Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Phác Thái Anh xuyên qua nhờ vào sự cố gắng không ngừng của mình đã thành công lấy được rất nhiều kỹ năng. Nói thí dụ như, trước khi nàng xuyên qua chưa từng tự may y phục, sau khi xuyên qua lại có thể thêu thùa may vá. Loại kỹ năng này những quý nữ nhất định phải học qua, kỳ thật Lạp Lệ Sa cũng không tránh khỏi phải học một chút. Bất quá, từ phương diện thêu nghệ này mà nói, Phác Thái Anh có thể vượt qua Lạp Lệ Sa rất nhiều. Phác Thái Anh có thể thêu trăm hoa đua nở, Lạp Lệ Sa cũng chỉ biết thêu những thứ đơn giản một chút như đám mây, đường vân.

Đáng tiếc, sau khi xuyên qua Phác Thái Anh không có cơ hội tiếp xúc với ngựa. Sau khi đến bãi săn, nàng mới bỗng nhiên ý thức được chính mình thế nhưng không biết cưỡi ngựa!

Ngược lại, Lạp Lệ Sa là biết cưỡi ngựa. Lúc ở hiện đại nàng cũng đã có được kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt rồi. Bởi vì một vị bằng hữu của Lạp mẹ có kinh doanh trường đua ngựa, lúc Lạp Lệ Sa học cấp hai, cấp ba, mỗi tháng Lạp mẹ đều mang nàng đến trường đua ngựa để thả lỏng tâm tình. Sau khi xuyên qua, Lạp Lệ Sa không muốn nán lại ở Lạp gia quá lâu, sau đó đến ở trong thôn trang. Chỗ đó cũng có nuôi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Lạp Lệ Sa không bị lãng quên, thậm chí còn từng đua ngựa với Lạp nhị!

Lạp Lệ Sa ném cho Phác Thái Anh sự miệt thị vương giả.

Khi Hoàng hậu mặc một thân kỵ trang xinh đẹp mang theo thị vệ cưỡi ngựa lao ra, Thục phi chỉ có thể ngồi ở dưới cái dù che nắng, ăn hoa quả, hóng một chút gió trên bãi săn, cùng tâm sự với các thị nữ, nhìn như nhàn nhã tự tại, ai có thể biết rõ trong lòng nàng đang chán nản? Ngay cả Kiền Khánh đế đều có thể đeo cung tên đi săn, tuy rằng những thứ hắn săn được không nhất định là do đích thân hắn săn, nói không chừng là do bọn thị vệ nghĩ cách ngụy tạo, nhưng hắn rất vui vẻ.

Trên bãi săn, không biết cưỡi ngựa chính là rất đáng thương.

Phác Thái Anh bị ép ngắm phong cảnh một ngày. Sau khi nàng biết mũi tên đầu tiên Lạp Lệ Sa bắn ra liền có thu hoạch, bắn trúng một con thỏ nhỏ, ban đêm khi nàng gặm đùi thỏ, quyết đoán mà căn dặn Khả Nhạc, nói: "Nói hạ nhân chuẩn bị cho ta một con ngựa nghe lời, phải là loại ngoan ngoãn nghe lời nhất." Không phải là cưỡi ngựa sao? Phác Thái Anh định bây giờ sẽ học! Loại người tập hợp cả mỹ mạo lẫn trí tuệ như nàng chẳng lẽ không thể học cưỡi ngựa sao?

Con ngựa ngoan ngoãn nghe lời nhất tất nhiên là có. Con ngựa kia không những dịu dàng ngoan ngoãn, còn phải vô cùng đẹp mắt, tóm lại thập phần phù hợp với thẩm mỹ của Phác Thái Anh.

Con ngựa nhỏ như vậy rất thích hợp với người mới tập cưỡi. Phác Thái Anh ở trên lưng ngựa gần nửa ngày, liền hoàn toàn tự tin mà nghĩ giục ngựa tiến lên. Tiểu thái giám đứng hầu hạ ở một bên, hắn đồng thời cũng là mã quan, hầu hạ Thục phi gần nửa ngày, biết rõ vị nương nương này cũng không có ương ngạnh như trong truyền thuyết, là một người có thể lắng nghe lời khuyên, vì vậy cẩn thận từng li từng tí nói: "Nương nương, khi con ngựa này đi thong thả, ngài có thể ngồi vững vàng, chỉ là khi nó phi nhanh..."

Lời này nói ra phân nửa, để ý thể diện của Phác Thái Anh mà không có tiếp tục nói hết, Phác Thái Anh cũng đã hiểu.

"Nhưng là, nếu như bổn cung không chạy, chẳng phải là mãi mãi cũng không học được kỹ thuật cưỡi ngựa chân chính sao?" Phác Thái Anh buồn bực nói. Thu Liệp tổng cộng diễn ra trong một tháng, trong đó thời gian di chuyển cũng đã mất hai mươi ngày rồi, thời gian chân chính có thể săn bắn vẫn chưa tới mười ngày. Mà bây giờ nàng đã lãng phí hai ngày rồi! Nàng cũng không thể học cưỡi ngựa mất bảy tám ngày a, như vậy cũng chỉ còn lại có một ngày cuối cùng để cho nàng buông thả.

Nếu như mã quan biết ý tưởng của Phác Thái Anh, chỉ cảm thấy Phác Thái Anh nghĩ quá nhiều. Bảy tám ngày đã muốn học được cưỡi ngựa? Ha ha.

Phác Thái Anh đảo tròng mắt, lại hỏi: "Như vậy, bổn cung có thể cưỡi ngựa đến bãi săn đi dạo sao?" Có một khu vực chuyên môn để nàng học cưỡi ngựa, quanh khu vực này cố ý được hàng rào cao vây lại. Nàng cưỡi ngựa, ngựa đi chậm rãi, đều chỉ có thể hoạt động ở trong khu vực này.

Mã quan nhanh chóng nói: "Ngựa của nương nương là được trải qua huấn luyện đặc thù, bởi vậy thập phần dịu dàng ngoan ngoãn. Nếu đi bãi săn, gặp phải dã vật không có mắt nào đó, vạn nhất dọa đến ngựa của nương nương, cũng quấy rầy đến nhã hứng của nương nương." Lời này của hắn đã là qua khách khí, một khi ngựa bị hoảng sợ, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Phác Thái Anh vẫn là phân được nặng nhẹ, đành phải nặng nề mà thở dài một hơi, từ trên ngựa nhảy xuống, nói: "Mà thôi, bổn cung mệt mỏi, hôm nay liền tập đến đây đi. Ngươi ngàn vạn nhớ rõ cho con ngựa này thêm những thứ tốt. Đúng rồi, ngươi tên là gì? Hôm nay hầu hạ rất tốt, cũng ban thưởng!"

Tiểu mã quan nhanh nhẹn tạ ơn. Rốt cuộc là ai nói tính tình của Thục phi nương nương quái đản? Thật sự là không có chủ nhân nào dễ hầu hạ hơn Thục phi nương nương!

Thần sắc Phác Thái Anh không hài lòng mà dẫn Khả Nhạc Tuyết Bích đi về lều bạt của mình. Bởi vì muốn học cưỡi ngựa, Phác Thái Anh cố ý thay một thân kỵ trang lưu loát. Nàng tự cảm thấy mặc như vậy cực kì đẹp đẽ, đáng tiếc không thể đi đến bãi săn để thể hiện tư thế oai hùng rồi. Năm đó tại sao nàng lại không nghĩ tới chuyện đi học cưỡi ngựa chứ?

Bởi vì trong lòng ảo não, Phác Thái Anh không có chú ý tình huống chung quanh, đợi đến lúc nghe được mọi người kinh hô, nàng mới theo bản năng mà ngẩng đầu lên.

Lạp Lệ Sa cưỡi một con đại mã đỏ thẫm đón gió mà đến, trong giây lát liền chạy đến trước mặt Phác Thái Anh. Hoàng hậu thần thái sáng láng mà dừng cương ở cách Phác Thái Anh mấy mét, lại không nhảy xuống ngựa, mà là duy trì cái tư thế cao cao tại thượng kia, đưa tay ra với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh lập tức thu hồi sự hâm mộ cực kỳ trong mắt, bưng một tư thế thua người không thua trận, nghi ngờ hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Đứng sát bên cạnh Phác Thái Anh cũng chỉ có hai người Tuyết Bích Khả Nhạc, tuy rằng chung quanh còn có thị vệ đứng xếp thành hàng, nhưng bọn hắn còn cách Phác Thái Anh một đoạn, bởi vậy bọn hắn không thể nghe rõ ràng đối thoại giữa Thục phi cùng Hoàng hậu. Vì vậy, Phác Thái Anh cũng chẳng muốn dùng tôn xưng đối với Lạp Lệ Sa.

Nàng mới không phải hâm mộ ghen ghét! Nàng mới không phải! Cưỡi ngựa gì gì đó, phải chảy mồ hôi, phải hóng gió, thật sự là quá phá hỏng hình tượng!

Tay Lạp Lệ Sa cũng không có thu hồi, vẫn như cũ duỗi ra như vậy, nói với Phác Thái Anh: "Lên đây đi, ta đưa ngươi đi hóng gió."

Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên Phác Thái Anh rất không thích hợp mà nhớ đến một cảnh tượng nàng đã sớm nhét vào trong thùng rác ký ức. Từ nhỏ nàng chính là một hài tử được hoan nghênh, trong thời kỳ trưởng thành, những thứ hormone kia làm ảnh hưởng khiến cho nam sinh đều thích vây quanh ở bên cạnh nàng. Trong đó có một phú nhị đại, lúc ấy cũng liền mười lăm mười sáu tuổi a, tóm lại cũng còn chưa lấy được bằng lái, người này đoán chừng là xem nhiều phim truyền hình thần tượng, lái chiếc xe thể thao của gia đình, sau đó dừng xe ở dưới lầu nhà Phác Thái Anh, gọi điện thoại cho Phác Thái Anh.

"Xuống đây đi, ta đưa ngươi đi hóng gió." Phú nhị đại nói. Phác Thái Anh rõ ràng thấy được trên trán hắn xuất hiện hai chữ "Ngốc nghếch".

Giữ vững nguyên tắc "Trân ái sinh mệnh, rời xa ngốc nghếch", Phác Thái Anh bình tĩnh mà cúp điện thoại, sau đó lên mạng tìm đường dây nóng để thông báo hành vi vi phạm giao thông, gọi điện thoại đến đó. 20 phút sau, xe thể thao bị bắt đi, phú nhị đại diễn trò cũng bị người nhà của hắn nắm lỗ tai xách đi.

...

Lạp Lệ Sa tạo cho mình một hoàn cảnh xuất hiện rất phong độ, nhưng mà Phác Thái Anh thân là nhân vật nữ chính cũng không có diễn tiếp theo nàng. Hoàng hậu nương nương cưỡi ở trên con đại mã, trên mặt nàng mang theo nét cao quý lạnh lùng xinh đẹp quen thuộc, trầm mặc nhìn Thục phi dựa vào vai Khả Nhạc cười như một kẻ ngốc.

Phác Thái Anh thật sự là cười đến không dừng lại được.

Ha ha, những lời nói vừa rồi Lạp Lệ Sa thật quá giống với những lời tên phú nhị đại ngốc nghếch kia từng nói năm đó!

Lạp Lệ Sa trầm mặc thu tay về.

Tất cả mọi người không hiểu Phác Thái Anh đến cùng là đang cười cái gì. Tuyết Bích mờ mịt nhìn chủ tử nhà mình. Khả Nhạc đối với Hoàng hậu nương nương lộ ra một biểu lộ hơi có vẻ lấy lòng, nàng là vô tội, nàng thật sự không biết vì sao Thục phi nương nương bỗng nhiên lại ôm nàng bắt đầu cười to a!

Bọn thị vệ đang xếp hàng đứng ở xa kia chỉ có thể âm thầm phỏng đoán trong nội tâm, không phải là Thục phi đã to gan đến mức dám cười nhạo ngay trước mặt Hoàng hậu rồi chứ?

Lạp Lệ Sa trầm mặc chờ trong chốc lát, thấy một trận cười kia của Phác Thái Anh tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, nàng chỉ có thể cau mày làm ra vẻ không nhịn được hỏi: "Cười cái gì? Thời gian của ta rất quý giá. Đến cùng ngươi có còn muốn cưỡi ngựa hay không? Không muốn thì thôi, ta đi trước."

Phác Thái Anh cười đến chảy nước mắt, vội vàng cọ cọ loạn xạ hai cái ở trên vai Khả Nhạc, nói: "Muốn muốn!"

"Muốn thì đến đây nhanh lên một chút!" Lạp Lệ Sa vẫn là một bộ dạng không kiên nhẫn.

Phác Thái Anh bước nhanh đi tới trước mặt đại mã. Con ngựa này là ngựa đã trưởng thành, còn ngựa Phác Thái Anh vừa mới luyện tập là ngựa con, hình thể cả hai căn bản là không thể so sánh. Dù cho nó đã bị Lạp Lệ Sa thuần phục, đối với Phác Thái Anh cũng là một bộ dáng ôn hòa, chỉ là trong lúc nhất thời Phác Thái Anh thế nhưng không biết làm sao để lên ngựa. Nàng đành phải lộ ra ánh mắt cầu cứu đối với Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói: "Ngươi kéo ta một chút đi! Người ta không thể leo lên á!"

Lạp Lệ Sa chấn động nổi lên một thân da gà, cau mày nói: "Hảo hảo nói chuyện!"

Hai tay Phác Thái Anh tạo thành chữ thập đặt ở trên môi, lộ ra loại ánh mắt ôn nhu giống như tiểu cẩu cẩu, nói: "Kéo ta một chút á!"

Lạp Lệ Sa vươn tay về phía Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhanh chóng cầm lấy. Cũng có thể bởi vì Lạp Lệ Sa vừa mới giục ngựa chạy qua, cơ thể trải qua vận động nên nhiệt độ sẽ cao một chút, cho nên Phác Thái Anh cảm thấy tay Lạp Lệ Sa nóng. Nàng bước lên bàn đạp mượn lực, trong chớp mắt đã leo lên ngựa.

Khả Nhạc đứng xem toàn bộ quá trình tuy rằng có một tấm lòng trung thành hướng về Phác Thái Anh, nhưng khó tránh khỏi thở dài trong lòng, cảm thấy Phác Thái Anh thật sự là khi không lại kiếm chuyện. Nếu như ngay từ đầu lúc Hoàng hậu đưa tay ra với nàng, nàng liền nắm lấy, vậy tiếp theo nàng căn bản không cần làm nũng khẩn cầu với Hoàng hậu! Phải đợi đến lúc Hoàng hậu thu hồi ý tốt, Thục phi mới có hành động, đây không phải là tự mình đem nhược điểm của mình đưa tới tay Hoàng hậu sao?

Nhưng mà, Phác Thái Anh hoàn toàn không cảm thấy bản thân bỏ lỡ cái gì. Nàng ngồi ở trong lòng Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa ngồi ở sau lưng nàng có thể che chở cho nàng.

"Da! Chạy mau lên a! Ta đã muốn nhanh chóng đi hóng gió!" Phác Thái Anh trên ngựa hưng phấn mà nói.

Lạp Lệ Sa nhếch bờ môi lên, lộ ra một ý cười nhợt nhạt. Nàng và ngựa phối hợp ăn ý, bởi vậy chỉ cần thúc chân, con ngựa liền chạy đi.

Trời là xanh, mây là trắng, đồng cỏ là xanh, gió là ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro