Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bất kỳ thời đại nào, tầm quan trọng của mỏ kim loại, mỏ năng lượng đều không cần nói cũng biết.

Phác Thái Anh nhịn không được lại cắn môi dưới một lần nữa, nói: "Nếu như Tạ gia thật sự to gan như vậy, ta dám nói, chuyện này tuyệt đối là do một vài người trong Tạ gia làm ra. Phần lớn người trong Tạ gia đều chẳng hay biết gì cả. Nói cách khác, bên trong Tạ gia tuyệt đối là xảy ra vấn đề."

"Ta sẽ ta sẽ cho người điều tra chuyện này. Ngươi giúp ta liệt kê trục thời gian một chút." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh cảm thấy việc này có chút khó giải quyết: "Trục thời gian từ năm mươi năm trước sao? Vậy ít nhất phải đi ngược về sau hơn năm mươi năm trước. Tạ gia có thể thay đổi như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai. Những thứ khác không nói, Cao Tông đã mất được hai mươi năm rồi, Tạ Phò mã cũng đã chết lâu như vậy."

"Ta biết chuyện này lượng công việc rất lớn, chỉ là ta không tìm được người khác có thể cùng thương lượng, chỉ có thể xin ngươi giúp ta." Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói. Nàng có một đôi mắt rất sâu, tựa hồ đen hơn người bình thường một chút. Đôi mắt như vậy mang theo lực hấp dẫn trí mạng nào đó.

Phác Thái Anh theo bản năng mà né tránh ánh mắt của Lạp Lệ Sa, dùng một loại thanh âm không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, giúp ngươi là được!"

Chuyện này là có chút phức tạp, bởi vì rất nhiều người nhà họ Tạ cũng chưa hẳn đã biết hết gia sự của mình, cho nên Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cũng có chút không biết bắt đầu từ đâu. Lại nói cái chết của Cao Tông a, nếu như Tạ gia thật sự nhúng tay vào chuyện đó, vậy vì sao hai mươi năm nay lại không có động tĩnh gì?

Phác Thái Anh có một loại cảm giác, dường như người điều khiển tất cả những chuyện này là một người điên, làm việc dựa vào sở thích, ít có điều gì kiêng kị.

"Cảm ơn ngươi." Lạp Lệ Sa chân thành nói.

Phác Thái Anh càng ngày càng cảm thấy Lạp Lệ Sa không được bình thường, Lạp Lệ Sa hôm nay cùng Lạp Lệ Sa trước kia có nhưng khác biệt rất rõ ràng, thế cho nên Thục phi nương nương cũng không biết nên ứng đối ra sao. Giống như một tiếng cám ơn này, Lạp Lệ Sa trước kia là tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói câu này ra khỏi miệng a.

Vì vậy, Phác Thái Anh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cái kia... Nếu như thân thể ngươi không thoải mái, vậy nghỉ ngơi nhiều một chút."

Lạp Lệ Sa rất ít có thể nghe thấy loại lời nói biểu lộ sự quan tâm thẳng thừng như thế này từ trong miệng Phác Thái Anh, bình thường Phác Thái Anh chỉ biết ác mồm ác miệng để biểu lộ sự quan tâm. Nàng cười cười nói: "Ta rất tốt, cám ơn ngươi nha. Đúng rồi, tại sao bỗng nhiên ngươi lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ sắc mặt của ta nhìn qua không tốt lắm sao?"

Cám ơn ngươi nha ...

Cám ơn ngươi nha ...

Ngươi nha ...

Nha ...

Lạp Lệ Sa hầu như chưa từng dùng qua loại ngữ khí hoạt bát như vậy để nói chuyện ở trước mặt Phác Thái Anh, một giọng điệu trợ từ "Nha" khiến cho toàn thân Phác Thái Anh đều run lên. Phác Thái Anh nhịn không được đứng lên, đi đến bên cạnh Lạp Lệ Sa, sờ trán Lạp Lệ Sa, nói: "Thật sự không có không thoải mái sao?"

Tay Phác Thái Anh thật ấm áp. Lạp Lệ Sa là một người không thích có quá nhiều tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng mà lúc này nàng không có tránh né.

"Ân, hẳn là không có phát sốt ... Vậy chính là mấy ngày nay quá mệt mỏi? Công việc là làm không hết, phải tận hưởng lạc thú trước mắt a!" Phác Thái Anh ý định hảo hảo mà truyền thụ một ít "Lý luận của Phác thị" cho người cuồng công việc như Lạp Lệ Sa. Đức tin trời ban của Phác Thái Anh chính là nhất định phải học được cách tận hưởng lạc thú trước mắt!

Trên mặt Lạp Lệ Sa lộ ra một dáng tươi cười rất nhạt: "Đúng là cảm thấy hơi mệt một chút, đại khái là bởi vì mấy ngày qua đều không có ngươi giúp ta a? Cho nên, coi như là vì ta, sau này ngươi đều phải chăm sóc tốt bản thân, không thể dễ dàng ngã bệnh, không thể dễ dàng bãi công. Có được không?"

Phác Thái Anh lại một lần nữa dời đi ánh mắt, cầm lấy cái chén uống một ngụm trà sữa lớn, mới cúi đầu nói: "Thì ra đối với ngươi, ta, ta ngay cả tư cách bị bệnh cũng không có? Ngươi, ngươi chính là vạn ác tư bản chủ nghĩa. Hừ, người đều là ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không sinh bệnh đây..."

Thấy Phác Thái Anh càng nói càng không ra hình dáng rồi, Lạp Lệ Sa nhanh chóng cắt lời nàng: "Ngươi biết rất rõ ràng, thật ra là ta đang quan tâm ngươi."

Phác tiểu miêu nhanh chóng xù lông, thập phần chột dạ nói: "Muốn, muốn ngươi quan tâm sao? Vừa rồi nói đến đâu rồi? Mỏ, tài nguyên khoáng sản đúng không? Nếu như trên mảnh đất kia thật sự có tài nguyên khoáng sản, ngươi hy vọng là mỏ gì?" Nàng lại uống một hớp trà sữa, kết quả là bởi vì uống quá nhanh, bị sặc.

Lạp Lệ Sa lặng yên nhìn Phác Thái Anh ngốc nghếch, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Nếu như là quặng sắt thì tốt rồi."

Quặng sắt, có nghĩa là tiền, có nghĩa là quân giới, có nghĩa là một nhánh quân đội!

Một vĩ nhân nào đó đã từng nói, súng đẻ ra chính quyền*. Vì sao Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đều biết căn bản Kiền Khánh đế không thích hợp làm Hoàng đế, nhưng vào thời điểm nào đó các nàng vẫn như cũ không thể không hùa theo hắn? Vì sao lúc trước Phùng Thái hậu và Tạ Thái hậu đều đem Kiền Khánh đế trở thành vật trang trí, lại không có trực tiếp gϊếŧ chết hắn? Bởi vì trong tay Kiền Khánh đế có binh quyền, không chỉ là mấy nghìn Cấm vệ quân trong nội cung, còn có bộ binh thống lĩnh nha môn và hai đại doanh vùng ngoại thành.

(*Câu này Mao Trạch Đông nói trong Đại hội VI ĐCSTQ, nhưng không biết nguồn gốc từ đâu)

Vì sao Kiền Khánh đế đã sớm nhìn Phùng Thái hậu không vừa mắt, lại đối với nàng một mực chịu đựng nhẫn nhịn? Bởi vì trong tay Phùng lão tướng quân cũng cầm binh quyền.

Lạp Lệ Sa dã tâm bừng bừng. Nhưng mà, một cuộc biến cách nhất định phải đổ máu là không thể nào tách biệt với sự tồn tại của binh quyền. Thư sinh tạo phản, không chỉ mười năm không được, chính là trăm năm cũng không nhất định có thể thành công. Lạp Lệ Sa cần một nhánh quân đội hoàn toàn nghe lệnh của nàng. Nàng có thể nghĩ biện pháp mượn sức mua chuộc võ quan tướng lãnh hiện tại, chuyện này đúng là nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng mà đồng dạng nàng cũng cần một đội tư binh làm át chủ bài. Không cần nhiều, mấy ngàn người là đủ rồi.

"Chúng ta không được rời cung... Vậy phái một người qua bên kia xem một chút đi." Phác Thái Anh nói.

Dù là trên mảnh đất kia thật sự có tài nguyên khoáng sản, chỉ sợ Tạ gia còn chưa kịp khai phát. Lúc trước nếu Tạ Phò mã là vì sự bình an của gia tộc mà chịu chết, nói rõ lúc ấy hắn nhất định là phát hiện cái gì —— nếu không hắn hoàn toàn không cần lấy cái chết ra để tạ tội —— hắn nhất định sẽ nghĩ cách đem chuyện này vùi lấp triệt để, sau đó mới có khả năng yên lòng lựa chọn cái chết. Nhưng mà, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cũng không dám khẳng định hiện tại trên mảnh đất kia rút cuộc là có cái gì.

Lạp Lệ Sa xác thực muốn phái một người qua xem xét một chút, nói: "Người này lựa chọn có chút khó khăn, vừa phải có bản lĩnh, vừa phải đảm bảo lòng trung thành của hắn."

Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nói: "Nhị ca của ta a! Hắn tuy rằng thi đậu học vị Tiến sĩ, nhưng vẫn chưa thụ quan. Phụ thân của ta có ý định đề cho hắn tự do bên ngoài, bởi vậy vẫn luôn chờ đợi cơ hội. Tóm lại, bên này lấy cớ an bài cho hắn xa nhà du học một chuyến, bên kia liền sắp xếp để hắn đi qua xem xét tình hình. Kỳ thật ứng viên tốt nhất là nhị tẩu của ta, nếu như bên kia thật sự có tài nguyên khoáng sản thích hợp, như vậy nhị tẩu của ta có thể trực tiếp tập hợp tư binh cho ngươi."

Phác gia và Phác Thái Anh là vui buồn tương quan, lại có lợi ích gia tộc làm ràng buộc, lại có thân tình làm gắn bó, huống chi Phác gia và Lạp Lệ Sa cũng đã đạt thành hiệp nghị hợp tác, cho nên Phác nhị là người phi thường thích hợp để chọn. Phác nhị đi ra ngoài du học, tất nhiên có thể đem thê tử đi theo cùng.

Lạp Lệ Sa biết rõ nhị tẩu của Phác Thái Anh. Lỗ thị cùng với Phác mẫu tiến cung, cho nên Lạp Lệ Sa đã từng gặp qua nàng.

Nghĩ đến vị Lỗ thị kia dường như mọi hành động đều dùng quý nữ của thời đại để làm thước đo, Lạp Lệ Sa hơi kinh ngạc hỏi: "Nhị tẩu của ngươi?"

Phác Thái Anh nhịn không được bật cười: "Nhị tẩu của ta cũng giấu giếm được ngươi rồi a? Nói thật, nếu như nhị tẩu của ta không nương tay, nhị ca của ta có thể bị nàng đánh đến không xuống giường được. Đương nhiên, năng lực tác chiến đơn binh cũng không tính là gì, về mặt binh pháp nàng quả thật có một bộ do tự mình nghiên cứu, dù sao cũng là gia đình học thức uyên thâm nha. Đúng rồi đúng rồi, lúc muội muội của ta gả cho ca ca của ngươi, nhị tẩu của ta đưa cho nàng một cái nhuyễn tiên, là để muội muội của ta dùng chấn chỉnh thê cương."

"... Rất tốt." Lạp Lệ Sa nhịn không được bật cười. Không nghĩ đến ở thời đại này còn có nữ tử cởi mở tự tại như vậy.

Lạp Lệ Sa cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện Phác nhị và Lỗ thị đúng là người rất thích hợp để lựa chọn, chẳng qua là chuyện này lại không thể để một mình đôi tiểu phu thê này đi làm. Dù sao, chuyện này có rất nhiều nguy hiểm. Cho nên, cần một đội người có thể bảo vệ bọn họ, có thể là gia đinh, có thể là hộ vệ.

Phác gia khẳng định có gia đinh cường tráng, chỉ là Lạp Lệ Sa vẫn là nhịn không được nhớ tới một người. Nàng nhìn Phác Thái Anh, nói: "Ta cảm thấy ca ca của ngươi rất thích hợp, nếu như Phác gia đồng ý, liền làm phiền nhị ca, nhị tẩu của ngươi đi một chuyến này a. Cùng lúc đó, ta sẽ để cho Nha Cửu bảo vệ bọn họ."

"Nha Cửu?"

"Còn nhớ rõ vị muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng đế không?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh hừ một tiếng: "Chính là người ni cô bị một mồi lửa thiêu chết ở trong am? Khi đó ta đã biết sự tình không có đơn giản như vậy, tiểu Công chúa ở trong am ni cô chờ đợi vài chục năm, vẫn luôn là thật tốt, cố tình chờ ngươi đến Long Giác tự một chuyến, ni cô am liền bị cháy... Ngươi đã làm cái gì?"

Thế nhưng Lạp Lệ Sa lại giấu giếm nàng lâu như vậy! Rất tốt, đây quả nhiên là Lạp Lệ Sa bình thường! Không bình thường gì gì đó nhất định là ảo giác của nàng a!

"Không có làm cái gì, chẳng qua là đưa cho nàng mấy câu." Lạp Lệ Sa ăn ngay nói thật.

Phác Thái Anh lại cho rằng Lạp Lệ Sa là đang cố ý giấu giếm, lần nữa hừ một tiếng: "Mà thôi, ngươi không muốn nói cho ta biết, ta cũng không muốn biết!"

"Thật sự chẳng qua là đưa cho nàng mấy câu." Lạp Lệ Sa tựa hồ trở nên đặc biệt có kiên nhẫn, "Ngươi cho rằng Nha Cửu... Vẫn là gọi nàng là Nha Cửu a, đây là danh tự mà sau này chính nàng đặt cho mình, ngươi cho rằng Nha Cửu là một người đơn giản? Chẳng lẽ nàng còn sống ở trong am ni cô chỉ là bởi vì nàng mạng lớn? Không hẳn vậy, là vì có người đang bảo vệ nàng. Cao Tông chỉ có hai hài tử, trước khi chết vì trải đường cho nhi tử, hắn lo lắng hết lòng làm bao nhiêu chuyện! Duới tình huống như thế, nữ nhi chỗ đó làm sao có thể không có sắp xếp gì cả? Nha Cửu là có người bảo vệ, chẳng qua là người không nhiều lắm."

Người bảo vệ Nha Cửu là một tiểu đội những nữ tử được huấn luyện đặc thù gồm hai mươi người. Đây là át chủ bài Cao Tông lưu lại để bảo vệ tính mạng cho nữ nhi của mình. Những người này rất trung thành, chỉ nghe lệnh Cao Tông, sau khi Cao Tông qua đời, các nàng vẫn phụng mệnh bảo hộ Nha Cửu, cho tới bây giờ.

"Như vậy, vị tiểu Công chúa kia... Được rồi, Nha Cửu, bây giờ nàng ở đâu?" Phác Thái Anh hỏi.

"Ha, đại khái là ở một ngọn núi phía nam nào đó làm nữ thổ phỉ a. Ta lập tức viết thư triệu hồi nàng đến." Lạp Lệ Sa nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro