình Quả, Huệ Phổ, Tác Ni và Đông Chi, hiện tại cũng là Đại cung nữ của Chiêu Dương điện.

Lạp Lệ Sa thấy mảnh vụn bánh ngọt trên tay Phác Thái Anh, nói: "Ngươi lại đang tức giận cái gì? Nếu không muốn ăn, cần gì phải làm lãng phí lương thực."

Phác Thái Anh rất muốn dùng mảnh vụn bánh ngọt trong tay ném vào người Lạp Lệ Sa! [ Anh Anh không muốn nói chuyện với ngươi, cũng muốn ném vào ngươi một cái ô mai hỏng ]

-------------------

(Chết cười với tên của mấy chị cung nữ)

(Tuyết Bích là Sprite; Khả Nhạc chính là Coca)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro