Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh ngồi trên ghế dựa, tay chống cằm tựa ở trên bàn, không chớp mắt mà nhìn Lạp Lệ Sa.

Khi một người đang hết sức tập trung vào công việc, lúc đó nàng nhất định là có mị lực nhất. Phác Thái Anh nhìn một chút, nhịn không được ngây người.

Lạp Lệ Sa là một người có thể làm đại sự, trực tiếp không để ý đến ánh mắt nóng rát của Phác Thái Anh, chỉ quan tâm hoàn thành công tác của mình. Đợi sau khi giải quyết mọi chuyện xong rồi, Lạp Lệ Sa mới ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, giọng nói coi như ôn hòa hỏi: "Có muốn ăn chút gì hay không? Uống gì không?"

Phác Thái Anh bảo trì động tác chống cằm, không nói một câu, dường như linh hồn của nàng đã bay mất.

Lạp Lệ Sa có chút nhíu mày.

Lúc này Phác Thái Anh mới giống như vừa mới kịp phản ứng đến, vội vội vàng vàng nói: "Được, được, ăn cái gì?" Nàng cảm thấy trái tim của mình đang nhảy bình bịch bình bịch. Thiệt là, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên trở nên ôn nhu như vậy làm cái gì? Lạp Lệ Sa nhíu mày liền trở nên tự nhiên rất nhiều á!

Lạp Lệ Sa thông báo cho Bình Quả một chút. Không bao lâu, đã có người đưa lên tám dĩa điểm tâm nhỏ.

Tuy có tám dĩa, nhưng mà một chút điểm tâm ấy được trang trí tinh túy giống như cơm Tây vậy. Chén đĩa rất lớn, điểm tâm trên đó rất ít, mỗi món điểm tâm được tạo hình rất tinh trí khả ái, nhưng mà một đĩa điểm tâm đoán chừng liền chỉ đủ cho Phác Thái Anh ăn hai miếng a. Nhìn ra được, những thứ này đều là đặc biệt chuẩn bị cho Phác Thái Anh.

Đồ uống là trà sữa, dựa theo khẩu vị của Phác Thái Anh mà nấu, vị sữa đậm hơn vị trà. Trong trà sữa không có trân châu, chỉ có hoa quả.

Lạp Lệ Sa không có hứng thú đối với điểm tâm, chỉ bưng một chén trà sữa từ từ uống. Bất quá, chén trà sữa của nàng thì vị trà đậm hơn vị sữa. Nàng hớp hai ngụm, đem trà sữa để ở trên bàn nhỏ, thấy Phác Thái Anh dùng cái thẻ ghim lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng. Cũng có thể vì hương vị điểm tâm rất tốt, con mắt Phác Thái Anh đều híp lại. Lạp Lệ Sa rốt cuộc hiểu rõ một điểm, kỳ thật Phác Thái Anh người này rất dễ nuôi.

"Làm gì vậy? Nhìn ta làm gì? Ngươi cũng muốn ăn sao?" Phác Thái Anh cố ý dùng cái thẻ ghim lấy một khối điểm tâm, đưa tới trước mặt Lạp Lệ Sa. Bởi vì biết rõ khẩu vị của Lạp Lệ Sa thiên nhạt, đối với đồ ngọt hoàn toàn vô cảm, cho nên Phác Thái Anh tin rằng, Lạp Lệ Sa nhất định sẽ lắc đầu cự tuyệt. Nàng chỉ là muốn đùa người kia thôi.

Nhưng mà, Lạp Lệ Sa có chút cúi đầu xuống, lấy môi ngậm một cái, đem điểm tâm trên thẻ ngậm đi.

Phác Thái Anh nhìn cái thẻ trống không, nhất thời có chút theo không kịp nội dung vở kịch này.

Lạp Lệ Sa chậm rãi đem điểm tâm nuốt xuống, mỉm cười nói: "Hương vị quả thật không tệ, trách không được ngươi thích ăn như vậy."

Lúc này Phác Thái Anh mới phản ứng tới, Lạp Lệ Sa thế nhưng đã tiếp nhận thứ nàng đút cho! A a a, sao ngươi lại thật sự ăn rồi?! Trong lòng Phác Thái Anh gầm thét. Nàng chăm chú nhìn bờ môi hồng nhuận phơn phớt của Lạp Lệ Sa, nội tâm cũng đang chảy máu. Món điểm tâm ấy tổng cộng chỉ có hai miếng a, ngươi nhanh trả lại cho ta a!

"Nhìn ta làm gì? Cám ơn ngươi đã chia sẻ." Lạp Lệ Sa cố ý học giọng điệu nói chuyện của Phác Thái Anh, nói.

Ayy, Lạp Lệ Sa cũng đã nói cám ơn, lại nói quả thật là tự bàn tay ngu ngốc của mình muốn cho Lạp Lệ Sa ăn... Phác Thái Anh cố gắng đem một chút tiếc nuối kia ép xuống, bưng ra một bộ dáng cao quý lạnh lùng xinh đẹp, nói: "Không, không cần khách khí. Nếu như ngươi thích, ta chỗ này còn có, phần ngươi hai..."

Lời còn chưa nói hết, Phác Thái Anh đã biết sẽ xảy ra chuyện xấu! Trước kia nàng thường xuyên nói với Lạp Lệ Sa những lời như vậy, cũng đã nói quen rồi, chỉ là mỗi một lần Lạp Lệ Sa đều cự tuyệt, vì vậy nàng luôn có thể đem đồ ngọt độc hưởng rồi. Nhưng mà, hôm nay Lạp Lệ Sa động kinh a! Vạn nhất nàng đồng ý thì sao đây?

Phác Thái Anh sốt sắng mà nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cố ý làm ra một bộ dáng vui vẻ.

Trong lòng Phác Thái Anh trầm xuống. Nếu như nàng thu hồi những lời mình vừa nói, có thể bị Lạp Lệ Sa cười nhạo hay không?

Lạp Lệ Sa chậm rãi nói: "Cảm ơn ngươi..."

Phác Thái Anh đang đấu tranh nội tâm. Rốt cuộc là bị Lạp Lệ Sa cười nhạo thì thảm hại hơn một chút, hay là đem đồ ngọt chia ra thì thảm hại hơn một chút?

"Bất quá, ta còn không đói bụng. Chỉ có thể cự tuyệt hảo ý của ngươi." Sau khi thở mạnh ra, Lạp Lệ Sa cười nói.

Trong nội tâm Phác Thái Anh triệt để thở phào nhẹ nhõm, trên mặt vẫn còn muốn mạnh miệng, cố ý làm ra một bộ dáng không quá cao hứng, nói: "Vậy thì thật là thật là đáng tiếc, ta thành tâm thành ý muốn chia sẻ với ngươi ..." Điểm tâm trong Chiêu Dương điện càng ngày càng ngon, chẳng qua là số lượng cũng càng ngày càng ít.

Trong mắt Lạp Lệ Sa dường như xuất hiện một con mèo nhỏ. Một giây trước nàng giương nanh múa vuốt giả vờ mình là lão hổ uy phong, một giây sau lập tức lộ ra nguyên hình, bởi vì một ít điểm tâm mà để lộ bụng nhỏ còn bắt đầu ngáy pho pho. Nàng trong chốc lát xù lông, trong chốc lát... Trong chốc lát lại xù lông rồi.

Bởi vì Lạp Lệ Sa "Thức thời", Phác Thái Anh chủ động tán phát thiện ý, hỏi: "Gần đây gặp chuyện gì phiền lòng sao?"

"Đúng là có một việc tương đối khó xử lý." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh uống một ngụm trà sữa ngọt ngào, dùng ánh mắt lóe sáng mà nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Nói đi, chuyện gì?"

Cái đuôi sau lưng Phác meo meo lắc qua lắc lại, nóng lòng chờ đợi để được hảo hảo biểu hiện một phen.

Lạp Lệ Sa liền đem suy đoán của mình về nguyên nhân cái chết của Tạ Phò mã nói cho Phác Thái Anh. Phác Thái Anh cắn môi dưới, nói: "Suy đoán của ngươi xác thực rất có đạo lý... Chẳng qua là, bởi vì Tạ gia có người nhận hối lộ của Cổ Lạp quốc, hắn cố ý thiên hướng Cổ Lạp quốc lúc đàm phán, sau đó Tạ Phò mã biết chuyện này, liền tự sát, chỉ cầu Đại trưởng Công chúa có thể buông tha Tạ gia? Tại sao ta cảm thấy, sự tình cũng không có đơn giản như vậy a?"

"Trực giác của ngươi rất chuẩn." Lạp Lệ Sa nói.

"Ta coi như ngươi đang khen ngợi ta." Phác Thái Anh chu miệng một chút.

"Đúng là đang khen ngươi a." Lạp Lệ Sa bình tĩnh mà xác nhận lời nói của Phác Thái Anh, "Ngươi biết khi đó vì sao ta định nuôi Đại hoàng tử không?"

"Kết quả không phải ngươi không có nuôi sao ... Hiện tại hắn ở chỗ của ta, thật sự là tiện nghi ngươi rồi." Phác Thái Anh có chút ghét bỏ nói, "Cũng may đứa nhỏ này rất nghe lời, so với trong tưởng tượng của ta còn muốn hiểu chuyện một chút a. Ân, hơn nữa khẩu vị cũng rất giống ta, đều đặc biệt thích ăn đồ ngọt."

Có đôi khi, lúc Phác Thái Anh dùng giọng điệu rất ghét bỏ để nói về một sự vật, nhưng nàng cũng không phải thật sự chán ghét thứ đó như vậy.

Về điểm này, Phác mẫu đã từng ra sức mà phổ cập khoa học cho Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh chính là một người khẩu thị tâm phi nha.

Hơn nữa, xác thực Lạp Lệ Sa cũng dựa vào lực quan sát của mình, phát hiện ra đặc điểm này của Phác Thái Anh. Nói cách khác, Phác Thái Anh cùng mèo mập Thất Thất mãi mãi cũng không có giây phút chung sống hoà bình, nhưng mà nếu muốn hỏi trong cung này ai là người bảo vệ Thất Thất nhất, nhất định ngoài Phác Thái Anh ra cũng không thể là ai khác rồi.

Cho nên, Phác Thái Anh không phải thật sự chán ghét Đại hoàng tử, Lạp Lệ Sa tin rằng Đại hoàng tử nhất định có thể nhận được sự chiếu cố rất tốt ở chỗ của Phác Thái Anh.

Không để ý đến Phác Thái Anh oán giận, Lạp Lệ Sa chậm rãi nói: "Chu Thường Tại muốn dùng một bí mật đổi lấy một lời hứa hẹn của ta."

Phác Thái Anh lộ ra một dáng tươi cười khinh thường: "Có bí mật gì quan trọng như vậy, có thể đổi lấy lời hứa hẹn để ngươi bảo vệ nhi tử của nàng bình an lớn lên? Phải biết, bí mật nói ra liền không đáng giá, mà ở trong cung này hảo hảo nuôi lớn một đứa bé, kia thật không phải là một việc dễ dàng."

"Nếu như, bí mật này liên quan đến chân tướng cái chết của Cao Tông thì sao?" Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nhìn Phác Thái Anh một cái.

"Cái gì?!" Phác Thái Anh thiếu chút nữa đã đánh rơi ly trà sữa trong tay mình. Nàng không biết vì sao Lạp Lệ Sa còn có thể bình tĩnh như thế.

Cao Tông chính là Hoàng đế đời trước, cũng là thân phụ đã qua đời vài chục năm của Kiền Khánh đế. Không giống với loại Hoàng đế thất bại như Kiền Khánh đế, Cao Tông thật ra là một vị Hoàng đế tương đối thiết huyết lãnh tĩnh. Mặc dù do hạn chế của thời đại, theo quan điểm của Phác Thái Anh, các loại thành tựu của Cao Tông kỳ thật cũng đầy khuyết điểm, nhưng đối với người thời đại này mà nói, hắn thật sự cũng coi là một vị Hoàng đế tốt trong lòng dân chúng rồi.

Cao Tông là bệnh chết. Nếu như hắn không chết sớm như vậy, cũng không có chuyện ấu chủ đăng cơ Thái hậu buông rèm chấp chính.

Phác Thái Anh kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ hắn bị người khác hại chết?" Điều này cũng thật đáng ngạc nhiên a! Ai có thể hại chết một vị Hoàng đế ở trong cung?

"Chu Thường Tại nói, lúc ấy Cao Tông đúng là ngã bệnh, chỉ là bệnh không nguy kịch. Có người thúc đầy quá trình tử vong của hắn." Lạp Lệ Sa nhịn không được lại nhíu mày một lần nữa, "Bất quá, những thứ nàng biết cũng rất hữu hạn, là nàng nghe được từ chỗ dưỡng mẫu của nàng sau khi tiến cung."

Vị dưỡng mẫu kia tất nhiên cũng đã sớm chết rồi. Bất quá, Chu Thường Tại người này lá gan khá lớn, vẫn bảo lưu lại một vật làm chứng cớ.

"Chứng cớ đâu?" Phác Thái Anh hỏi.

"Ta đã lấy được rồi, đợi lát nữa liền cho ngươi xem. Chỉ có điều, cái chứng cứ kia là một...chứng cứ không quan trọng, hoàn toàn không thể trực tiếp chứng minh cái chết của Cao Tông là có vấn đề. Chu Thường Tại nói, chuyện này hẳn là có liên quan đến Tạ Thái hậu." Lạp Lệ Sa thở dài một hơi nói.

Cao Tông là bệnh lâu ngày mà chết, hắn không phải là chết đột ngột. Nghĩa là, nếu quả thật có người muốn gϊếŧ hắn, sẽ lựa chọn độc mãn tính . Mà lúc ấy bên cạnh Cao Tông vây quanh nhiều Thái y như vậy, bao quát cả người bây giờ giúp Phác Thái Anh lừa trên gạt dưới là Tống Thái y, y thuật của bọn hắn đều là tốt nhất, hơn nữa bọn hắn cũng tuyệt đối không có khả năng cùng lúc bị người nào đó mua chuộc. Như vậy, chẳng lẽ lúc ấy những Thái y này không phát hiện được có cái gì không đúng sao?

Nhưng mà, Chu Thường Tại là không có gan lừa gạt Lạp Lệ Sa. Bởi vì, nàng không dám đem tánh mạng của con mình ra đánh cược.

Tóm lại, Lạp Lệ Sa cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.

"Tạ gia hư hư thực thực động tay vào cái chết của Cao Tông, việc này chúng ta trước không đề cập tới. Trở lại chuyện lúc trước." Phác Thái Anh nói.

Lạp Lệ Sa nhẹ gật đầu, tỏ ý Phác Thái Anh tiếp tục nói.

Phác Thái Anh là một người rất thích những ý nghĩ kỳ lạ. Có đôi khi, suy nghĩ kỳ lạ không có nghĩa là nàng không nên thân, mà hoàn toàn chứng minh là nàng nhạy cảm.

"Lúc người nhà họ Tạ đi sứ, đem đất đai vốn thuốc về chúng ta cắt nhường đi... Ngươi cảm thấy hắn là bị người Cổ Lạp quốc hối lộ. Nhưng kỳ thật, có một loại khả năng khác hay không? Nói thí dụ như, người nhà họ Tạ làm như vậy, chỉ là do bọn hắn muốn làm như vậy. Dù sao ở thời đại này, trên mảnh đất không có người ở, lại không có gì sản xuất, chính là một mảnh đất cằn sỏi đá, Cổ Lạp quốc muốn mảnh đất này làm cái gì?" Phác Thái Anh nói.

"Ngươi hoài nghi không phải Cổ Lạp quốc muốn mảnh đất kia, mà là người nhà họ Tạ muốn mảnh đất kia? Vậy người nhà họ Tạ vì sao lại muốn nó?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương liếc nhau một cái.

Một giây sau, các nàng trăm miệng một lời nói: "Ta hoài nghi trên mảnh đất kia có tài nguyên khoáng sản!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro