Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh lại mang một bộ dạng không ăn đòn không chịu nghe lời rất đáng ghét kia, không biết nàng lại đang giận dỗi cái gì, cũng lười hao tâm tổn trí nghĩ cách dỗ dành nàng, nói với hai cung nữ tâm phúc của mình: "Bình Quả, Huệ Phổ, các ngươi dẫn cung nữ của Thục phi lui xuống uống trà a, không được làm khó các nàng."

Bình Quả, Huệ Phổ lĩnh mệnh. Tuyết Bích và Khả Nhạc lại mang vẻ mặt cảnh giác mà nhích tới gần Phác Thái Anh một bước, tựa hồ muốn bảo vệ Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cho hai cung nữ nhà mình một dáng tươi cười "Yên tâm đi", nói: "Con người của ta xưa nay không thích nói đến quy củ, làm ảnh hưởng đến các ngươi cũng xem thường quy củ. Hai người các ngươi nha, nhân cơ hội này liền hảo hảo học hỏi mấy vị tỷ tỷ ở Chiêu Dương điện a. Nhanh đi!"

Dù là ở cổ đại đã nhiều năm rồi, tính cách Phác Thái Anh cũng không có biến hóa quá lớn. Nàng bình thường thích làm ra vẻ, dù sao nàng phải sắm vai một nữ nhân nhà thế gia, phải sắm vai một vị chủ cung. Chỉ là ở trong đáy lòng, nàng ngẫu nhiên vẫn sẽ dùng từ "Ta" để chỉ chính mình, mà không phải là bổn cung.

"Nhưng là..." Chân Tuyết Bích giống như là được đóng đinh ở trên mặt đất. Để chủ tử ở đây một mình nàng rất lo lắng.

Tuyết Bích và Khả Nhạc đều là người rất trung thành. Tuy rằng Phác Thái Anh luôn cảm thấy bản thân là người vô tâm vô phế, nhưng kỳ thật chuyện nàng không thể chịu đựng nhất là khi người khác đối tốt với mình. Nàng trực tiếp cầm lên khay điểm tâm đầy bánh ngọt, đẩy vào trong lòng Tuyết Bích, nói: "Không cần lo lắng cho ta. Cầm lấy ăn đi!"

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: "Các ngươi xem Chiêu Dương điện như là Hoa Dương cung của chúng ta thì được rồi, không cần câu nệ."

Nàng hành động giống như chính mình là chủ nhân của Chiêu Dương điện. Nhưng mà, chủ nhân chân chính là Lạp Lệ Sa còn chưa có nói câu nào.

Phác Thái Anh hùng hồn mà nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Trong lòng Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, nói với Tuyết Bích và Khả Nhạc: "Nghe lời chủ tử của các ngươi a, tùy ý một chút là được."

Cứ như vậy "Nhóm đồ uống" mơ mơ màng màng mà bị "Nhóm đồ điện" mang đi. Cho đến khi đi ra khỏi Thiên điện, Khả Nhạc và Tuyết Bích mới thấy được sự khϊếp sợ giống nhau từ trong mắt của đối phương. Chẳng lẽ các nàng vẫn luôn nghĩ sai sao? Chẳng lẽ chủ tử của các nàng thật sự có thể chung sống hoà bình cùng Hoàng hậu nương nương?

Lạp Lệ Sa đi đến ngồi xuống bên cạnh Phác Thái Anh. Khi nàng mặc chính trang của Hoàng hậu, mặc dù khí thế bức người, thế nhưng trọng lượng quần áo cũng có chút quá mức, vì vậy, nhất cử nhất động của nàng đều có một loại cảm giác "Ra vẻ". Mà bây giờ, Lạp Lệ Sa đổi thành thường phục nhẹ nhàng, động tác tiêu sái hơn nhiều.

Phác Thái Anh hừ một tiếng: "Ngươi vừa mới vào cung liền lấy ta trở thành đạo cụ để diễn xuất, nên cám ơn ta như thế nào đây? Mặc dù có rất nhiều diễn viên quần chúng, nhưng ta là nhân vật chính." Đây là nhắc tới sự việc phát sinh trước đó rồi. Trong lòng Phác Thái Anh phi thường kiêu ngạo, nàng cảm thấy chính mình đã giúp Lạp Lệ Sa một chuyện rất lớn.

Nếu không phải nàng khuynh tình biểu diễn một vai "Sủng phi" không coi ai ra gì kia, Lạp Lệ Sa có thể thuận lợi mà che giấu được thực lực trước mặt hai vị Thái hậu sao? Phác Thái Anh còn nói: "Còn có, đều là bởi vì ngươi, đêm nay ta lại phải dỗ dành đứa nhỏ to xác rồi, ngươi tìm phiền phức cho ta cũng không ít."

Đứa nhỏ to xác chính là Kiền Khánh đế.

Làm đối thủ trong xã hội hiện đại nhiều năm như vậy, Lạp Lệ Sa luôn hiểu rõ tính cách của Phác Thái Anh hơn những người khác, gia hỏa này chính là loại người chỉ cần cho nàng ba phần màu sắc nàng có thể tạo thành cả một xưởng nhuộm, cho một chút ánh mặt trời là có thể sáng lạn, cho một chút mưa là có thể nảy mầm. Vì vậy, Lạp Lệ Sa hỏi ngược lại: "Ngươi muốn cái gì?"

Con ngươi Phác Thái Anh đảo một vòng, cười hắc hắc. Có phải nàng nên nắm chắc loại cơ hội ngàn năm một thuở này, khiến cho Lạp Lệ Sa hô to một tiếng "Phác Thái Anh là thần tượng của ta" không đây? Hay là để cho mặt than Lạp Lệ Sa cố gắng cười đến giống như một đóa hoa? Nàng chưa từng nhìn thấy Lạp Lệ Sa thoải mái cười to a.

Lạp Lệ Sa có thể không biết rõ ý xấu của Phác Thái Anh sao?

Hoàng hậu nương nương cong ngón tay gõ gõ hai cái trên mặt bàn, ngữ khí ôn hòa nói: "Ngươi khẳng định không muốn bị làm khó dễ a?"

Đây là uy hϊếp! Đây tuyệt đối là uy hϊếp trắng trợn!

Phác Thái Anh sẽ tiếp nhận phần uy hϊếp này sao? Làm sao có thể! Nàng ngọt ngào mà cười cười: "Ai làm khó dễ ai còn chưa biết đâu!" Nàng lăn lộn trong cung đã nhiều năm, lại được Phác Quý Thái phi chia cho nàng một nhóm nhân mạch thế lực, nàng sẽ sợ Lạp Lệ Sa sao? Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng sợ Lạp Lệ Sa, được chứ!

Lạp Lệ Sa dùng một loại ánh mắt thương cảm nhìn Phác Thái Anh: "Có sức chẳng sợ có võ. Ta dù sao cũng là Hoàng hậu a."

Hai người bọn họ cũng coi như là thanh mai thanh mai, từ nhỏ ganh đua cho tới lớn, tuy rằng hai người đều ưu tú, nhưng kỳ thật phong cách xử sự các nàng có khác biệt hết sức rõ ràng. Phác Thái Anh rành mưu lợi, mà Lạp Lệ Sa lại thích nắm chắc toàn cục. Phác Thái Anh ưa thích âm mưu, mà Lạp Lệ Sa rành dương mưu.

Phác Thái Anh thở dài một hơi, sâu kín cười cười, nói: "Không nên ép ta lấy vị trí Hoàng hậu làm mục tiêu, sau đó đem ngươi xử lý a."

Cái gì gọi là oan gia? Chỉ cần hai người một mình cùng một chỗ, trong vong mười câu đối thoại các nàng sẽ bắt đầu tranh cãi, chưa từng có ngoại lệ. Ngươi châm chọc ta một câu, ta liền uy hϊếp ngươi một câu; ngươi đối với ta từ trước đến nay đều là một bộ dạng không phục, mà trong lòng ta cũng tặng ngươi một câu ha ha.

Vì sao trước khi các nàng xuyên qua, hai vị mẫu thân Lạp mẹ và Phác mẹ, đều cho rằng Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa có thể trở thành bạn tốt? Đây chẳng lẽ chỉ là mong ước riêng của hai người mẹ? Làm sao có thể! Các nàng đều là những người mẹ tốt phi thường dân chủ lại nguyện ý tôn trọng ý tưởng của bọn nhỏ.

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa từ nhỏ cũng không đối đầu. Ngay từ đầu, hai người mẹ còn chưa có quen thuộc, cho nên khi thấy hài tử nhà mình và hài tử nhà người ta cãi nhau, các nàng đều cảm thấy rất lúng túng. Theo ý các nàng, hài tử nhà người ta xem ra cũng rất hiểu chuyện, nhất định là hài tử nhà mình gây tai hoạ rồi. Chỉ là đợi đến khi hai người mẹ càng ngày càng quen thuộc, các nàng làm người ngoài cuộc mà nhìn ra chân tướng, nguyên lai cãi nhau là vì cách thức ở chung giữa hai đứa nhỏ a.

Lạp mẹ vẫn cảm thấy mối quan hệ giữa Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh là rất tốt. Nàng khẳng định chắc chắn mà nói với Phác mẹ: "Đứa nhỏ này của nhà ta a, từ nhỏ đã là một khối băng, không thích phản ứng người khác. Coi như là người khác trêu chọc nàng, ngay cả lông mày nàng cũng không nhíu một cái. Nhưng từ sau khi quen biết tiểu Thái Anh nhà các ngươi a, biểu lộ trên mặt nàng đều sinh động hơn nhiều! Ai ôi!!!, ta mới biết được Lạp Lệ Sa nhà chúng ta nguyên lai cũng sẽ đấu võ miệng a!"

Phác mẹ cầm tay Lạp mẹ, giống như là đã tìm được tri âm, nói: "Thái Anh nhà ta không phải cũng vậy sao? Nàng a, nhìn như là tính cách rất tốt, nhưng kỳ thật còn chưa qua được thời gian trung nhị* a; thoạt nhìn thì giống như quan hệ với mọi người cũng không tệ, nhưng kỳ thật cũng không có bằng hữu thực sự. Ta thà rằng nàng phát giận đối với người bên cạnh, cũng không muốn nàng mãi mãi giả vờ vui vẻ. Ta nhìn ra được, nàng kỳ thật rất thích Lạp Lệ Sa a!"

(*Chứng tâm lý thường xuất hiện ở các thiếu niên trong tuổi dậy thì)

Hai người mẹ của chúng ta nhìn thấu chân tướng, đáng tiếc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc còn cảm thấy đối phương chính là khắc tinh của mình.

Cũng may lúc này Hoàng hậu và sủng phi đều nhớ tới còn có chính sự phải thương lượng, đâm chọt nhau vài câu liền thấy đủ.

Phác Thái Anh đổ đi chén trà lạnh, lại rót một ly mới, hớp một ngụm, nói: "Ta thật muốn hỏi lá bài tẩy của ngươi là cái gì, đoán chừng sự tín nhiệm của ngươi đối với ta là hữu hạn, chắc chắn sẽ không nói hết mọi chuyện cho ta. Vậy ta sẽ chủ động hỏi, giữa ngươi và ta muốn trao đổi mấy tấm bài hay không?"

Trà cụ là sản phẩm Long Tuyền của lò Mai Tử Thanh. Men sứ màu sắc óng ánh, đúng là "Vũ thiên thanh vân toái phá thân, Mai tử lưu toan phiếm thanh thời".

Ánh mắt Lạp Lệ Sa lướt qua ngón tay thon dài đang bưng lấy chén trà của Phác Thái Anh, tay như bạch ngọc, trà như thanh ngọc, ở cạnh nhau lại càng tăng thêm nét đẹp. Nàng không nhanh không chậm nói: "Ta vẫn luôn dưỡng bệnh ở biệt viện, những năm qua chuyện có thể làm thực sự là có hạn, trong nội cung xác thực không thể cài vào nhiều người."

Hai người đều là xuyên qua, không thể nói vận khí của ai tốt hơn. Lạp Lệ Sa tuy đã định trước sẽ thành Hoàng hậu, nhưng địa vị của nàng ở Lạp gia tràn đầy nguy cơ, còn phải đề phòng người trong nhà tính toán. Phác Thái Anh mặc dù lao tâm lao lực mới trở thành sủng phi, nhưng toàn bộ Phác gia đều là hậu thuẫn của nàng.

Các nàng cùng nhau xuyên qua, chỉ là sau khi xuyên qua số lần hai người gặp mặt cũng không nhiều. Hơn nửa thời gian Phác Thái Anh ở lại trong cung cùng Phác Quý Thái phi, mà hơn nửa thời gian Lạp Lệ Sa là ở biệt viện dưỡng bệnh. Nói là dưỡng bệnh, nhưng thật ra là vì tránh những thị thị phi phi trong kinh thành. Nàng nhất định phải ẩn nhẫn.

"Ta không tin khi ngươi ở trong biệt viện thì chuyện gì cũng không có làm." Phác Thái Anh lại theo thói quen cười nhạo một tiếng, "Vị ca ca kia của ngươi thế nào?"

Toàn bộ gia đình người con thứ của Lạp gia ngoại trừ Lạp Lệ Sa, cũng chỉ còn lại một nam hài, lớn hơn Lạp Lệ Sa hai tuổi. Giờ phút này, thấy Phác Thái Anh nhắc tới vị huynh trưởng tiện nghi kia, trong mắt Lạp Lệ Sa đã có thêm một chút độ ấm, nói: "Hắn là một người có thể dạy dỗ được. Bất quá, bây giờ còn không phải lúc dùng đến hắn."

Trong lòng Phác Thái Anh cười ha ha một tiếng. Nàng cúi đầu xuống, không muốn nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa có chút thở dài, nói tiếp: "Khi ta ở trong biệt viện quả thật có chút sắp xếp, chỉ tiếc mười năm trồng cây trăm năm trồng người, bây giờ còn chưa có trái để cho ta thu hoạch." Dục tốc bất đạt. Nàng mưu tính chính là đại cục, nếu như không phải một kích tất trúng, nàng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Phác Thái Anh ước chừng đã hiểu sắp xếp của Lạp Lệ Sa, nàng không có hỏi tới, nói: "Theo ta được biết, trong Chiêu Dương điện khắp nơi đều là tai mắt, những người này nhìn như trung thành, kỳ thật sau lưng từng người đều có chủ tử khác. Để cho bốn cái máy tính kia của ngươi theo dõi chặt chẽ một chút. Đúng rồi, Tiểu Lý Tử là người của Hoàng thượng."

Tiểu Lý Tử là nhị đẳng thái giám trong Chiêu Dương điện, nhìn qua là một người xuề xòa không có tâm cơ.

"Được." Lạp Lệ Sa nói. Nàng xác thực muốn đem đám người do thám đều đẩy đi, do thám nghe theo mệnh của Hoàng thượng khi chưa cần đυ.ng tới thì sẽ không đυ.ng tới.

Phác Thái Anh còn nói: "Ngươi phải cảnh giác một chút a, mấy tháng tới đây có thể sẽ diễn ra một trận đánh ác liệt. Hai vị Thái hậu sẽ không để cho ngươi quá mức tiêu diêu. Nếu như các nàng muốn thu hồi phượng ấn, một trận hỗn loạn nho nhỏ cũng không có cách nào đem ngôi vị Hoàng hậu này của ngươi áp xuống, trừ phi là... Liên quan đến Long tự?"

Nếu như Hoàng hậu gϊếŧ hại con nối dõi của Hoàng thượng còn bị tìm thấy chứng cứ, cho dù không bị phế hậu vị, nhưng quyền lợi của vị Hoàng hậu kia chắc chắn sẽ bị thu hồi.

Hai vị Thái hậu cũng không phải thân tổ mẫu của đám Hoàng tử Công chúa kia, rất khó cam đoan các nàng sẽ không ra tay với tiểu hài tử.

Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là suy đoán của Phác Thái Anh. Nàng còn chưa thu được tin tức đáng tin cậy.

"Tóm lại, chính ngươi vạn sự cẩn thận đi." Phác Thái Anh cợt nhả mà nói một câu, "Hay là, ngươi muốn chủ động xuất kích?"

Lạp Lệ Sa nhịn không được cười một chút, dường như là đang cười Phác Thái Anh khờ khạo. Nàng nhìn chằm chằm vào hai mắt Phác Thái Anh, lạnh nhạt nói: "Làm nhiều sai nhiều. Ta không làm gì cả cũng là đã thắng, hiện tại phải chờ đợi yêu ma quỷ quái ở chỗ tối lộ ra chân tướng. Người sốt ruột mãi mãi cũng không phải là ta a."

Người sốt ruột mãi mãi cũng không phải là ta a, đồ ngốc.

Phác Thái Anh luôn cảm thấy còn có hai chữ mà Lạp Lệ Sa chưa nói ra khỏi miệng, nhưng lại thể hiện rất rõ qua giọng nói. Vì vậy, nàng ngay lập tức sẽ xù lông.

Rút đao đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro